“Tiểu Tĩnh! Tiểu Tĩnh!”
Cố Duệ Hoài chạy theo bóng lưng cô ta gọi mấy tiếng, lúc nhìn sang Cố Nguyệt Hoài thì nét mặt cực kỳ lạnh lùng, tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, xương ngón tay cũng nổi gân xanh, muốn dằn lại lửa giận trong lòng.
Cậu nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không giơ nắm đấm với Cố Nguyệt Hoài.
“Sau này bớt chọc tới Điền Tĩnh, nếu không thì nắm đấm của anh không biết nương tay đâu.” Cố Duệ Hoài lạnh lùng nói xong, đi lướt qua vai Cố Nguyệt Hoài, vào nhà.
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt đứng đó, nét mặt rất bình tĩnh như không hề nghe thấy cậu nói gì.
Cô chờ không lâu thì Cố Đình Hoài quay về.
“Bé con, có lạnh không? Sao không chờ trong nhà?” Cố Đình Hoài hơi quở mắng nói.
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không nhìn ra sự buồn bực nào: “Không lạnh ạ! Sao rồi anh cả, bí thư đồng ý chưa?”
Cố Đình Hoài cười gật đầu, trêu chọc nói: “Chỉ là rải hạt giống ở sân trước sân sau thôi, có gì mà không đồng ý? Chú Vương Phúc còn khuyên anh, bảo nhà mình yên phận đi làm đổi công điểm, đừng cứ chạy bên ngoài cả ngày, tới lúc nên lập gia đình còn không ổn định, vợ mới người ta thấy cuộc sống không có tương lai, chắc chắn cũng không chịu đi theo anh.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cố Nguyệt Hoài ngập ngừng rồi cong khóe môi nói: “Anh cả tuấn tú vậy, chắc chắn có nhiều cô gái trong mười dặm thôn xóm yêu thích!”
Cố Đình Hoài nhướng mày: “Hả? Thật không vậy? Vậy anh chuẩn bị bị khua chiêng gõ trống đón vợ mới đây.”
Hai anh em nhìn nhau rồi cùng nhau bật cười.
Cố Nguyệt Hoài nhìn nụ cười trên gương mặt anh cả, đầu mũi hơi chua xót, vì kiếp trước anh ấy không lấy vợ thật, trái lại còn chết lúc đỉnh cao cuộc đời vì cô.
Kiếp này, chắc chắn cô sẽ tìm cho anh cả một người vợ tốt, hòa thuận sống cả một đời!
“Đúng rồi, nhà mình có hạt giống rau chân vịt, giờ đang trong mùa, hay là trồng ít rau chân vịt?” Cố Đình Hoài nói xong đi vào nhà kho, Cố Nguyệt Hoài đuổi theo phía sau hưởng ứng nói: “Được! Rau chân vịt ngon, rau chân vịt có dinh dưỡng.”
Cố Đình Hoài cười mắng một câu: “Ôi, nhóc con em thì biết cái nào có dinh dưỡng hay không à?”
Cố Nguyệt Hoài cũng không phản bác, theo anh ấy vào nhà kho, vừa đẩy cửa ra, một mùi hắc gay mũi phả tới.
Trong nhà kho có các dụng cụ làm nông như lưỡi hái, cuốc chim, xẻng vân vân, trên tường còn treo xâu bắp và ớt, không nhiều đồ, chỉ là cả nhà không ai dọn dẹp nên làm nó trông có vẻ bừa bộn.
Lục lọi trong nhà kho một hồi mới tìm ra túi vải gói hạt giống.
“Này, để anh cả đi cuốc mảnh đất hoang sau nhà, vậy thì em cũng dễ trồng hơn.” Cố Đình Hoài nói xong cầm cuốc lên, thấy anh sắp đi đào đất Cố Nguyệt Hoài vội cản anh ấy lại.
Giờ Điền Tĩnh giờ đang ở nhà, nếu họ đi cuốc đất, nói không chừng sẽ bứt dây động rừng.
Mục đích thật sự của cô cũng chẳng phải trồng rau, nên làm sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì.
“Anh cả đã cả đêm không ngủ, về nằm nghỉ lát đi, chuyện vườn rau cứ giao cho em, cũng sẵn tiện cho anh hai anh ba biết em thật sự thay đổi rồi, anh cả đừng cướp công lao của em.”
Cố Đình Hoài thấy em gái ra vẻ bà cụ non thì vô thức bật cười: “Rồi! Không cướp công của em, nhưng có gì không làm nổi thì qua gọi anh, biết chưa?”
Cố Nguyệt Hoài liên tục gật đầu: “Biết ạ biết ạ! Anh cả mau về nghỉ đi.”
Cố Đình Hoài cười lắc đầu, quay người đi vào nhà.
Bốn bề không người, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài cũng lạnh đi.
Cô hờ hững liếc nhìn sân nhà kế bên của Điền Tĩnh, nghe bên trong loáng thoáng vang lên tiếng mắng chửi của tên nghiện rượu, nở nụ cười khẩy, Điền Đại Hữu luôn có thể làm Điền Tĩnh không vui thêm ngay lúc cô ta không vui, điều này làm cô rất vừa lòng.
Cố Nguyệt Hoài bỏ hạt giống vào túi, ra khỏi sân vườn.
Lần này, cô đến nhà của Hoàng Phượng Anh.
Hôm nay Điền Tĩnh ở nhà, không thích hợp để khởi công “đào vườn rau”, cô định thay đổi ý tưởng, có thể kiếm bao nhiêu thì cứ kiếm, cũng không thể rảnh rỗi không làm gì mà.
Cô đến nhà Hoàng Phượng Anh, mấy bé gái đang nhảy dây trong sân nhà bà ấy.
Giờ đang là giờ về nhà ăn cơm trưa, nếu không mấy đứa nhỏ bảy tám tuổi này cũng phải tham gia lao động tập thể kiếm công điểm, nào có thời gian chơi nhảy dây trong sân?
Mấy bé gái cũng thấy Cố Nguyệt Hoài rồi, còn làm mặt xấu nhất với cô, dáng vẻ chê cười.
Cố Nguyệt Hoài cũng không để bụng, vẫy tay với bé gái đang nhảy dây, cô bé mặc một chiếc áo khoác bông nguyên chất màu đỏ mới tinh không một mảnh vá, trên đầu còn dùng dây đỏ thắt hai bím tóc, vừa nhìn đã biết cuộc sống gia đình không tệ.
Có bé gái căng dây trông thấy, bèn gọi to: “Đinh Hân Hân, Cố Nguyệt Hoài gọi cậu!”
Đinh Hân Hân chính là cô bé mặc áo khoác bông màu đỏ, cô bé cực kỳ không tình nguyện dừng lại, chuyển bước đi đến cạnh sân, phát âm không chính gốc cho lắm: “Chị làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài cũng không để ý tính tình của cô bé, cười nói: “Hân Hân, chị nghe chủ nhiệm Hoàng nói bà ấy mua cho em một hộp bút chì màu nhỉ? Có thể cho chị xem thử không?”
Đinh Hân Hân sững sờ, nghi hoặc nhìn cô, nói: “Mẹ em mua cho em lâu rồi mà chị mới biết hả?”
Lúc mới mua về ngày ngày cô bé cũng lấy hộp bút chì màu đó ra chơi, trong đại đội này có ai không biết cô bé có một hộp bút chì màu? Giờ đã là lúc nào rồi mà Cố Nguyệt Hoài mới tới hỏi.
Cố Nguyệt Hoài mím môi. ( truyện trên app tyt )
Cô chỉ biết trong thôn có Đinh Hân Hân có bút chì màu thôi, còn mua hồi nào thì chưa từng quan tâm, nhắc tới cái này cũng chỉ để bắt chuyện thôi.
“Chị cũng mới nghe nói nên qua coi thử cho biết, nghe nói trong cung tiêu xã bán nó với giá hơn một đồng! Ôi— Nhiêu đó đủ để mua hai cân thịt ấy!” Cố Nguyệt Hoài cố tình dùng giọng điệu hâm mộ, nói chuyện làm cho cô bé tám tuổi thấy lâng lâng.
Cô bé rướn cổ nói: “Tất nhiên rồi! Đó đều là thứ người thành phố dùng đó! Đại đội mình chỉ có em có! Chị muốn xem đúng không, chờ lát, em vào tìm thử!”
Trẻ con luôn có lòng khoe khoang, vừa nghe Cố Nguyệt Hoài nói vậy là vội vàng muốn phô ra.
Đinh Hân Hân vào nhà không lâu đã cầm một chiếc hộp rộng tầm bốn ngón tay trở ra, trên hộp in hình nhân vật hoạt hình nổi tiếng lúc bấy giờ, cô đã quên mất tên gì rồi.
“Này, chị em thử, bút chì màu của em! Tô màu đẹp lắm!” Đinh Hân Hân nói xong còn giơ cao giấy viết thư trong tay mình để Cố Nguyệt Hoài xem tranh cô bé tô bằng bút chì màu.
Một bé gái tám tuổi chưa từng học vẽ, nên vẽ cây cối hoa lá xiêu vẹo ngã đông ngã tây, chả đẹp gì.
Dĩ nhiên, Cố Nguyệt Hoài không nói ra câu này.
Cô nhận lấy bút chì màu xem qua, bút trong hộp đã mất vài cây, thậm chí có vài cây còn đứt đầu, lại thấy bên trên đóng bụi, cô đã biết cô bé này thấy mới mẻ không lâu thì đã vứt món đồ này vào góc rồi.
Cố Nguyệt Hoài đưa tay xoa đầu Đinh Hân Hân, nói: “Tranh đẹp lắm, nhưng vẫn còn không gian tiến bộ, có muốn chị dạy em không?”
“Chị dạy em?” Đinh Hân Hân mặt đầy hoài nghi nhìn Cố Nguyệt Hoài, thật không phải khinh thường gì cô, cả đại đội sản xuất Đại Lao Tử, trên có người già dưới có trẻ em, gần như chẳng ai có thể xem trọng Cố Nguyệt Hoài.
Đinh Hân Hân cướp bút chì màu của mình lại, chất vấn: “Chị cũng có học vẽ hồi nào đâu, chị dạy kiểu gì? Có phải chị muốn lừa lấy bút chì màu của em không?”