Nghe Cố Nguyệt Hoài nói, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài trợn mắt há mồm.
Họ vốn tưởng Cố Nguyệt Hoài không biết chuyện, ngày thường chỉ biết ăn sung mặc sướng, không ngờ cũng không phải cô không biết gì về tình hình trong nhà, chỉ nhìn một cái đã kể hết những khoản nợ của gia đình.
Cố Chí Phượng không biết nên mở lời thế nào, thế là Cố Đình Hoài bèn nói: “Nhà mình nợ bác cả bảy mươi, nợ bác cả hai bảy mươi, cộng lại là một trăm bốn mươi đồng.”
Nói tới con số này, giọng điệu của Cố Đình Hoài vô cùng nặng nề.
Ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử một năm bốn mùa chỉ có tết là chia rau chia lương thực, một trăm bốn mươi đồng đã là thu nhập của ba người lao động không ăn không uống cả năm trời.
Hơn nữa, số tiền người trong thôn có thể để dành không nhiều, thỉnh thoảng lấy ra dăm ba đồng đã tính là gia cảnh khá giả rồi.
Cố Nguyệt Hoài đưa tay nắm lấy tay của Cố Chí Phượng, khẽ nói: “Cha, cả nhà chúng ta cùng nhau cố gắng rồi cũng trả hết nợ thôi, thật sự đừng đi chợ đen nữa, con có thể không ăn lương thực loại tốt, không mang giày vải trắng, nhưng con không thể mất cha và anh.”
“Nếu hai người lại lén đến chợ đen, vậy con gả đi xa thật xa, không về nữa!”
Cô nói chắc như đinh đóng cột, dù Cố Chí Phượng hơi thắc mắc là con gái có thể lấy chồng được không nhưng nghe được sự lo lắng và quan tâm ẩn sâu trong lời cô nói, ông cũng thấy ấm lòng, liên tục gật đầu nói: “Không đi, không đi, không đi nữa!”
Cố Đình Hoài nở nụ cười, trưng biểu cảm “vẫn là em giỏi” với Cố Nguyệt Hoài.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài lại không cười, cô biết gánh nặng trong nhà đè hết lên vai một mình cha, trông ông vui vẻ vậy chứ thật ra áp lực rất lớn, dù đã đồng ý với cô rồi nhưng nói không chừng sẽ lén chạy đến chợ đen tiếp thôi.
Nhất định cô phải tranh thủ kiếm tiền, giảm bớt kế sinh nhai của gia đình.
“Được rồi cha, cha ngủ đi, chắc chắn hôm qua cũng chẳng nghỉ ngơi đàng hoàng gì.” Cố Nguyệt Hoài đỡ Cố Chí Phượng nằm xuống, dém góc chăn cho ông, ông thật sự mệt rồi nên vừa chạm gối đã thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy vang rền.
“Anh, ra ngoài chút.” Cố Nguyệt Hoài dè dặt xuống giường, vẫy tay với Cố Đình Hoài.
Hai anh em ra khỏi phòng.
Cố Nguyệt Hoài không vòng vo, nói thẳng: “Anh, có phải nhà mình vẫn còn hạt giống rau theo mùa không?”
Cố Đình Hoài sửng sốt, chần chừ nói: “Hạt giống rau? Em định trồng gì?”
“Thì làm một vườn rau sau nhà, trồng ít cải trắng rau chân vịt, vậy thì không phải mùa đông mình cũng có thể có thêm chút rau sao?” Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, nói dối tới mức cả bản thân cô cũng tin luôn.
Cô nào vì bổ luống trồng rau? Chỉ là nhắm tới mảnh đất chôn đồ cổ vàng bạc sau nhà thôi.
Kiếp trước, Điền Tĩnh chỉ nhẹ nhàng nói vài câu với anh hai cô là đã chiếm được bãi đất hoang sau nhà cô, định bổ luống trồng rau theo mùa, nhưng cô ta tốt số, đào cái là ra đồ cổ vàng bạc tổ tiên nhà họ Cố chôn ở dưới.
Cố Đình Hoài gật đầu: “Bé con nói đúng, nhưng phải đi nói một tiếng với bí thư chi bộ, em ở nhà, anh đi một chuyến là xong.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng.”
Thời này, trừ lao động tập thể ở ruộng công, mỗi nhà cũng sẽ trồng ít rau hoặc làm bãi thức ăn gia súc trên phần nhỏ “đất phần trăm” được chia, mà bãi đất trống sau nhà, chỉ cần nói với bí thư đại đội một tiếng, họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Đất phần trăm” là đất các hộ dân tự canh tác, tự chủ kinh doanh, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít.
Nhưng số “đất phần trăm” có thể chia cho xã viên đại đội chỉ có 5% tổng diện tích đất canh tác toàn đội nên khi chia ra cho dân thì mỗi hộ được rất ít rất ít, nhà cô vì là “dân ăn bám phố phường” không đi làm nên không có duyên với “đất phần trăm”. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nút thắt lúc này, nếu nói làm sao có thể nhanh chóng kiếm được một trăm bốn mươi đồng, trừ “kho báu” sau nhà ra, cô cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, nhưng chuyện này phải giữ bí mật, nếu không thì không thể hành động.
Hơn nữa tuyệt đối không thể để Điền Tĩnh biết chuyện này, con người cô ta đa nghi lắm mưu nhiều kế, lỡ mà để cô ta biết thì cô ta sẽ không bỏ qua số đồ cổ vàng bạc đó đâu, chắc chắn Điền Tĩnh sẽ đi báo cáo.
Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài quay người đi ra sau vườn.
Trời vào cuối thu, sau vườn toàn là cỏ cây héo úa cao nửa người, có cái quệt lên người còn hơi ngứa.
Kiếp trước Điền Tĩnh đào ra đồ cổ vàng bạc xong thì báo lên đại đội, đại đội lập tức phong tỏa mảnh đất này không cho bất cứ ai đến gần, lúc ấy cô đứng trong đám đông thấy cực kỳ rõ ràng, lòng vừa không dám tin vừa thấy hối hận.
Giờ đây quay lại, vị trí chính xác khắc sâu trong tim cô, chẳng chút sai lệch.
Cố Nguyệt Hoài gạt bụi cỏ ra nhìn, còn chưa kịp thấy kích động vì mình cướp trước một bước thì đã thấy bụi cỏ khô bị giẫm ngã, bất chợt, một cơn lạnh xâm nhập vào xương cốt toàn thân làm tay chân cô lạnh ngắt.
Lẽ nào kho báu ở đây đã bị người ta phát hiện rồi ư? Là ai? Nhậm Thiên Tường hay là Điền Tĩnh?
Cố Nguyệt Hoài nín thở, nửa ngồi xổm kiểm tra cẩn thận, phát hiện không có dấu vết bị đào thì tâm trạng mới dịu đi chút, nhưng tinh thần vẫn thấy căng thẳng.
Cô cần phải tăng tốc, nếu đã chiếm được tiên cơ sống lại còn để vụt mất lợi thế, vậy kiếp này cô trả thù Điền Tĩnh kiểu gì?
Nói cách khác, dù cô không thể lấy số đồ cổ vàng bạc làm của riêng nhưng cũng phải lợi dụng mấy thứ này kiếm chút lợi lộc cho gia đình mình, quyết không thể để Điền Tĩnh đạp lên vai nhà họ Cố cô một bước lên trời lần nữa!
Gương mặt Cố Nguyệt Hoài phủ một lớp sương lạnh.
Cô quay người đi vào nhà, còn chưa thấy anh cả thì chợt thấy hai bóng dáng một nam một nữ từ đằng xa đi tới, khi họ đi đến gần hơn, cô siết chặt bàn tay trong ống tay áo, hít sâu mấy hơi mới dằn lại được cảm xúc.
Cặp nam nữ này không ai khác mà chính là Điền Tĩnh và anh hai Cố Duệ Hoài của cô.
Điền Tĩnh che đầu bằng một mảnh vải hoa, gương mặt xinh đẹp tái mét, trong mắt còn vương giọt nước mắt chực chờ rơi, vẻ rưng rưng muốn khóc ấy thật sự là ai thấy cũng xót xa làm Cố Duệ Hoài đi bên cạnh đau lòng nhíu mày.
“Tiểu Tĩnh, đừng khóc, rốt cuộc em sao vậy?”
“Nhậm Thiên Tường chỉ là thứ sâu bọ hại người, mọi người đều biết em không thể thích anh ta, chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì đâu, trời lạnh, em đừng khóc, khóc là da mặt bị nứt nẻ ấy.”
“Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ đánh Nhậm Thiên Tường một trận để trả thù cho em!”
“...”
Cố Nguyệt Hoài nghe mấy câu simp chúa của anh hai, ánh mắt u ám.
Dường như Điền Tĩnh cũng không thèm nhịn, nghiêng đầu bình tĩnh nói: “Anh nói đủ chưa? Người hại tôi ra nông nỗi này lẽ nào không phải Cố Nguyệt Hoài sao? Tôi không cần anh đánh Nhậm Thiên Tường, anh đánh Cố Nguyệt Hoài đi!”
Cố Duệ Hoài lưỡng lự một lát, nhưng nhìn vào ánh mắt hơi châm biếm của Điền Tĩnh, cơn liều lĩnh xộc lên, nghiêm giọng nói: “Đánh thì đánh! Chỉ cần là em nói, anh đánh nó một trận trút giận cho em!”
Cố Nguyệt Hoài không nhịn nổi phát ra tiếng cười châm chọc khe khẽ.
Điền Tĩnh khựng lại, quay đầu bình tĩnh nhìn Cố Nguyệt Hoài, không hề có vẻ gượng gạo khi mách lẻo bị đương sự bắt gặp, đáy mắt âm u sương mù, cô ta thản nhiên cười khẩy, cũng không thèm quan tâm đến Cố Duệ Hoài nữa, đi thẳng về nhà mình.