Yến Thiếu Ngu nhìn cô một lúc lâu, tất nhiên anh sẽ không tin lý do kỳ cục như vậy.
Cố Nguyệt Hoài nhìn ra chỗ khác, vui mừng cười nói: “Nếu anh là anh trai ruột của Thiếu Đường vậy thì từ giờ trở đi chúng ta là người một nhà rồi, hôm nay đúng là ngày lành, chúng ta phải chúc mừng, đi thôi, chúng ta đi về trước!”
Dứt lời, cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt kiêu ngạo, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên nụ cười như cơn gió xuân lay động hàng liễu.
Đôi mắt Yến Thiếu Ngu lướt qua cần cổ thon nhỏ trắng ngần của Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt thoáng ngẩn ra, người một nhà?
Từ khi cha mẹ bị bắt đi thì anh đã không còn người thân nào nữa, thế nhưng... Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, hàng mi dài khẽ chớp, anh kiềm chế sự ngượng ngùng trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Nghe anh đáp lời, Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh đẹp vô ngần.
Lúc hai người về, Cố Tích Hoài đang chặt thịt con gà mái đã được làm lông sạch sẽ, Yến Thiếu Đường đang ngồi xổm dưới đất ngắm thỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT