Trần Nguyệt Thăng không nói nên lời, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn Điền Tĩnh.

Hoàng Phượng Anh chủ nhiệm trong thôn, chuyên phụ trách những chuyện này, sau khi Cố Nguyệt Hoài nói bà ấy cũng thấy có lý nên nói luôn: "Cháu gái nhà họ Điền à, chúng ta cứ đi xem sao, dù sao cũng không mất gì, đội sẽ trả số tiền kiểm tra cho cháu.”

Bà ấy cũng biết chuyện này ảnh hưởng lớn đến nhường nào với một cô gái như Điền Tĩnh nên muốn đối xử với cô ta tốt nhất có thể.

Điền Tĩnh vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn lại còn thông minh lanh lợi, bà ấy cũng rất thích, thế nhưng không hiểu sao lại có người đẩy cô vào hoàn cảnh này?

Hoàng Phượng Anh thấy Điền Tĩnh vẫn không nhúc nhích, bà ấy nhanh chóng giục: "Cháu gái à, thà kiểm tra còn hơn là bị hiểu lầm! Chẳng nhẽ cháu với Nhậm Thiên Tường là thật à? Nên mới không dám đi bệnh viện?”

Trần Nguyệt Thăng nghiến răng, sốt ruột nói: "Chủ nhiệm Hoàng! Bác nói gì đấy?!”

Lúc này, bỗng nhiên một giọng nam khó hiểu vang lên từ bên ngoài đám đông: "Gì đây? Chặn trước cửa nhà tôi làm gì đấy?”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười lui sang bên cạnh.

Một người đàn ông lảo đảo nghiêng ngả bước ra từ trong đám người, ông ta khoảng chừng 50 tuổi, tóc bạc gần hết, có thân hình hơi mập mạp, khắp người nồng nặc mùi rượu trắng kém chất lượng.

Thời buổi ngày nay, một chai rượu trắng kém chất lượng chỉ có giá năm hào, nhưng đối với người bình thường thì đây chính là mặt hàng xa xỉ.

"Mấy người có chuyện gì đây?” Mắt người đàn ông ngái ngủ mơ màng, gương mặt đỏ bừng, ợ một hơi sặc mùi rượu về hướng đám đông.

Hoàng Phượng Anh chán ghét lùi về sau vài bước, chọc nhẹ cánh tay bí thư chi bộ Vương Phúc để ông ấy giải quyết người này.

Vương Phúc thở dài, xin Lôi Đại Chùy ít thuốc lá, cuộn lại rồi cho vào miệng rít một hơi, nói: "Điền Đại Hữu, con gái anh xảy ra chút chuyện nên giờ đội sẽ trả tiền cho con bé đến bệnh viện, anh thấy sao?”

Điền Đại Hữu dụi mắt, lúc nhận ra là Vương Phúc, ông ta không khỏi giật mình, lau tay vào quần áo: "Ôi, bí thư chi bộ! Sao anh lại ở đây? Anh xem, cả tối qua tôi không có về nhà, tôi bỏ lỡ chuyện gì à?”

Vừa dứt lời, bầu không khí bỗng im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe được.

Cố Nguyệt Hoài vui mừng, suýt nữa cười thành tiếng.

Điền Đại Hữu, cha Điền Tĩnh là một kẻ nghiện rượu.

Đương nhiên, trước khi mấy đứa con gái chào đời, ông ta vẫn còn là một xã viên tốt trong đại đội, tiếc là lúc vợ ông ta sinh đứa con gái nhỏ Điền Điềm thì đã qua đời vì khó sinh, nhà lão Điền lại toàn con gái, cũng xem như là tuyệt hậu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Từ đó về sau, Điền Đại Hữu không còn thiết tha gì nữa, cảm thấy dù có kiếm được bao nhiêu thì cũng không có ai kế thừa, sau này kiểu gì con gái cũng gả sang nhà khác làm việc, chẳng thà bây giờ ông ta tự hưởng thụ còn hơn.

Điền Đại Hữu quay về rất đúng lúc.

