"Chuyện gì à? Ném đồ ầm ầm thế, ai chọc con hả?” Cố Chí Phượng khoanh chân ngồi trên giường đất, xoay hai quả óc chó trong tay, nếu không phải bàn tay ông sần sùi thô ráp và đang khoác trên mình bộ quần áo chắp vá lỗ chỗ, trông ông rất có phong thái của con trai địa chủ trong xã hội cũ.
Cố Duệ Hoài cười khẩy: "Ngoài con gái yêu quý của cha ra thì còn ai vào đây nữa?”
Nói xong, Cố Chí Phượng còn chưa kịp mắng lại, cậu đã bước nhanh vào phòng trong, đóng cửa rầm một cái khiến bụi trên trần nhà rơi ồ ạt xuống, thể hiện thái độ ác cảm chán ghét với Cố Nguyệt Hoài.
Động tác trên tay Cố Chí Phượng khựng lại, chữ xuyên giữa mày càng sâu hơn.
Ông thở dài, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, làm cha, ước muốn duy nhất của ông là mấy đứa con chung sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ông cũng không biết phải hóa giải mâu thuẫn giữa hai đứa con trai với cô con gái nhỏ như nào nữa.
Không phải ông không biết con gái mình làm những chuyện vô lý, nhưng từ nhỏ con bé đã không có mẹ, là ông một tay nuôi nấng chăm lo bỉm sữa cho con bé, có lẽ chính do sự thiên vị vô điều kiện này của ông mới khiến con bé thành ra như này, ông là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Ở ngoài, Cố Đình Hoài kéo Cố Nguyệt Hoài lại hỏi cô về chuyện buổi sáng.
Cố Nguyệt Hoài chỉ nói ngắn gọn vài câu, sau khi nghe xong, Cố Đình Hoài nhíu chặt mày: "Điền Tĩnh được đưa đến bệnh viện rồi đúng không?”
Tay anh ấy nắm chặt lại, cảm thấy áy náy cực kỳ, rõ ràng Điền Tĩnh là người vô tội nhưng lại vì hành động của anh ấy mà bị liên lụy vào mấy chuyện bẩn thỉu này, dù có đến bệnh viện kiểm tra đi nữa thì thanh danh cô ấy vẫn bị ảnh hưởng.
Cố Nguyệt Hoài biết anh cả cô lại đang bắt đầu tự trách bản thân, cô rất muốn nói chuyện kiếp trước với anh ấy, nhưng mối hận đẫm máu lần nào nhắc đến cũng khiến cô đau đến mức không thở nổi ấy để mình cô trả là được rồi.
Sau khi im lặng lúc lâu, Cố Đình Hoài nói: "Bé con, đừng nói chuyện này với anh hai của em nhé.”
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, đáp lại một cách hiển nhiên: “Anh nghĩ giấu được à?”
Cố Đình Hoài nghẹn họng, cũng đúng, chuyện sáng nay ầm ĩ kinh khủng, cả bí thư chi bộ lẫn đội trưởng dân quân Lôi Đại Chùy cũng liên quan đến chuyện này, đoán chắc chẳng bao lâu nữa kiểu gì cũng lan truyền khắp nơi, như thế thì sao giấu thằng hai được? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Anh ấy lắc đầu: "Vào nhà trước đi.”
Hai người vén rèm bước vào nhà.
"Lại giận à?” Cố Đình Hoài nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cười khổ.
Cố Chí Phượng không muốn nhắc đến chủ đề này nhiều, quay qua nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy thịt trong tay cô, chắc cũng phải hai cân, sắc mặt không khỏi thay đổi, hai cân thịt tốn hơn một đồng đấy!
Tuy thường ngày ông rất cưng chiều con gái, nhưng loại đồ ăn xa xỉ như thịt ông rất ít khi mua.
Miệng Cố Chí Phượng giật giật, định hỏi con gái lấy tiền ở đâu, nhưng nếu hỏi thì chẳng khác nào ông đang nghi ngờ nguồn gốc tiền của con gái là bất hợp pháp sao? Nhưng cuối cùng ông cũng hiểu tại sao dáng vẻ thằng hai lại như con gấu thế kia rồi.
Chắc nó nghĩ ông lại cho bé con tiền đi mua thịt chứ gì?
Có ông trời chứng giám, lần này ông vô tội.
"Bé con à, cơm cũng sắp chín rồi để anh nấu thịt cho em nhé?” Cố Đình Hoài mở nắp nồi ra nhìn qua, mùi thơm của cơm tràn ngập trong không khí khiến người ta phải chảy nước miếng.
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài nhếch lên: "Để em làm cho, anh cả với cha cứ ngồi đi, hôm nay em sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng tay nghề của em.”
Cố Đình Hoài sửng sốt, nhưng nhớ đến bánh bột ngô hôm qua, anh ấy gật đầu đáp: “Được!”
Tuy Cố Chí Phượng lo con gái sẽ làm hỏng thịt nhưng thấy vẻ mặt tin tưởng của thằng cả, ông cũng không nói gì, chỉ dặn dò vài câu: "Nhớ cẩn thận đấy, lúc cắt thịt đừng cắt vào tay, đừng để lửa to quá…”
Nghe những lời dông dài chất chứa nỗi lo lắng của cha, Cố Nguyệt Hoài cảm thấy cực kỳ ấm áp, đáp: "Vâng, con biết rồi!”
Cô lấy cơm ra rồi cho vào lồng hấp để giữ nóng.
Cố Nguyệt Hoài bắt đầu nhanh chóng thái thịt, kết hợp với các nguyên liệu khác, chuẩn bị làm thịt kho tàu!
Cố Chí Phượng nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn tháo vát của cô, suýt nữa thì bật khóc, nói với Cố Đình Hoài bằng giọng điệu xúc động: "Bé con trưởng thành rồi, sau này nếu chúng ta không còn nữa, bé con cũng có thể tự chăm sóc tốt bản thân.”
Cố Đình Hoài mím môi, nhỏ giọng nói: "Sau này cha đừng đến chợ đen nữa.”
Hiển nhiên "chợ đen” là một chủ đề khá nghiêm trọng, Cố Chí Phượng hơi còng lưng xuống, bỏ quả óc chó trong tay ra, bình tĩnh nói: "Không đi thì sao có thể nuôi sống gia đình này chứ?”
"Hiện giờ bé con thay đổi rồi, hiểu chuyện hơn rất nhiều, để con nói với con bé sau này nhà chúng ta sẽ mua ít gạo với bột mì hơn chút, mỗi năm kiếm được nhiều công điểm hơn để còn trả nợ nữa.” Giọng điệu Cố Đình Hoài rất nặng nề, thực sự anh ấy không muốn đến chợ đen chút nào.
Cố Chí Phượng nhìn dáng vẻ bận rộn của Cố Nguyệt Hoài, đột nhiên cúi đầu xuống, giọng điệu có chút chua chát: "Cha không thể cho con bé cuộc sống tốt được, trước đây lúc mẹ con muốn mang con bé đi, cha đã không đồng ý, nếu không phải vậy, chắc chắn giờ con bé sẽ sống tốt hơn nhiều.”
"Cha!” Cố Đình Hoài gọi to, nắm lấy tay Cố Chí Phượng.
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Con nói cha nghe xem, chuyện của bé con là như nào?” Cố Chí Phượng không muốn nhắc đến chợ đen nữa, chuyển sang chủ đề ông cũng quan tâm không kém.
Hôm nay lúc ông đang bán lương thực với thằng hai thằng ba ở chợ đen, bỗng thấy thằng cả hớt hải chạy đến, hỏi ra mới biết đầu con gái bị thủng một lỗ, đây là chuyện lớn nên họ vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy về nhà.
Trên đường về ông cũng chưa kịp hỏi, không thể là do con gái mình hậu đậu ngã vỡ đầu được đi? Đến cùng là tên khốn nào đánh vỡ đầu con gái ông?! Tưởng Cố Chí Phượng ông là bùn nhão hay gì?
Cố Đình Hoài nhíu mày, anh ấy cũng không biết rõ chân tướng sự việc đầu của em gái là như nào.
Tối qua vừa trở về thì gặp chuyện của Nhậm Thiên Tường nên sáng phải chạy đi giải quyết, vì để lừa cha quay về, anh ấy còn cố ý tiết lộ chuyện bé con bị thương, hiệu quả thì có đấy mà giờ lại bị tra hỏi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đúng lúc này, mùi thịt thơm ngào ngạt bay ra từ bếp lan đến đây.
Cố Chí Phượng ngửi ngửi, dùng tay áo lau miệng, nhìn Cố Nguyệt Hoài, nịnh nọt: “Con gái, con nấu gì đấy? Sao thơm thế? Lúc ở tiệm cơm quốc doanh cha cũng chưa từng ngửi thấy mùi nào thơm như này!”
Cố Nguyệt Hoài dừng lại, ngẩng đầu cười với Cố Chí Phượng: "Thịt kho tàu ạ! Cha cứ chờ ăn cơm đi nhé!”
Ngay lúc cười híp mắt lại, cô đã thầm hạ quyết tâm phải kiếm được thật nhiều tiền, để ngày nào cha cô cũng được đến tiệm cơm quốc doanh ăn, muốn cái gì là có cái đó!
Cố Chí Phượng cười tươi khoác lác: "Tay nghề này của bé con dư sức đến tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp!”
Cố Đình Hoài cười lắc đầu, không dám hùa theo.
Tiệm cơm quốc doanh là tiệm cơm do nhà nước mở, đầu bếp và nhân viên phục vụ ở đó đều là nhân viên chính thức thuộc biên chế, nhận lương theo quy định của nhà nước, lương thuộc cấp 13 trong chuỗi kỹ thuật, một tháng được tận 42.5 đồng!
Công việc này còn tốt hơn cả làm trong nhà máy.
Không phải là anh ấy khinh thường tay nghề của bé con, mà là công việc như này không có quan hệ thì không nhận được.
Đang hả hê đắc ý thì Cố Chí Phượng bỗng như sực nhớ ra, vả bốp một cái lên đầu Cố Đình Hoài: "Con vẫn chưa nói chuyện đầu của bé con là như nào đâu!”
Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật: "Chuyện này bé là người biết rõ nhất, lát nữa cha hỏi bé con là được mà, con đi dọn cơm đây!”
Nói xong, nhân lúc Cố Chí Phượng còn chưa kịp mở miệng, anh ấy nhảy xuống giường, chạy đến giúp Cố Nguyệt Hoài.
Cố Chí Phượng nghẹn họng, cười mắng: "Thằng nhóc thối! Chạy nhanh đấy.”