Nhắc đến điều này, bầu không khí vốn hài hòa vì Yến Thiếu Ngu tự dưng lắng xuống.
Cố Đình Hoài đặt chiếc cốc tráng men trong tay xuống, giọng hơi phiền muộn: “Hôm nay bí thư chi bộ tuyên bố chuyện thiếu lương thực, trong đội ầm ĩ hết cả lên, nhiều người la hét phát lương thực sớm, bây giờ mà chưa có cách có khi còn cãi nhau đấy.”
Cố Tích Hoài khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Chuyện lớn liên quan đến mạng người này, tốt nhất là phải nói với họ càng sớm càng tốt.”
Cậu ấy im lặng một hồi, nghĩ rồi bảo: “Ngày mai trong đội sẽ cho nghỉ lễ thời gian dài, có lẽ xã viên trong đội đều sẽ lên núi xem có gì ăn được không, cả nhà mình cũng lên núi xem thử, đừng để người ta nghi ngờ.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài thay đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng của Cố Nguyệt Hoài.
Họ cũng biết trong căn phòng đó chứa rất lương thực tinh, đủ cho cả nhà họ bình an vượt qua những ngày tháng thiếu lương thực, nếu để người ngoài biết điều này thì chẳng phải chuyện tốt gì với cả nhà họ.
Cố Chí Phượng cau mày, nhớ đến nạn đói mình trải qua năm đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT