Tay nghề nấu ăn của Cố Nguyệt Hoài thì không cần phải bàn, trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc thế này, được ăn một bữa như vậy là hưởng thụ cỡ nào, mọi người cố gắng ăn cho no căng, Cố Tích Hoài cũng chóp chép miệng, thèm thuồng vô cùng.
Cố Chí Phượng ăn uống no đủ, lại bắt đầu bày bi lăn tay hạt óc chó (*) của mình ra đĩa.
(*): là sản phẩm hỗ trợ tập tay truyền thống của Trung Quốc, thường được sử dụng để rèn luyện cơ tay, cải thiện lưu thông máu ở tay, giảm mỏi tay và thư giãn cơ thể và đầu óc.
Ông nhìn Yến Thiếu Ngu, thấy dáng vẻ cử chỉ của anh ung dung tự tại, càng nhìn càng cảm thấy ưng bụng.
Cố Chí Phượng nhìn về phía Yến Thiếu Đường đang mơ màng sắp ngủ, được Cố Nguyệt Hoài bế trong lòng, ông chần chờ một chút, mở lời nói: “Thiếu Ngu này, cháu là anh trai của Thiếu Đường, là người thân, vậy cháu định sắp xếp cho con bé như thế nào?”
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Yến Thiếu Đường là một đứa trẻ mồ côi bị bọn buôn người bắt cóc, vô tình được cứu về, Thiếu Đường rất đáng yêu, trong nhà cũng đủ sức nuôi thêm một miệng ăn, coi cô bé trở thành một thành viên trong nhà, nuôi nấng khôn lớn là được.
Nhưng bây giờ đã tìm được người thân của Yến Thiếu Đường rồi, vậy thì bọn họ phải lùi lại phía sau thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play