“Anh hai, anh ba.”
Em nhớ hai anh lắm.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ nói tiếp câu này trong lòng, cuộc sống đẫm máu và nước mắt giờ đã trở thành quá khứ rồi, từ nay về sau, cô sẽ dẫn dắt cả nhà sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi luôn.
Cố Duệ Hoài móc tai, bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Mày uống nhầm thuốc à?”
Cố Nguyệt Hoài cười khổ, khó trách anh hai lại ngạc nhiên, từ nhỏ tính cách cô đã lập dị bướng bỉnh, kiêu căng ngang ngược, lúc nào cũng muốn lên thành phố tìm mẹ với hy vọng có thể trở thành người thành phố dùng hàng hóa lương thực.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thích những người nhà “quê mùa” này.
Cha với anh cả còn ổn, hai người họ đối xử tốt với cô vô điều kiện nên cô vẫn giữ được chút lễ phép.
Còn trong mắt cô anh hai với anh ba chẳng khác nào người vô hình, từ sau khi hiểu chuyện, cô rất ít khi gọi hai người họ, toàn gọi là Cố Duệ Hoài với Cố Tích Hoài.
Cố Tích Hoài cũng kinh ngạc chẳng kém, quay qua nhìn Cố Duệ Hoài, không biết cô có ý gì.
"Cút cút cút! Cút hết cho ông! Bảo hai đứa trở về dạy dỗ bé con đấy à?” Cố Chí Phượng tức giận, dùng tốc độ nhanh như chớp vả "bốp bốp” hai cái vào đầu Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài.
Đôi mắt hẹp dài của Cố Duệ Hoài tràn ngập tức giận, lườm Cố Nguyệt Hoài một cái.
Cậu lạnh lùng nói: "Đó là do nó tự tìm! Đồ vong ân bội nghĩa! Cha đối xử tốt với nó thì cũng cố bơ đi cho con, ông Cố, con khuyên cha nên suy nghĩ cho bản thân đi, đừng có để đến lúc bị Cố Nguyệt Hoài cho vào đồn cảnh sát.”
Ngực Cố Nguyệt Hoài cứng đờ, đau đến run lên.
Hóa ra, có một số việc có dấu hiệu từ lâu rồi, cô đúng là con sói mắt trắng (*).
(*): Sói được biết đến với bản tính hung dữ, mà loài "sói mắt trắng" được coi là loài hung tàn nhất trong giới loài sói. Có một câu tục ngữ dân gian thế này: "sói mắt trắng, không nhận mẹ", trong cơn đói khát thậm chí nó có thế ăn thịt chính người mẹ đã nuôi dưỡng mình. Người ta thường dùng hình ảnh "sói mắt trắng" ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Khi đã nhận được lợi ích hoặc sự giúp đỡ của người khác sẽ cắn ngược lại, lấy ân báo oán.
Cố Tích Hoài phụ họa: "Cố Nguyệt Hoài, có phải mày lại định đòi tiền bọn tao để đi cho Trần Nguyệt Thăng đúng không?”
Dứt câu, cậu ấy cảm thấy bản thân nói quá chuẩn, nếu không thì tại sao tự nhiên một Cố Nguyệt Hoài lúc nào cũng mắt cao hơn đầu lại gọi họ là anh chứ, trước đây cũng chưa phải là chưa từng xảy ra, thậm chí nó còn chẳng thèm nghĩ lý do, chỉ coi họ như ví tiền. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nó không chỉ tiêu tiền cho bản thân mà còn mang đi nuôi đàn ông nữa, nực cười thật chứ?
Cố Duệ Hoài giận run người, đó là số tiền mà họ bất chấp việc bị bắt đi để kiếm được, còn phải dùng để trả nợ nữa!
Cố Nguyệt Hoài xứng đáng bị ngàn dao chém!
"Đáng lẽ ngày trước mày nên cút luôn cùng người phụ nữ kia mới đúng! Còn tiết kiệm được khối lương thực nữa!”
"Mày có biết gạo với bột mì mày ăn đổi ra được bao nhiêu ngũ cốc lương thực thô không? Trên thị trường hiện nay, một cân lương thực thô có giá một hào ba, gạo với bột mì là ba hào, có khi còn là ba hào năm! Thôn chúng ta không có gạo với bột mì nên mới phải mang lương thực thô lên thành phố đổi với người ta!”
"Nhà chúng ta nhiều miệng ăn như thế mà có bao giờ ăn no được đâu, Cố Nguyệt Hoài, mày ngẫm lại xem mày còn là người không?”
Còn một câu cậu vẫn chưa nói, nếu không phải do lúc nào Cố Nguyệt Hoài cũng đòi ăn gạo với bột mì, chứ không trong nhà nhiều người trẻ lao động tốt như này, dù kiếm được công điểm cũng đủ cho một nhà năm người ăn no.
Nhưng hiện giờ lại phải trà trộn vào chợ đen, chẳng khác nào ăn trộm, còn bị gắn mác “vô công rồi nghề”.
Những lời châm chọc mỉa mai như muốn xả hết những oán hận tích tụ trong lòng bao năm nay ra.
Khoảnh khắc này, thậm chí cậu còn nhìn đứa em gái ngu dốt của mình bằng ánh mắt căm ghét.
Người Cố Nguyệt Hoài không ngừng run rẩy, cô tức giận, cô oán hận nhưng không phải với ai khác mà với chính bản thân, cô biết mình hỗn láo nhưng khi chính tai nghe được những lời chỉ trích nghiêm khắc của anh hai, lòng cô như rỉ máu.
Mắt cô hơi nóng lên, cô mở miệng định giải thích nhưng nhớ đến quá khứ, lại không thể thốt ra lời nào.
Bây giờ, trong mắt mấy anh trai cô chẳng khác nào kẻ tái phạm, dù nói gì thì họ cũng không tin, thay vì giải thích, cô nghĩ bản thân nên dùng hành động để sự chứng minh sự thay đổi của mình, hiệu quả hơn việc chỉ nói mồm rất nhiều.
Cố Chí Phượng đau lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Ông hung dữ trừng mắt, lạnh lùng nói: "Câm miệng hết cho tao! Còn nói nữa thì đừng trách ông đây tàn nhẫn! Bé con là con gái của tao, kiếm tiềm mua gạo bột mì cho con bé là việc nên làm, đến lượt chúng mày chõ mũi vào à?”
"Cút về nhà hết ngay! Đừng có ở ngoài làm trò cười cho thiên hạ nữa!”
Dứt lời, Cố Chí Phượng xoa tay, cười ha ha kéo Cố Nguyệt Hoài về nhà: "Bé con, chúng ta về nhà thôi, xem cha mang quà gì về cho con này, đều là những đồ tốt nổi tiếng ở cung tiêu xã không đó!”
Hai cha con vào nhà, để lại Cố Đình Hoài với vẻ mặt bất đắc dĩ và hai anh em hờn dỗi.
Cố Đình Hoài thở dài, nói: "Được rồi, bé con là em gái chúng ta mà, hai đứa giận nó thật đấy à?”
Cố Duệ Hoài lạnh lùng, chế giễu: “Giận nó thì sao? Anh nhìn xem ông Cố chiều nó thành như nào kìa? Nếu cứ như vậy thì gả cho Trần Nguyệt Thăng kiểu gì? Xì, nếu em là Trần Nguyệt Thăng, còn lâu em mới để ý đến nó!”
Cố Đình Hoài nhíu mày: "Em quá lời rồi đấy!”
"Anh hai nói sai chỗ nào à? Giờ Cố Nguyệt Hoài chỉ đang giả vờ yếu đuối, chắc chắn lại muốn lừa chúng ta, chuẩn bị lấy đồ trong nhà ra để lấy lòng Trần Nhân, anh cả anh tin không, giày bây giờ cha mua cho nó, kiểu gì chưa đến hai ngày sau cũng xuất hiện trên chân Trần Nhân!”
Cố Tích Hoài nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu cực kỳ mỉa mai.
Cố Đình Hoài nhìn hai em trai, thấy rõ sự bài xích đối với Cố Nguyệt Hoài trong giọng nói, hơi bất lực, anh ấy lắc đầu: "Được rồi, về nhà thôi, anh có chuyện muốn nói.”
Nói xong, anh ấy về nhà trước.
Cố Tích Hoài nhìn bóng lưng nặng nề của anh cả, nhíu mày: "Chắc chắn trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi.”
Cố Duệ Hoài trợn mắt: "Nói thừa, nếu không sao anh cả lại lo lắng vội vàng gọi chúng ta về chứ? Đi thôi, về nhà nào, muộn thêm chút nữa là ông Cố chửi đấy, không biết liệu có phải ba anh em chúng ta là nhặt được, chỉ mình Cố Nguyệt Hoài là con ruột hay không nữa.”
Hai người bất mãn theo Cố Đình Hoài về nhà.
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, hai người đã nghe được Cố Nguyệt Hoài nhỏ giọng nói "cảm ơn cha” với Cố Chí Phượng.
Cố Duệ Hoài không nhịn được mỉa mai: "Mày nói cảm ơn là đúng rồi đấy, biết đôi giày trong tay mày bao nhiêu tiền không? Hai đồng năm đấy! Dù ông Cố đứng phơi mình trong gió lạnh cũng không kiếm được nhiều như này đâu!” ( truyện trên app T Y T )
"Thằng nhóc thối! Nói nhiều thế! Đi nấu cơm đi!” Cố Chí Phượng trừng mắt nhìn Cố Duệ Hoài, thầm nghĩ trong lòng, không biết tính thằng nhãi này giống ai mà phiền thế không biết.
Cố Duệ Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, đi nhóm lửa nấu cơm, Cố Đình Hoài đến giúp.
"Bé con à, đừng nghe anh hai con nói linh tinh, cha kiếm được tiền mà! Chắc chắn sẽ nuôi dạy con như những cô gái trong thành phố!” Cố Chí Phượng nhẹ nhàng vỗ đầu Cố Nguyệt Hoài, tình yêu thương dành cho con gái vừa chân thành lại vừa ấm áp.
Cố Nguyệt Hoài nhìn đôi giày nhỏ màu trắng xinh đẹp sạch sẽ trong hộp bằng ánh mắt buồn bã, cắn chặt môi không nói gì.
Đôi giày vải trắng có giá hai đồng năm này khiến cô nhớ lại ký ức đau buồn khôn xiết.
Khi đó, cô đã kết hôn, ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi với Nhậm Thiên Tường, cha với anh trai vẫn là người nuôi cô.
Cô không chịu ngồi yên một chỗ, lúc ngồi trong sân phơi nắng, cô nghe thấy Trần Nhân với Điền Tĩnh thảo luận về món đồ nổi tiếng trong thành phố, hai người họ nói rằng ở cung tiêu xã nhập về một lô giày trắng, những cô gái hiện đại trong thành phố đều đi nó.
Giày trắng có hai loại, một kiểu là giày vải trắng trên tay cô, khá rẻ, chỉ hơn hai đồng một đôi, kiểu còn lại là giày trắng nhỏ Huili, tận hơn bốn đồng, nhà bình thường không mua được.
Ngay khi biết được tin này, cô đã nằng nặc đòi cha mua giày Huili, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một đôi giày vải trắng.
Cô không biết những gian khổ của cuộc đời, cứ thế phung phí tình yêu thương cha dành cho mình, không vừa ý bản thân, cô tức giận ném nó vào bếp lửa đang cháy, cô mỉm cười nhìn đôi giày trắng nhỏ bị ngọn lửa nuốt chửng.
Chào đón cô sau đó là cái tát run rẩy của cha.
Đây là lần đầu tiên cha đánh cô, nhưng khi đối diện với gương mặt như già thêm mười tuổi của cha, cô không hề đau lòng chút nào, cuối cùng chọn nhịn ăn để trả thù cái tát đó, không lâu sau, ông vẫn cắn răng mua đôi giày Huili để bù đắp cho cô.
Đôi giày Huili hơn bốn đồng đó khiến một gia đình đã nghèo nay lại còn nghèo hơn, thấy gạo với bột mì trong nhà sắp hết, dù trên trấn đang điều tra nghiêm ngặt ông vẫn bất chấp tất cả đi làm việc, muốn bán đi ít lá sơn trà để đổi lấy gạo với bột mì cho cô.
Sau đó ông không còn trở về nữa.
Đôi giày vải trắng trong tay cô lại trở thành bùa đòi mạng cha cô - Cố Chí Phượng.