“Ủa, bé con đâu? Bé con?”
Khi Cố Nguyệt Hoài còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bên ngoài truyền tới giọng của Cố Chí Phượng.
Cố Nguyệt Hoài lấy lại tinh thần, bỏ bút chì màu xuống, đi ra khỏi phòng.
Cố Chí Phượng ngồi ở giữa giường bên ngoài, hình như vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt mê man, có điều rất dễ nhìn ra vẻ sợ hãi trên mặt ông.
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc, gọi ông một tiếng: “Cha? Cha sao thế?”
Cố Chí Phượng vừa nhìn thấy cô lập tức nhảy chân trần xuống giường, nắm lấy cánh tay cô nhìn một lúc. Một hồi sau, ông mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một cái, vươn tay xoa xoa thái dương lạnh toát đầy mồ hôi: “Cha nằm mơ, đáng sợ quá!”
Động tác của Cố Nguyệt Hoài dừng lại, cô ngước mắt nhìn Cố Chí Phượng, vốn dĩ muốn hỏi ông đã mơ thấy gì, nhưng khi nói ra miệng thì lại là: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi. Cha, cha yên tâm, nhà ta sẽ nhanh chóng khá hơn mà!”
Một cơn ác mộng mà thôi, ở đây còn có một “ác quỷ” nhặt về một mạng là cô, có gì đáng sợ hơn nữa chứ?
Cố Chí Phượng khẽ gật đầu rồi nhìn Cố Nguyệt Hoài, cho cô một ánh mắt khẳng định: “Bé con, con yên tâm, ngày mai cha sẽ dẫn anh cả con đi…” Ông vừa mới nói tới đây thì đột nhiên không nói nữa, mở to mắt nhìn, rồi nhớ ra bản thân đã đồng ý với con gái cưng sẽ không đi chợ đen nữa.
Cố Nguyệt Hoài nhìn ông với ánh mắt nguy hiểm, giọng nói nặng nề: “Cha! Cha đã đồng ý với con không đi nữa! Cha không thể béo nhờ nuốt lời được đâu! Ngày mai, cha dẫn anh cả cùng nhau ra ruộng lao động tập thể, kiếm công điểm!”
Cố Chí Phượng xấu hổ cười một tiếng, liên tục gật đầu: “Được! Con gái cha nói gì cũng được hết!”
Ông đồng ý xong rồi mới phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: “Đi với anh cả con à? Vậy còn anh hai và anh ba con thì tính thế nào? Ngồi ở nhà sao? Thế tới khi nào nợ trong nhà chúng ta mới thanh toán xong? Không được, không được, hai đứa nó không thể rảnh rỗi ở nhà uống gió Tây Bắc được.”
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh, thậm chí còn có chút ung dung, nói: “Cha, Nhậm Thiên Tường vừa mới nói cả nhà chúng ta ngày ngày đều ở chợ đen buôn bán, đầu cơ trục lợi, ngày hôm sau cả nhà chúng ta đều ra ruộng làm việc cả, không phải rõ ràng có vấn đề sao?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Từ từ rồi sẽ đến, nếu như người khác hỏi vì sao chúng ta không kiếm ăn trên phố nữa mà ra ruộng làm việc thì cha nói với bí thư chi bộ, nói mấy đứa con trai từ lớn tới nhỏ trong nhà đều sắp phải lấy vợ, nếu không ổn định thì chỉ có thể nhặt kẻ ngu về làm vợ thôi.”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài rất tỉnh táo, những lời nói ra cũng có thứ tự rõ ràng, thật đúng là không bắt được kẽ hở nào.
Bởi vì một trong ba điều bất hiếu thì không có con nối dõi là tội nặng nhất.
Cho dù cả nhà họ Cố có không đứng đắn tới cỡ nào đi nữa cũng đều muốn lấy vợ cho con trai, nếu bọn họ suốt ngày kiếm ăn bất chính ngoài đường thì làm gì có con gái nhà đàng hoàng nào lại tình nguyện gả vào nhà họ Cố chứ?
