Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, nước mắt ầng ậng, cô vội nhắm mắt lại, không dám để người khác thấy.
Tuy Cố Chí Phượng thô kệch nhưng lại cực kỳ tinh tế, cảm thấy tâm trạng con gái không ổn lắm, ông vội hỏi: "Sao vậy bé con? Con không thích à? Không sao cả, nếu không thích thì để cha đi đổi thành cái con thích, được không?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cắn răng nói: "Không có gì đâu cha, con vẫn ổn, con thích đôi giày này lắm.”
"Thích là tốt rồi, đầu con còn đau không? Anh cả con nói với cha rồi, đúng là nghiệp chướng mà, mong sao không phá tướng, đợi tí nữa cha dẫn con đến công xã xem sao!” Cố Chí Phượng đau lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Cô nói: "Con hết đau rồi, cha không cần lo lắng đâu ạ, bác sĩ cũng nói không có gì nghiêm trọng rồi, nghỉ ngơi nhiều là được.” Nói xong, cô để hộp giày sang một bên, nói với Cố Chí Phượng: "Cha ngồi nghỉ một lát đi, để con đi giúp anh hai nấu cơm, cho cha nếm thử tay nghề của con, tối qua anh cả khen suốt đấy.”
Dứt lời, Cố Chí Phượng còn chưa kịp nói gì, cô đã bước xuống giường đất, chạy đến lục bao lương thực, nhân lúc Cố Duệ Hoài đi ra ngoài gánh nước, cô đổ khoảng nửa bao gạo vào chậu, cho lên nồi nấu.
Trong nhà không còn đồ ăn gì nên cô lấy tám đồng hai ở dưới gối ra, định tìm người trong thôn mua thịt với giá cao.
"Cha canh lửa hộ con nhé, con ra ngoài chút!”
Cố Nguyệt Hoài dặn dò chút rồi vội vàng ra cửa luôn.
Cố Tích Hoài nhìn cô rồi đến chỗ kệ bếp, lúc mở nắp nồi ra, cậu ấy ngạc nhiên đến nỗi mắt sắp rớt ra ngoài, hỏi với giọng điệu kỳ lạ: "Cha, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Cha nhìn xem, Cố Nguyệt Hoài nấu hết gạo luôn này!”
Cố Chí Phượng sửng sốt, cũng khó hiểu không kém, trước đây con bé quan trọng gạo hơn bất cứ thứ gì, hôm nay là sao đây? Đầu bị đánh hỏng thật đấy à? Ông không khỏi lo lắng, nghĩ lát nữa ăn cơm xong ông sẽ đến trạm y tế xem sao.
Nghĩ thế nhưng Cố Chí Phượng vẫn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài: "Mặc kệ bé con!”
Cố Tích Hoài bĩu môi, cậu ấy bận tâm làm gì chứ, Cố Nguyệt Hoài nấu nhiều gạo thế chưa chắc đã phải cho họ ăn.
*
Cố Nguyệt Hoài ra ngoài, đi thẳng đến nhà bí thư chi bộ.
Thời buổi ngày nay, gia đình có thể ăn thịt trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử không nhiều lắm, nhà Trần Nguyệt Thăng là một, nhà chủ nhiệm Hoàng là hai, còn lại là nhà của bí thư chi bộ Vương Phúc.
Nhưng, chắc chắn cô sẽ không đến nhà họ Trần, chủ nhiệm Hoàng dẫn Điền Tĩnh đến trạm y tế công xã nên không ở nhà. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhà Vương Phúc là nhà đất nện, ở đầu tường còn có bụi lá xanh vươn ra, trông rất lịch sự tao nhã.
Cửa nhà ông ấy đang mở, vợ Vương Phúc là Đoàn Cúc Hoa đang xào rau, rèm cửa mở ra khiến mùi thịt thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
Cố Nguyệt Hoài gõ cửa, bước vào sân: "Thím Cúc Hoa ơi!”
"Ai đấy?” Đoàn Cúc Hoa nghe có người gọi mình nên cầm cái xẻng sắt ngó đầu ra, thấy là Cố Nguyệt Hoài đến, bà ấy nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm: “Sao cháu lại đến đây?”
Bà ấy nghĩ thầm: Cố Nguyệt Hoài ham ăn biếng làm quen rồi, hôm nay đến đây đúng vào giờ cơm nước là định ăn ké đấy à?
Nghĩ thế, sắc mặt Đoàn Cúc Hoa tối sầm lại.
Cố Nguyệt Hoài làm như không thấy, mỉm cười nhẹ nhàng, nhếch môi nói: “Thím Cúc Hoa ơi, lâu lắm nhà cháu mới đông đủ như bây giờ, cháu muốn nấu chút gì đó nhưng trong nhà lại không có thịt, cháu đến mua một ít, thím xem được không?”
Vừa nói, Cố Nguyệt Hoài vừa giơ tiền giấy trong tay lên.
Đoàn Cúc Hoa thấy tiền trong tay cô, sắc mặt tốt hơn hẳn, thấy cô đến mua thịt cho người nhà ăn, bà ấy hơi ngạc nhiên, Cố Nguyệt Hoài ích kỷ cỡ nào, người trong đại đội đều rõ như ban ngày.
Bà ấy nghĩ ngợi rồi nói: "Nhưng nhà thím không còn nhiều lắm, chỉ còn miếng thịt ba chỉ thôi, cháu lấy không?”
Cố Nguyệt Hoài vui vẻ đáp: "Có ạ!”
Đoàn Cúc Hoa xào đồ ăn xong mới vào nhà lấy thịt, tiện tay lấy cân ra luôn: "Cháu muốn nhiêu?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn miếng thịt ba chỉ to bằng ba đốt ngón tay trong tay Đoàn Cúc Hoa, nói: "Lấy hết đi ạ!”
"Hết á??” Đoàn Cúc Hoa hơi ngạc nhiên, mỗi lần chia thịt nhà bà ấy cũng không được nhiều lắm, suy cho cùng thì phiếu thịt không dễ kiếm chút nào, số lượng cung tiêu xã cung cấp lại có hạn, số thịt này là do con gái gả vào thành phố đưa cho lúc quay về thăm bà ấy.
Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu: "Đúng rồi ạ! Lấy hết! Nhưng cháu lại không có phiếu thịt nên sẽ trả nhiều tiền hơn, được không thím?”
Theo cách nói đời sau thì những năm 70 chính là "thời đại của tem phiếu”, trong nền kinh tế kế hoạch, tem phiếu cực kỳ quan trọng đối với mỗi gia đình, đồng thời là nhân tố không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.
Phiếu có nhiều loại như phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu vải, phiếu bông, phiếu đường, vân vân.
Phiếu được phân phát theo số lượng quy định hàng năm dựa trên tuổi và ngành nghề của công nhân, đồng thời được cung cấp tại các địa điểm cố định, ngoài ra còn có phiếu của một số vật dụng được săn đón như phiếu đồng hồ, phiếu máy may, phiếu thuốc lá, phiếu xe đạp.
Nhưng hầu hết những loại phiếu này đều được phân cho người dân trong thành phố dùng hàng hóa lương thực, chỉ một số ít nông dân ở đại đội trong thôn mới có được nó, vào mỗi cuối năm họ vẫn phải chia đồ ăn và lương thực dựa trên công điểm kiếm được.
Sau khi do dự một lúc, Đoàn Cúc Hoa cắn răng nói: "Được.”
Nhiều thịt như này nhà bà ấy cũng không nỡ ăn, mỗi bữa cũng chỉ ăn miếng thịt to đúng bằng ngón tay út, nếm được vị thịt nhưng khổ nỗi càng ăn lại càng thèm, chẳng thà đổi lấy tiền cho xong.
Bà ấy dùng cân cân thử, tổng cộng là hai cân ba lạng.
"Một cân thịt ba chỉ ở cung tiêu xã là bảy hào năm, cháu không có phiếu thì tính thành bảy hào bảy đi.” Đoàn Cúc Hoa nhanh chóng gói thịt lại đưa cho Cố Nguyệt Hoài, bà ấy không ngại ngùng chút nào, vả lại mức giá đưa ra lại cực kỳ hợp lý.
Thời buổi này, mua thịt toàn là một cân thịt một cân phiếu, nhưng cô lại chỉ nhiều hơn có hai xu, cũng vì là người cùng thôn nên mới có giá này đấy.
Cố Nguyệt Hoài tính nhẩm chút, là một đồng bảy hào bảy, bèn lấy ra một đồng tám đưa cho Đoàn Cúc Hoa: "Cháu cảm ơn thím ạ.”
Nói xong, cô lấy thịt rời khỏi nhà họ Vương.
Đoàn Cúc Hoa đếm số tiền trong tay, một đồng tám, nhiều hơn ba xu.
Bà ấy nghi ngờ nhìn bóng dáng mập mạp của Cố Nguyệt Hoài đã đi xa, chép miệng: “Con gái nhà họ Cố cũng đâu ngu ngốc như nhiều người nói đâu nhỉ.”
*
Cố Nguyệt Hoài mang thịt về nhà, đúng lúc chạm mặt Cố Đình Hoài với Cố Duệ Hoài đi gánh nước về.
Cố Đình Hoài thấy thịt trong tay cô thì khựng lại, nhưng vẫn dịu dàng như thường: "Bé con muốn ăn thịt à? Để tí nữa anh cả xào cho em nhé, thịt xào ớt được không?”
Cố Duệ Hoài lạnh lùng nhìn, bước vào sân, đổ hai xô nước vào trong lu, tiện tay ném đòn gánh sang một bên, phát ra tiếng động khá lớn, hình như cậu muốn trút sự tức giận và chán nản của bản thân thông qua những dụng cụ này.
Cậu không hiểu, không ăn gạo với thịt thì chết à?
Vì xây nhà nên giờ gia đình cậu còn nợ ở ngoài một đống nợ, Cố Nguyệt Hoài không biết chia sẻ gánh nặng thì thôi đi, còn suốt ngày làm cục tạ, muốn này muốn kia, chưa trả được đồng nợ còn nợ nhiều hơn nữa chứ!
Nếu cứ tiếp tục như thế, cậu không biết gia đình còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Bước vào nhà, ngửi mùi cơm tràn ngập trong không khí, miệng Cố Duệ Hoài vô thức tiết nước bọt.
Nhưng cậu thừa biết, gạo trong nồi là Cố Nguyệt Hoài tự nấu cho mình chứ nào đến lượt họ.
Nó ích kỷ thế đấy, không thèm suy nghĩ cho người nhà chút nào, chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi.