“Ối chà, chảy không ít máu đâu đấy.” Chú sáu lắc đầu, lấy thuốc từ trong cái hòm ra, rửa sạch vết thương cho Yến Thiếu Ngu, sau đó lại băng bó cho anh, trong suốt quá trình, Yến Thiếu Ngu không hé răng kêu đau, cũng không hề giãy giụa.
Lễ chào mừng đã kết thúc, Vương Phúc bắt đầu thuật lại một số việc mà thanh niên trí thức cần phải làm sau khi xuống nông thôn, lại gọi mọi người lên bục nhận đồ dùng thường ngày.
Phan Nhược Nhân nghe mấy cán bộ nói chuyện đến ngán ngẩm, vừa quay đầu sang bên khác thì lại thấy Cố Nguyệt Hoài đang xum xoe trước mặt Yến Thiếu Ngu, sắc mặt cô ta sầm lại, híp mắt nhìn một hồi, sau đó đột nhiên lắc lắc Hoàng Thịnh bên cạnh đang buồn ngủ.
“Ư… Hả? Cô định làm cái gì thế!” Hoàng Thịnh hất văng tay Phan Nhược Nhân, chẹp miệng một cái, trong giọng nói có chút không vui.
Phan Nhược Nhân nói với giọng điệu kỳ quái: “Sau gáy của anh không còn đau nữa à? Người phụ nữ nông thôn kia đập trúng đầu của anh, bây giờ lại chạy tới xum xoe trước mặt Yến Thiếu Ngu kia kìa, nếu anh còn không đứng dậy thì bác sĩ cũng đi mất đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thịnh thay đổi, nhìn sang theo ánh mắt của cô ta, khóe miệng không khỏi giật giật một cái.
Tống Kim An cũng nhìn thấy, anh ấy nói: “Hoàng Thịnh, bác sĩ cũng đã đến đây rồi, cậu đi khám một chút đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play