Nghe thế, Cố Chí Phượng vỗ đùi, liên tục tán thưởng: “Vẫn là bé con nhà chúng ta thông minh!”
Hai người nói chuyện một lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Cửa phòng được mở ra, Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài mặc đồ vào, chạy ra ngoài. Cố Nguyệt Hoài đứng ở cổng, sốt ruột nhìn hai người bọn họ bận rộn hoảng hốt thu dọn đống cỏ khô và củi để đốt lửa trong sân, cô cong môi cười một tiếng.
Cố Chí Phượng vuốt ve hai quả óc chó trong tay, cười khàn khàn nói: “Trời mưa rồi, thế là có mạch nước tưới nước cho lúa, năm sau chắc là một năm bội thu!”
Nghe ông nói vậy, Cố Nguyệt Hoài không nói lời nào.
Một năm bội thu sao?
Sản lượng lương thực thu hoạch năm nay giảm sáu phần, một năm nạn đói, người người ăn không đủ no, đói tới xanh xao vàng vọt, không ra ruộng làm việc được thì thôi, nhưng những bông lúa non vất vả chăm chút sắp thu hoạch thì lại phải đối mặt với nạn châu chấu hoành hành.
Những tai họa này không nghiêm trọng như cuộc khủng hoảng thiếu hụt lương thực của “thời kỳ khó khăn ba năm”, nhưng cũng khiến người dân không được ăn no, tình hình này duy trì tới hơn hai năm, sau đó xã viên đại đội mới dần dần tốt hơn.
Cố Đình Hoài và Cố Duệ Hoài thu dọn xong đồ đạc trong sân mới ôm cái đầu ướt về nhà.
Cố Nguyệt Hoài đưa qua hai cái khăn lông khô thêu hoa mẫu đơn màu hồng phấn cho bọn họ.
Khóe môi Cố Đình Hoài cong vút, cười to một tiếng để lộ cả hàm răng, rồi tủm tỉm nói: “Cảm ơn bé con.”
“Hừ!” Cố Duệ Hoài thì hừ lạnh một tiếng, kéo theo một chuỗi dấu chân ẩm ướt quay về phòng, không chấp nhận Cố Nguyệt Hoài lấy lòng mình. Cậu thấy, Cố Nguyệt Hoài vẫn là Cố Nguyệt Hoài khiến người khác chán ghét như trước kia.
Cố Duệ Hoài làm như vậy khiến Cố Chí Phượng đen mặt, nhìn về hướng phòng cậu mà mắng: “Tên nhóc thối không biết tốt xấu kia, mày cho rằng mình là cậu chủ hay gì? Bé con đưa khăn mặt cho là quan tâm mày đó! Giả vờ giả vịt!”
Cố Duệ Hoài chẳng thèm để ý, xem lời Cố Chí Phượng như nước đổ đầu vịt.
Cố Đình Hoài là người hiền lành, anh ấy cầm lấy một cái khăn khác trong tay Cố Nguyệt Hoài, nói: “Được rồi, không tức giận, vừa hay đại ca đau đầu, một cái khăn không lau khô được đâu! Để anh nghĩ xem tối nay chúng ta ăn gì!”
Anh ấy nói xong thì dùng bả vai đụng đụng Cố Chí Phượng, bất đắc dĩ hỏi ông: “Cha, tối nay ăn gì?”
Cố Chí Phượng tức giận nói: “Có gì ăn đó!”
Cố Nguyệt Hoài không tức giận, cười nói: “Anh cả đi nghi đỉ, để em nấu cơm cho.”
“Em nấu á?” Cố Đình Hoài liếc nhìn túi lương thực sắp hết, lương thực loại tốt còn lại không nhiều lắm, chỉ còn ít bột ngô, bột cao lương và bột đậu, thường họ sẽ trộn lẫn vào để ăn, chỉ sợ bé con ăn không quen.
