Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật giật, sâu sắc nhận thấy danh tiếng xấu của mình tại đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Cô ho nhẹ một tiếng, chân thành nói: “Chị không lừa gạt con nít. Hay là em cầm giấy bút tới đây, chị vẽ cho em xem nhé?”

Đinh Hân Hân không muốn lắm nhưng lại bị đám bạn đằng sau lưng giật dây: “Đinh Hân Hân, cho chị ta đi, chúng ta nhìn xem Cố Nguyệt Hoài vẽ được cái gì. Chị ta béo như thế, có khi nào vẽ ra được một miếng thịt heo lớn không?”

Nghe thế, Đinh Hân Hân cười khúc khích, vui vẻ đồng ý.

Cô bé mở cửa nhà, để Cố Nguyệt Hoài vào trong, đưa giấy bút cho cô.

Cố Nguyệt Hoài không sợ, cô nhận lấy giấy bút, ngồi xuống đôn đá trong vườn, để tờ giấy lên đầu gối, lấy bút chì màu ra, vẽ xoạt xoạt xoạt lên giấy, động tác như nước chảy mây trôi, thật sự không giống như con thỏ trắng hoàn toàn không biết gì cả.

Đinh Hân Hân cùng đám bạn của mình ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu, dòm vào trang giấy.

Không bao lâu sau, một bé gái mặc áo bông màu đỏ hiện lên trên mặt giấy, vẻ mặt giận dỗi, sinh động như thật. Mấy đứa nhỏ nhìn một chút rồi kinh ngạc nói: “A…! Cố Nguyệt Hoài đang vẽ Đinh Hân Hân à!”

“Đúng là Đinh Hân Hân! Ồ! Vẽ giống lắm nha!”

“Thật, y như ra tiệm chụp ảnh lại vậy, rất rất giống! Còn có màu sắc nữa!”

“…”

Những bạn nhỏ khác mồm năm miệng mười kêu lên, Đinh Hân Hân cũng kích động hơn, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng nhìn bản thân trên giấy, thậm chí còn không dám tin đưa tay xoa mặt: “Thật là tớ! Thật là tớ à!”

Vì thế, Cố Nguyệt Hoài dừng tay, giơ tờ giấy lên cao để cô bé có thể nhìn rõ ràng hơn.

“Bức này… Cho em sao?” Đôi mắt Đinh Hân Hân sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng chuyển từ xem thường qua sùng bái, tâm tư trẻ nhỏ đơn giản, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

“A….” Mấy người bạn nhỏ bên cạnh Đinh Hân Hân nhìn cô bé nhận lấy bức chân dung, vẻ hâm mộ hiện lên trên mặt rất rõ ràng, nhìn chăm chú tới nỗi khiến cho sắc mặt Đinh Hân Hân đỏ bừng cả lên, cảm giác hư vinh “Tớ có, các cậu không có” khiến trong lòng cô bé lại càng vui mừng hơn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cố Nguyệt Hoài tung chiêu này ra, xem như hoàn toàn bắt trái tim của mấy bé gái làm tù binh.

Cô nói: “Em vui không, có thích không?”

Đinh Hân Hân gật đầu như giã tỏi, sợi dây đỏ trên đầu theo động tác của cô bé tung bay qua lại, trông vô cùng có sức sống, cũng khiến trong lòng Cố Nguyệt Hoài thả lỏng. Từ khi sống lại tới nay, cảm giác thù hận vẫn luôn kìm nén dưới đáy lòng rốt cuộc cũng được xoa dịu một chút, không còn mãnh liệt như trước nữa.

Cố Nguyệt Hoài không thừa nước đục thả câu, hỏi thêm: “Vậy chị có thể nhờ em giúp chị một chuyện không?”

Đinh Hân Hân vỗ ngực nói: “Chị nói đi! Chắc chắn em có thể giúp chị được!”

Cô bé là con gái của Hoàng Phượng Anh, thường xuyên nhìn mẹ mình chạy đông chạy tây tới các gia đình để động viên, hòa giải quan hệ giữa những người phụ nữ đồng hương, tuổi cô bé còn nhỏ cũng đã có khí phách ‘không từ việc nghĩa’.

Cố Nguyệt Hoài giơ hộp bút chì màu trong tay lên: “Có thể cho chị mượn hộp bút chì màu này sử dụng một chút không? Chị muốn vẽ một bức tranh, không lớn đâu, cũng sẽ không dùng nhiều màu!”

Nghe thế, Đinh Hân Hân cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nói: “Không có việc gì, chị cứ dùng đi!” Nói xong, gương mặt cô bé hơi nhíu lại, dùng mũi chân vẽ vài vòng trên mặt đất.

Gò má cô bé đỏ ửng, nói: “Nhưng mà, chị dùng xong lại vẽ cho em một bức nhé, em muốn treo ở trong phòng.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, thoải mái hỏi: “Được thôi.”

“Được, vậy chị cứ lấy dùng đi!” Đinh Hân Hân vui sướng cầm lấy bức chân dung của mình, xua xua tay với Cố Nguyệt Hoài trông giống như bà cụ non vậy.

Cố Nguyệt Hoài đạt được mục đích cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, cô cầm hộp bút chì màu đi về.

*

Trên đường về nhà, vừa đúng lúc cô đụng phải Điền Tĩnh ra khỏi nhà với vẻ mặt âm trầm.

Vẻ mặt cô ta buồn bực, tính tình cáu kỉnh, khó mà che giấu được.

Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, gương mặt tối sầm của Điền Tĩnh đạt tới đỉnh điểm.

Cố Nguyệt Hoài làm bộ như không thấy, chỉ âm thầm niệm Thanh Tâm Chú mấy lần, kiềm chế nỗi kích động muốn đi lên bóp chết Điền Tĩnh. Khi bọn họ đi lướt qua nhau, cô nghe thấy cô ta lạnh lùng nói: “Cố Nguyệt Hoài, cô đừng có mà đắc ý, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Bước chân Cố Nguyệt Hoài hơi dừng lại, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu? Cô ta đang muốn nói gì đấy?

Điền Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Trần Nguyệt Thăng mà cô thích, sẽ nhanh chóng mang sính lễ qua nhà tôi, không chỉ có một trăm đồng mà còn có ‘ba món lớn’! Cố Nguyệt Hoài, trong lòng cô có thấy khó chịu không? Có phải rất muốn khóc không?”

“Ha ha ha, tôi nói cho cô biết, người cô thích mà không được, cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi nhỏ ở chỗ tôi, tùy tiện là có mà thôi.”

“Chỉ dựa vào cô thì lấy gì mà đòi tranh giành với tôi chứ?”

Nói xong, Điền Tĩnh xoay người rời đi.

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn bóng lưng của Điền Tĩnh trên con đường nhỏ, cô hơi híp mắt lại, vẻ mặt quỷ quái khó lường. ( truyện trên app T Y T )

Cô cứ nghĩ mãi mà không hiểu được tại sao Điền Tĩnh lại cứ nhắm vào mình, nhắm vào nhà họ Cố. Bây giờ xem ra, cô ta ghét cô đã lâu rồi, hiển nhiên không phải tới bây giờ mới ghét.

Có điều, cô tranh giành với cô ta khi nào? Từ đầu tới đuôi, người vẫn luôn tranh giành không phải chỉ có mình Điền Tĩnh hay sao?

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.

Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài âm u lạnh lùng, trong chớp mắt hiện lên một chút ác ý.

Ngược lại cô muốn xem thử, kiếp này Điền Tĩnh muốn tranh giành kiểu gì!

*

Khi Cố Nguyệt Hoài về tới nhà, Cố Chí Phượng còn đang nằm ngáy o o, cô liếc nhìn cửa phòng đóng chặt rồi về phòng mình.

Vừa vào cửa cô đã lấy ngay đôi giày vải trắng mà Cố Chí Phượng đưa cho cô vào sáng nay.

Đôi giày này gánh khúc mắc của cô cả hai kiếp, cho dù sống lại một lần, cô cũng không cách nào yên tâm, thoải mái sử dụng nó. Thay vì để trong nhà rồi bị bụi làm bẩn, chẳng bằng mở ra một lối đi riêng, để nó phát huy chút sức tàn còn lại.

Những năm 1970, ăn mặc chi tiêu đều luôn rất quy củ, nhưng vẫn luôn có một vài “cô gái nước ngoài” ở thành phố, luôn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để làm nổi bật sức hút của mình, các cô gái đó sẽ mặc váy bằng vải bông, ở bên hông quấn một cái đai lưng bằng da, vòng eo nhỏ nhắn, vô cùng thu hút.

Đôi giày trắng này cho dù bán trao tay ra ngoài cùng lắm chỉ được hai đồng, còn lỗ tới năm hào.

Thế nên, cô muốn lợi dụng tri thức không bình thường trong đầu mình, sử dụng bút chì màu vẽ hoa văn xinh đẹp lên đôi giày trắng kia, rồi lại tới cửa cung tiêu xã canh chừng, kiểu gì cũng có sẽ có người tình nguyện trả giá cao để mua món đồ theo “trào lưu của cô gái nước ngoài.”

Nói là làm ngay.

Cố Nguyệt Hoài lấy một cây bút chì màu sáng ra, vẽ những đường nét bao quát trên giày trắng, sau đó lại tô màu cho từng hình vẽ, không bao lâu sau, trên giày xuất hiện từng chuỗi những bông hoa sử quân tử, bên ngoài màu da cam, bên trong màu đỏ tươi khiến chiếc giày trắng trông nhiều màu sắc và sinh động hơn.

Vẽ một chiếc giày xong, ở chiếc còn lại, cô vẽ những chuỗi dây nho vòng quanh, không đối xứng với hoa sử quân tử.

Hai chiếc giày khi để chung với nhau sẽ trở nên trọn vẹn, đúng là có nhiều thêm vài phần hương vị của một tác phẩm nghệ thuật.

Cố Nguyệt Hoài nhìn đôi giày đã vẽ xong, hài lòng khẽ gật đầu.

Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới đời trước, bản thân được bảo vệ trong tháp ngà voi, nhớ lại hình ảnh khi không có việc gì, anh sẽ nắm tay dạy cô vẽ tranh. Lúc đó, cô thậm chí còn mơ mộng hão huyền, nếu như cô quen biết anh từ trước thì tốt biết mấy.

Tóm lại, đời này có thể biến “mơ mộng hão huyền” thành sự thật.

Cô có hơi không dám nghĩ tới, gặp lại anh rồi cô sẽ nói gì.

Cố Nguyệt Hoài run lên, một lúc lâu sau cô cười khổ, lấy lại tinh thần, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, khi nhìn thấy bàn tay ú nu của mình, cô yên lặng cười.

Sao cô lại quên mất, bây giờ cô vẫn là một người mập cả người toàn là thịt, ai gặp cũng không thích chứ.

Cô thế này thì làm sao gặp anh được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play