Cố Tích Hoài nghi ngờ: “Nói gì? Anh vừa từ trên lầu xuống, Thiếu Đường với chị của con bé đang dính với nhau, không chịu xuống, nói cũng tội, anh của Thiếu Đường bị thương không nhẹ, phải đeo dụng cụ hỗ trợ cột sống, còn phải nằm nghỉ trên giường.”
Cố Nguyệt Hoài cũng không giải thích gì thêm, nói: “Em lên một chút xem sao.”
Cố Tích Hoài nhìn Cố Chí Phượng một cái, Cố Nguyệt Hoài bình an trở về, ông cũng không làm loạn mà ngược lại nằm thoải mái trên giường bệnh, không giãy giụa nữa, cậu ấy không khỏi liếc mắt với Cố Chí Phượng.
Cậu ấy quay lại nói với Cố Nguyệt Hoài: “Để anh dẫn em đi, dù sao thì em cũng không biết họ.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Cố chí Phượng, hơi do dự, dù sao bây giờ cha cũng là một bệnh nhân “đi đứng bất tiện”, bên cạnh không thể thiếu người chăm sóc.
Có Chí Phượng đã thả lỏng, từ từ nằm xuống, còn tiện mồm mà ngáp một cái: “Đi đi, cha ngủ một lát, mấy ngày nay ngủ không ngon, cha một mình không sao đâu, các con cứ đi đi.”
Nói xong, ông nhắm mắt lại, còn ngáy khò khò nhẹ nhàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT