Nghe vậy, Cố Duệ Hoài sững sờ, không dám tin vào tai mình.
Hóa ra Cố Nguyệt Hoài nấu bớt một tô mì không phải vì muốn gây khó dễ cho cậu?
Cố Tích Hoài cũng ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, tuy không nói được lời nào dịu dàng nhưng sự lạnh lùng trên mặt lại vơi đi nhiều, trông không còn quá xa cách như trước nữa.
Cố Nguyệt Hoài nhìn trời mưa tầm tã ngoài cửa sổ: “Mọi người ăn đi, con về phòng ngủ thêm một chút.”
Dứt lời, cô không đợi họ đáp lại một tiếng đã đi thẳng một mạch vào trong, đóng cửa kín mít.
Cố Tích Hoài kéo Cố Duệ Hoài leo lên giường đất. Hai người ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn tô mì trước mặt, cất giọng khen ngợi: “Không ngờ tay nghề của Nguyệt Hoài lại cao siêu như vậy, có mỗi bột đậu và bột ngô thôi mà cũng nấu ra được tô mì ngon mắt, thơm phức thế này.”
Cậu ấy liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang cụp mắt không nói gì: “Nếm thử đi, hồi trưa ăn ít thịt kho tàu như vậy giờ chắc hối hận xanh cả ruột rồi nhỉ?”
Cố Chí Phượng lườm cậu, cười khẩy: “Hừ, vịt chết còn mạnh miệng, vì một người ngoài mà cãi nhau ầm ĩ với bé con như vậy, có đáng không? Cha nói cho con biết, nếu con còn thiên vị như thế, cha sẽ không cho con bé Điền Tĩnh bước chân vào cái nhà này nữa đâu, đỡ cho đến lúc đó lại bắt nạt bé con nhà ta.”
Nghe vậy, bầu không khí trên bàn lập tức im bặt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT