“Tiền đâu mà mua thịt thế?” Cố Duệ Hoài nhìn một nồi thịt kho tàu đầy ắp thì hơi sửng sốt.
Cậu tưởng là Cố Nguyệt Hoài thèm ăn nên đòi ông Cố cho tiền mua thịt nhưng không ngờ... Cố Duệ Hoài mím môi, cậu liếc qua vết thương trên đầu Cố Nguyệt Hoài còn đang được băng gạc trắng rồi yên lặng.
Cố Nguyệt Hoài không thèm để ý đến Cố Duệ Hoài, cô nhìn vẻ mặt phức tạp của Cố Chí Phượng rồi mỉm cười và nhét tiền vào tay ông.
"Bé con, cha không thể lấy số tiền này, con cứ giữ mà mua ít đồ ăn hay quần áo gì đó cho mình, đến bệnh viện thay thuốc cũng phải tốn tiền nữa mà!" Cố Chí Phượng kiên quyết không lấy, đây là tiền đền bù vì con gái ông bị thương thì làm sao ông có thể lấy được?
"Cha! Hiện giờ việc trả tiền quan trọng nhất." Cố Nguyệt Hoài dùng giọng điệu nghiêm túc không để cho ông từ chối.
Mặc dù cô biết sáu đồng năm này chẳng giúp được gì nhiều nhưng thà có còn hơn không.
Cố Chí Phượng nhìn vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài, ông nắm chặt tiền trong tay không biết mình nên nói cái gì, lúc này ông đột nhiên nghe con gái hỏi: "Anh cả, anh không nói chuyện của Nhậm Thiên Tường cho cha biết à?"
"Chuyện của Nhậm Thiên Tường? Nhậm Thiên Tường có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Cố Chí Phượng đầy sự nghi ngờ, ông vẫn luôn coi thường thằng nhóc địa chủ đó, nhìn ánh mắt lươn lẹo của anh ta đã biết anh ta không phải loại người thật thà gì.
Cố Đình Hoài đặt đũa xuống, anh ấy mím môi kể lại chuyện tối qua.
Lời này vừa nói ra, không khí trong nhà như bị nổ tung.
Cố Chí Phượng cao giọng, ông tức đến mức hét lớn: "Con nói gì? Thằng nhóc địa chủ Nhậm Thiên Tường đó lại muốn lợi dụng con gái nhà chúng ta?! Nó muốn làm gì? Nó mà cũng xứng? Nó không sợ cha đánh gãy chân nó à?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ông không thể tin được con gái mình suýt bị làm hại vào tối qua!
Cố Nguyệt Hoài rất cảm động, kiếp trước chuyện giữa cô và Nhậm Thiên Tường đã xác định còn bị mọi người trong thôn đều xì xào bàn tán nên khi cha cô đi từ thị trấn về thì lập tức ra sức đánh cho Nhậm Thiên Tường một trận.
Người duy nhất luôn bênh vực cô không cần bất cứ lý do nào dù ở kiếp trước hay kiếp này cũng chỉ có cha cô.
Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài lại khác.
"Em nói em đẩy Nhậm Thiên Tường trong sân nhà Điền Tĩnh à?" Sắc mặt của Cố Duệ Hoài tái nhợt, cậu cũng không phải là con nít mà không hiểu gì nên hiểu rõ nếu Nhậm Thiên Tường bị ai phát hiện ra thì Điền Tĩnh sao có thể bình thường được?
Cậu nhìn Cố Đình Hoài bằng ánh mắt khó tin: "Cô ấy còn gọi anh là 'anh Đình Hoài' đó! Sao anh có thể làm hại cô ấy như vậy? Anh thật sự muốn kéo cô ấy và Nhậm Thiên Tường đứng chung một chỗ thì khác gì bảo cô ấy đi chết hả?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trái tim Cố Duệ Hoài đau như dao cắt khi nghĩ đến sự bất lực của Điền Tĩnh.
Cố Đình Hoài im lặng, anh ấy không biết phải giải thích thế nào.
"Anh cả, anh biết em thích cô ấy mà! Tại sao anh lại làm như vậy!" Cổ Cố Duệ Hoài nổi lên gân xanh, cậu ném mạnh đôi đũa về phía Cố Đình Hoài, bộ dáng điên cuồng của cậu nhìn rất đáng sợ.
Cố Đình Hoài cũng không trốn, anh ấy biết chuyện này mình đã làm sai.
"Cố Duệ Hoài! Thằng nhóc này giỏi quá ha, mày còn dám động tay với người nhà luôn hả?" Cố Chí Phượng cau mày hét.
Sắc mặt của Cố Tích Hoài cũng hơi khó coi, cậu không ngờ ngày hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghĩ tới đây cậu lại ngẩng đầu liếc Cố Nguyệt Hoài, tuy rằng cô là nạn nhân của chuyện này nhưng sao cậu chẳng cảm thấy đồng tình chút nào nhỉ?
Nhậm Thiên Tường sẽ thích Cố Nguyệt Hoài?
Cậu cảm thấy vấn đề này rất đáng nghi, chắc chắn Cố Nguyệt Hoài đã nói hoặc làm điều gì đó để Nhậm Thiên Tường làm ra hành động khác, mặc dù cậu cảm thấy khó hiểu nhưng với người từng gây chuyện nhiều như Cố Nguyệt Hoài thì chỉ có như thế mới hợp lý.
Trong lúc này, Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt dò xét.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy chỉ bĩu môi.