Mấy xã viên trong đại đội hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn Điền Tĩnh với ánh mắt kỳ quái.

Tối qua Điền Đại Hữu không về nhà, chị gái của cô ta cũng gả đi cả rồi, trong nhà còn mỗi cô ta với em gái Điền Điềm, nếu Nhậm Thiên Tường muốn làm gì thì chẳng phải dễ như ăn bánh sao?

Chậc, tiếc quá.

Sắc mặt Hoàng Phượng Anh lạnh lùng hơn hẳn: "Được rồi! Điền Tĩnh, đi thôi! Điền Đại Hữu, anh đừng có suốt ngày ăn không ngồi rồi, không thèm vác mặt về nhà nữa đi, để hai đứa con gái ở nhà một mình mà anh cũng yên tâm à?”

Điền Đại Hữu không hiểu trăng sao gì đang yên lành tự nhiên bị dạy dỗ một trận, gãi gãi sau đầu, thấy hơi mờ mịt vì say rượu.

Điền Tĩnh cúi gằm mặt đi ra từ sau lưng Trần Nguyệt Thăng, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm khiến cô ta đứng ngồi không yên.

Cô ta ngẩng đầu nhìn qua Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ như sắp ăn tươi nuốt sống người khác vậy, liếc xong cô ta cúi gằm mặt xuống ngay lập tức, bày ra bộ dáng yếu ớt oan ức: "Chủ nhiệm Hoàng, thanh giả tự thanh (*), cháu sẵn sàng đi.”

(*) Ý nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.

Lúc Trần Nguyệt Thăng nghe được giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô ta, anh ta đau lòng khôn xiết.

Vương Phúc chắp tay sau lưng, quát mấy người đứng hóng hớt: "Được rồi, về cả đi, không cần làm việc à? Đến lúc cuối năm phát lương thì đừng có ý kiến ý cò nhé!”

Vừa dứt lời, đám đông rời đi như ong vỡ tổ.

Phân đội dân quân nhỏ mang theo Nhậm Thiên Tường ngất xỉu, Hoàng Phượng Anh dẫn theo Điền Tĩnh, đoàn người nối đuôi nhau đến trạm y tế công xã.

Ban đầu Trần Nguyệt Thăng cũng định đi theo nhưng lại bị Lôi Đại Chùy lườm cho một cái, hai chân lập tức dừng lại không dám nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến bóng dáng của Điền Tĩnh, không nỡ rời xa, trông chẳng khác gì "hòn vọng thê” cả.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài tràn ngập sự giễu cợt, nếu vừa nãy Trần Nguyệt Thăng chủ động đứng ra bảo vệ Điền Tĩnh, không màng thanh danh cưới cô ta vào nhà, thế cũng xem như là một người đàn ông tốt có trách nhiệm, nhưng lúc nãy anh ta câm như hến, giờ lại bày ra dáng vẻ này, đúng là khiến người ta buồn nôn mà.

Cố Nguyệt Hoài không có hứng quan sát tiếp, định quay về nhà.

Lôi Đại Chùy bỗng gọi với lại: "Cố Nguyệt Hoài, cô đợi đã.”

Cố Nguyệt Hoài dừng chân, quay đầu nhìn Lôi Đại Chùy, giọng điệu qua loa: "Có chuyện gì không ạ?”

Trong lòng cô hiểu rõ, trước đây đội trưởng dân quân Lôi Đại Chùy này toàn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng hôm nay lại quay về đại đội sản xuất Đại Lao Tử không phải tình cờ, mà là vì cháu ngoại gái ruột Trần Nhân.

Vì giữ thể diện nên Lôi Đại Chùy cũng không dạy dỗ mà nói: "Nghe nói hôm qua cô cãi nhau với Trần Nhân à?”

"Cãi nhau à?” Giọng điệu Cố Nguyệt Hoài ra vẻ nghiền ngẫm, sờ băng gạc trắng trên trán mình.

Kiếp trước, cái gọi là "cãi nhau” này đã để lại sẹo trên mặt cô khiến gương mặt cô bị hủy hoại!