Cố Nguyệt Hoài nhìn theo tầm mắt anh ấy rồi nói: “Em sẽ nấu.”
Cô đi xuống bếp xem thử, nhìn thịt kho tàu và cơm vẫn còn ấm ở trong nồi, trâm ngâm một lát, cô nhóm lửa, thêm nước, tiếp tục làm nóng nó, giữ lại coi như thêm đồ ăn cho buổi tối, rồi lại trộn lẫn bột đậu và bột ngô lại với nhau để làm mì sợi.
Bột đậu khi ăn vào miệng mềm dai sật sật, độ kết dính và tính dẻo cao, ăn chung với nước thịt kho tàu thì ngon vô cùng.
Khi bốn bát mì được bưng lên, Cố Chí Phượng ngửi mùi mì sợi thơm nức mũi, cảm động tới muốn khóc, ông lau nước mắt nói: “Bé con nhà chúng ta trưởng thành rồi, trước kia tới cả vo mì còn không biết, bây giờ không những biết làm cả mì sợi, còn thơm ngon ngào ngạt thế này.”
Cố Đình Hoài bất đắc dĩ nói: “Cha, lần nào cha cũng nói mỗi hai câu này.”
“Sao nào? Con thấy ông già này nói không đúng à? Con sợ đồ ăn bé con làm ra không ăn được hả?” Cố Chí Phượng liếc mắt nhìn Cố Đình Hoài, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía anh ấy, chỉ cần anh ấy dám nói một chữ phải thì có khả năng sẽ có một nắm đấm vung tới.
Cố Nguyệt Hoài bật cười: “Cha, ở chỗ của cha, con mãi là một đứa bé.”
Cố Chí Phượng hơi giật mình, một lúc sau ông mới vui mừng gật đầu, có điều hốc mắt ẩm ướt giờ lại càng ướt thêm.
“Con đi gọi anh hai, anh ba.” Cố Nguyệt Hoài không muốn nhìn thấy cha mình khóc sướt mướt, cô nói xong thì xoay người đi gõ cửa phòng: “Anh hai, anh ba, cơm nấu xong rồi!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nói xong, cô không đợi hai người họ đáp lại mà đi tới bên cạnh bếp lò dọn rửa.
Cố Đình Hoài thấy thế ngạc nhiên hỏi: “Bé con, em chỉ nấu bốn bát thôi sao?”
Cố Chí Phượng lại bĩu môi nói: “Bốn bát? Có phải không nấu cho thằng hai không? Bé con làm đúng lắm! Nên để thằng nhóc thối đó đói một hôm, để nó hiểu được tốt xấu. Nếu không thì với cái sự quỷ quyệt đó của nó, sau này làm gì có ai dám gả cho nó làm vợ chứ?”
Cố Duệ Hoài bị Cố Tích Hoài kéo ra ngoài, nghe nói Cố Nguyệt Hoài chỉ nấu bốn bát thì cười lạnh một tiếng.
Cậu biết mà, sao Cố Nguyệt Hoài lại có thể thật sự thay đổi được chứ? Kiểu gì cô cũng sẽ tìm cơ hội trả thù. Nếu không thì sao lại nhân lúc nấu cơm buổi tối, chỉ nấu có bốn bát, hoàn toàn đem cậu ra làm trò cười, muốn thấy cậu xấu hổ!
Cố Duệ Hoài nghĩ như thế, tay nắm lại thành đấm, sắc mặt u ám.
Cố Tích Hoài nhíu mày, cậu ấy vừa muốn nói để phần của mình cho anh hai thì đã nghe thấy Cố Nguyệt Hoài rửa xong nồi, mỉm cười nói: “Sau này anh hai nhất định sẽ lấy được một cô vợ hiền lành xinh đẹp.”
“Con muốn giảm béo nên sẽ không ăn cơm tối.”