Cô không ngờ rằng lúc này anh hai đã thích Điền Tĩnh nhiều đến thế, thậm chí còn cãi nhau với người anh cả mình kính trọng vì cô ta, cô có nên khen cô ta một câu đúng là Điền Tĩnh nên có sức quyến rũ vô địch không?
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài mang theo vẻ trào phúng, cô lạnh lùng nói: "Là em nói anh cả làm việc này, anh hai muốn đánh thì đánh em nè."
Biểu cảm của Cố Duệ Hoài cứng lại, đôi mắt hẹp dài của cậu nhìn chằm chằm vào cô: "Là mày? Chính là mày! Đáng ra tao phải nghĩ đến từ trước rồi, nhất định là mày ghen tị vì Điền Cảnh xinh đẹp hơn mày! Cố Nguyệt Hoài, mày đúng là quá ác độc!"
Đôi mắt cậu khi đang nói đã đỏ ngầu, lồi ra và toàn thân run rẩy như muốn đánh nhau, nếu Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài không ở đây thì chỉ sợ nắm đấm của cậu đã đập vào mặt của Cố Nguyệt Hoài rồi.
“Em ghen tị vì cô ta đẹp hơn em á?” Cố Nguyệt Hoài giễu cợt.
Đâu phải cô chưa từng gầy bao giờ đâu, dù lúc đó cô có vết sẹo trên trán nhưng vẫn rất xinh đẹp, nói cô ghen tị với sắc đẹp của Điền Tĩnh thì đúng là hết chỗ nói.
"Còn gì nữa? Điền Tĩnh cái gì cũng tốt hơn mày! Cố Nguyệt Hoài, sau này tao không muốn nói chuyện với mày nữa, tao không có đứa em gái mặt dày, độc ác như mày!" Cố Duệ Hoài nói câu này xong lập tức chạy ra ngoài.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn cánh cửa bị dập lại theo quán tính, cô rũ mắt lại không nói gì.
Cô biết chắc cậu sẽ đi gặp Điền Tĩnh.
Nếu như cậu nghe hết câu chuyện và biết Điền Tĩnh bị Hoàng Phượng Anh đưa tới trạm y tế kiểm tra vì chuyện của Nhậm Thiên Tường thì chắc cậu còn làm to chuyện nữa.
Cô thật sự rất khó hiểu, sức quyến rũ của Điền Tĩnh đến từ chỗ nào thế? Sao cô ta có thể lừa hai người đàn ông vây quanh mình?
"Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh không có thù oán gì với nhà chúng ta, em đối phó cô ta vì Trần Nguyệt Thăng à?" Cố Tích Hoài từ từ ăn thịt kho tàu, hương vị mằn mặn lan tỏa trong miệng rồi tan ra, có tặng cho cậu ấy một thần tiên tới đây cậu ấy cũng không muốn đổi món này.
Cậu ấy lý trí và am hiểu việc phân tích vấn đề.
Cố Nguyệt Hoài là một người rất ngang ngược, chỉ khi gặp được Trần Nguyệt Thăng thì cô mới trở thành một người hoàn toàn khác.
Theo những gì cậu ấy biết thì quan hệ của Trần Nhân và Điền Tĩnh khá tốt, hôm qua có lẽ Trần Nhân không chỉ đánh vỡ đầu của Cố Nguyệt Hoài mà còn nói những lời gì đó kích thích cô, nếu không cô sẽ không nghĩ ra được chuyện lợi dụng Nhậm Thiên Tường để hãm hại Điền Tĩnh với bộ óc đó được.
Cố Chí Phượng dùng đũa gõ nhẹ vào mu bàn tay Cố Tích Hoài rồi nói lớn: "Thằng nhãi này, ăn ít thịt chút! Để dành cho bé con nữa! Con quan tâm đến Điền Tĩnh làm gì? Con bé làm như vậy có lý do riêng của nó, nó là em gái của con thì con chỉ cần bảo vệ nó là được rồi!"
Cố Tích Hoài bĩu môi rồi tranh thủ lúc Cố Chí Phượng không chú ý mà gắp thêm một miếng thịt khác nhét vào miệng.
Cậu ấy từ từ nói: "Tình cảm của anh hai với Điền Tĩnh rất dạt dào, tình yêu đó cao như núi rộng như biển vậy, sau này chắc còn làm ầm ĩ về chuyện này nữa đó. Nhưng mà, tay nghề của em khá tốt nha Cố Nguyệt Hoài, anh có đánh giá khác về em đó, hy vọng sau này em đừng có chứng nào tật nấy là được.”
Cố Tích Hoài nói xong thì ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, nhai thêm một miếng thịt kho tàu rồi mới đi vào phòng.
Cố Nguyệt Hoài giật mình nhìn theo bóng lưng của cậu ấy.
Trong ký ức của cô, người anh thứ ba là người xa lạ nhất đối với cô, trong những giấc mơ về đêm của cô đều là hình ảnh về kết cục bi thảm của cậu ấy và nỗi oán hận vô tận trong lòng, cô đã quên mất thái độ gặp gì cũng lý luận này của cậu ấy.
Cố Chí Phượng khịt mũi: "Thằng nhãi này, nói cũng như không."
Cố Đình Hoài dở khóc dở cười, một bữa cơm làm cho quan hệ giữa em gái và thằng hai càng ngày càng căng thẳng hơn nhưng mối quan hệ của nó với thằng ba lại dịu đi, cũng không biết nên vui hay buồn.
Đột nhiên, Cố nguyệt Hoài cười khẽ một tiếng.
Dù sao thì có thay đổi là tốt rồi.
Còn anh hai, mọi chuyện là do người.