Lôi Đại Chùy nhíu mày, bị hành động của Cố Nguyệt Hoài làm cho sượng trân không biết nên làm gì.

Ông ta rít thêm thuốc lá mấy lần nữa: "Dù gì cũng đều là bạn chơi từ nhỏ cả, có chuyện gì to tát đâu, sao còn muốn báo cáo lên đại đội nữa? Như này, cô nghe tôi, đến đại đội nói rằng Trần Nhân không cố tình đẩy, được không?”

Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng nhếch môi: "Việc này không còn liên quan đến cháu nữa rồi, dù sao hôm qua Trần Nhân cũng đã đưa cháu mười đồng tiền thuốc rồi, trong đội muốn xử phạt cô ta thì cháu làm gì được chứ? Chú nói xem chú Chùy?”

"Em ấy đưa cô mười đồng?” Trần Nguyệt Thăng quay đầu, giọng điệu cao hơn hẳn.

Cố Nguyệt Hoài uể oải nở nụ cười: "Đúng rồi đấy, tôi nghe nói đó là số tiền anh tiết kiệm để làm sính lễ cưới Điền Tĩnh nhỉ, mười đồng không phải là con số nhỏ đâu, Trần Nhân cũng thật là, không biết giúp đỡ anh trai gì cả, nếu không sao giờ anh còn chưa cưới được người về cơ chứ? Làm gì có chỗ cho chuyện này xảy ra nữa?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Gân xanh trên trán Trần Nguyệt Thăng giật giật, quay người bước nhanh về nhà.

Lôi Đại Chùy nhìn cháu ngoại đã đi xa, lắc đầu, kẹp thuốc lá trên đầu ngón tay, nói với Cố Nguyệt Hoài: "Trần Nhân hại cô không nhẹ nhưng cô cũng từng đi học, chẳng nhẽ lại không biết khoan dung là gì à?”

Cố Nguyệt Hoài nghe Lôi Đại Chùy ra vẻ làm người trí thức, không khỏi cười khẩy: "Thế chú nghe câu người không vì mình trời tru đất diệt bao giờ chưa? Trần Nhân đánh vỡ đầu cháu, suýt nữa thì gương mặt cháu bị hủy hoại, việc này tính như nào đây?”

"Chú Chùy, cháu biết chú giỏi, có bản lĩnh, giỏi ăn nói trước mặt lãnh đạo công xã, nhưng dù thế thì sao chú có thể đi cửa sau cho người nhà theo lối mòn của tư bản chủ nghĩa được chứ? Trần Nhân làm sai, việc bị đội xử phạt và dạy dỗ lại là cực kỳ cần thiết!”

"Nếu chú vẫn cứ muốn cháu nói tốt cho cô ta thì cháu đành phải lên công xã hỏi, xem xem làm đồng chí cùng giai cấp bị thương là tội danh gì, phán bao nhiêu năm thì được! Tuyệt đối không thể để loại người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!”

Cố Nguyệt Hoài tuyên bố một cách chính nghĩa, câu sau to hơn câu trước, khí thế đó còn giống lãnh đạo hơn cả lãnh đạo.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Lôi Đại Chùy trầm hẳn xuống.

Từ khi ông ta lên làm đội trưởng dân quân, cầm báng súng đến giờ, còn chưa ai chèn ép ông ta như này đâu!

"Ha ha ha, con gái tôi nói quá chuẩn! Lôi Đại Chùy, nếu anh định dùng báng súng ép con gái tôi vào khuôn khổ để cầu xin cho cháu gái của anh, ông đây sẽ báo lên trấn!”

"Biết trụ sở Cách Ủy Hội ở huyện không? Ông đây quen biết lãnh đạo ở đó đấy!”

Nghe được giọng nói tràn ngập kiêu ngạo, xen lẫn với ý định bênh vực người mình, vành mắt cô nóng lên, nước mắt vô thức chảy ra.

Bao lâu rồi cô chưa được nghe thấy giọng nói này?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play