Cố Đình Hoài đứng cạnh bàn bếp, nhìn những miếng thịt kho tàu đỏ sậm đang sôi sùng sục trong nồi sắt lớn, không nhịn được nuốt nước miếng: "Bé con, anh cả giúp gì được cho em?”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ, hơi hất cằm, chỉ vào nắp nồi hấp cơm: "Anh dọn cơm ra trước đi, thịt kho tàu sắp xong rồi, xào thêm ít rau nữa là ăn cơm được rồi.”
Cô cắt hết hơn hai cân thịt ba chỉ, không chừa lại chút gì, mùi nước thịt tràn ngập trong không khí, đối với người cả năm không được ngửi mùi thịt mà nói, lát nữa chan nước thịt với cơm cũng có thể chén bay hai bát.
"Được!” Cố Đình Hoài gật đầu, lấy cái bát lớn dành riêng cho Cố Nguyệt Hoài ra, định xới hết cơm cho cô luôn, hôm nay nấu nồi cơm to như này nên bao lương thực lại sắp hết rồi, anh ấy thầm thở dài trong lòng, không biết nên phê bình em gái lãng phí như nào mới được nữa.
Cố Nguyệt Hoài nhìn qua, vội nói: "Anh ơi đợi chút!”
"Hả?” Cố Đình Hoài sửng sốt: "Chuyện gì thế?”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, cười nói: "Xới thêm mấy bát nữa đi ạ, cả nhà chúng ta chia nhau ăn!”
Cố Đình Hoài trợn tròn mắt như thể không thể tin nổi vào tai mình, tuy tối qua anh ấy được ăn bánh bột ngô làm bằng bột mỳ nhưng vì không dám nên không ăn nhiều lắm, hóa ra hôm nay nấu nhiều cơm như thế là vì muốn cả nhà cùng ăn à?
Anh ấy nhìn gương mặt tròn xoe đầy tươi tắn của em gái, cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Nhiều năm như vậy, giờ anh ấy mới nhận ra câu trả lời của em gái lại có thể khiến anh ấy vui đến thế.
"Anh cả đừng đứng đờ người ra đó nữa, cơm nguội mất, gọi anh hai với anh ba ra đi để còn ăn cơm nữa!” Cố Nguyệt Hoài giục anh ấy, dùng cái muôi lớn múc những miếng thịt kho tàu nạc mỡ đan xen được nấu mềm nhừ ra để vào trong chậu.
Cô rửa sạch nồi rồi xào thêm phần cải thìa nữa.
Rau này là do vài ngày trước anh cả gieo hạt giống ở phòng sau mọc ra, mới lớn được cỡ một ngón tay đã gặp phải bàn tay hiểm độc của cô, nhưng rau cải xanh non mơn mởn xào với tỏi băm, ăn với thịt cho đỡ ngấy.
Cố Đình Hoài bưng thịt lên bàn, đến gõ cửa phòng trong.
Anh ấy mỉm cười nhưng lại thầm nghĩ, bé chia cơm cho mọi người, còn đích thân nấu thịt kho tàu nữa, đột nhiên anh ấy rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của thằng hai với thằng ba, xem xem có đồ ăn ngon ở ngay trước mặt, hai đứa kia có chịu nhượng bộ không.
Cố Đình Hoài gõ cửa nói: "Cơm xong rồi, ra ăn nào!”
Vừa dứt lời, giọng nói bướng bỉnh lạnh nhạt của Cố Duệ Hoài truyền ra: "Không ăn!”
Cố Đình Hoài nhướng mày, đang định khuyên vài câu thì cửa mở ra, Cố Tích Hoài bước ra, nhỏ giọng nói với anh cả: "Anh hai đang dỗi, thay vì ra ngoài ngửi mùi thịt chi bằng ở trong phòng ăn không khí còn hơn!”
"Thế để nó nhịn đói đi, đừng hối hận là được, anh đi ăn thịt.” Cố Đình Hoài cố tình nói lời này, Cố Tích Hoài còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Duệ Hoài đã lạnh lùng bước ra khỏi phòng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cố Đình Hoài khoanh tay trước ngực, trêu: "Tưởng không ăn cơ mà?”
Cố Duệ Hoài cười khẩy: "Cả năm rồi chưa được ngửi thấy mùi thịt, nếu em không ăn thì kiểu gì chẳng vào bụng Cố Nguyệt Hoài hết? Em chưa ngu đến thế đâu, thằng ba, hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều cho anh!”
Nói rồi, ba anh em ngồi xuống chiếc bàn cạnh giường đất.
Cố Chí Phượng mong chờ nhìn chậu thịt đỏ với vẻ mặt thèm thuồng.
Thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, một mùi thơm phức xông thẳng vào mũi khiến nước bọt trong miệng ngày càng nhiều.
Lúc thấy Cố Duệ Hoài, ông liếc cậu một cái: "Tưởng mình là công tử đấy à? Ăn một bữa mà phải ba người giục bốn người mời, có biết bữa cơm hôm nay là do bé con làm hết không? Nghĩ về con bé tốt chút đi!”
Đối với lời mỉa mai của Cố Chí Phượng, cậu coi như không nghe thấy.
Cố Nguyệt Hoài: Có gì đáng để nghĩ à? Cậu không đánh nó là lịch sự lắm rồi đấy!
Thấy cậu không nói gì, chủ nhà Cố Chí Phượng không vui trừng cậu một cái: "Thằng nhóc kia có nghe thấy không đấy?”
Thấy hai cha con sắp cãi nhau đến nơi, Cố Nguyệt Hoài bê đĩa rau cải thìa ra: "Được rồi cha, hôm nay là bữa cơm đoàn viên của nhà chúng ta mà, hòa thuận ăn cơm và đừng cãi nhau nhé?”
Đối với cô, đây là bữa cơm đoàn viên chân chính.
Sau tất cả thì cuối cùng người nhà của cô cũng đoàn tụ.
"Ha ha ha được, nghe bé con cả.” Cố Chí Phượng đồng ý.
Cố Duệ Hoài trợn tròn mắt, đang định nói với Cố Nguyệt Hoài "Đừng có tưởng nói đỡ cho tao là tao sẽ nghĩ tốt cho mày”, nhưng lúc cúi đầu nhìn thấy năm bát cơm tẻ trên bàn, cậu nghẹn họng.
Này là…?
Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẫn là thân hình mập mạp đáng ghét đó, nhưng nụ cười trên mặt lại xinh đẹp dịu dàng lạ thường như có năng lực cảm hóa khiến người khác vui vẻ từ tận đáy lòng.
Khóe miệng Cố Duệ Hoài vừa hơi cong lên thì đột ngột hạ xuống, vẻ mặt cực kỳ xấu.
Cậu bị điên rồi mới thấy Cố Nguyệt Hoài hiền lành.
Nó là người xấu xa nhất trên đời này!
Cố Nguyệt Hoài không biết suy nghĩ của cậu, nhưng nhìn vẻ mặt, cô cũng không đến mặt nóng dán mông lạnh làm gì, cúi xuống nhìn bát cơm đầy ụ của mình, cô xới bớt sang bát của Cố Chí Phượng: "Con không ăn hết, cha ăn hộ với!”
Sau khi xới bớt cho Cố Chí Phượng xong, cô cũng làm tương tự với Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài, cuối cùng chỉ chừa cho mình ít cơm ở đáy bát.
Cố Chí Phượng nhíu chặt mày, không vui nói: "Con ăn thế sao đủ được? Không được!”
"Cha, con muốn giảm cân nên phải ăn ít! Được rồi, đĩa cải thìa này là của con, mọi người đừng tranh với con nhé!” Cố Nguyệt Hoài đặt đĩa cải thìa trước mặt mình, gắp rau lên, rồi ăn chung với cơm. ( truyện trên app tyt )
Ba cha con im lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài, hôm nay cô như trở thành một người khác khiến họ không thể tin nổi, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên niềm vui khó tả.
Cảm xúc của Cố Chí Phượng sâu sắc nhất, ông thầm nghĩ, cảm giác này chắc như kiểu chú chó nuôi trong nhà thường ngày chẳng thân thiết gì nhưng đột nhiên giờ lại vẫy đuôi với họ?
Ôi nào, Cố Chí Phượng vội vàng gạt bỏ ngay suy nghĩ này, ngại ngùng cười với con gái.
Sao ông lại nghĩ thế được, con gái ông là con gái tốt nhất trên đời, không phải là chó!
Cố Duệ Hoài cúi đầu nhìn bát cơm, nghĩ đến chuyện vừa nãy Cố Nguyệt Hoài không bớt cơm sang cho mình, cậu bỗng thấy bực bội, không nhịn được châm chọc mỉa mai: "Giảm cân á? Vẫn muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng à? Cứ nằm mơ tiếp đi!”
Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng ăn xong bát cơm, nghe được lời của anh hai, cô bỏ đũa trong tay xuống, thản nhiên nói: "Em không muốn gả cho anh ta, anh ta đang tiết kiệm tiền để cưới Điền Tĩnh nên từ nay về sau em sẽ không đến tìm anh ta nữa.”
Vẻ mặt Cố Duệ Hoài thay đổi: "Cưới Điền Tĩnh?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Đầu em là do Trần Nhân đánh, chính miệng cô ta nói thì sao mà sai được?”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng cũng không ăn thịt kho tàu nữa, đập bàn, lạnh lùng nói: "Cái gì? Con gái nhà họ Trần đánh vỡ đầu con á? Đi! Cha dẫn con sang tìm nó!”
Cố Nguyệt Hoài kéo Cố Chí Phượng lại, nói rõ chuyện hôm qua ra.
Sau khi nghe xong, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cố Tích Hoài cực kỳ ngạc nhiên, cậu ấy sắp xếp lại từ ngữ một chút rồi hỏi: "Ý em là, em đòi Trần Nhân mười đồng tiền thuốc, sau đó chủ nhiệm Hoàng dẫn Trần Nhân đến đại đội nên từ nay về sau cô ta không thể làm việc được nữa á?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đưa sáu đồng năm còn thừa cho Cố Chí Phượng.
"Cha ơi, sau khi mua thuốc với thịt xong, còn thừa nhiều tiền lắm nên cha cầm đi nhé.”
Cô biết nhà mình đang nợ nần, đây là khoảng thời gian khó khăn, sắp tới sẽ có người đến tận nhà đòi nợ nên cô phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền mới được, hơn nữa vào thời điểm phân lương thực cuối năm sẽ xảy ra một biến cố lớn, là năm diễn ra nạn đói, tuy không có ai chết đói nhưng cũng cực kỳ khó khăn.