“Đội trưởng Trần! Cuối cùng anh cũng đã về! Bọn họ cứ liên tục hắt nước bẩn lên người em!” Điền Tĩnh vừa nhìn thấy Trần Nguyệt Thăng như vớ được cọng rơm cứu mạng, người đàn bà mới vừa ngang ngạnh đã biến thành một cô gái liễu yếu đào tơ trong chớp mắt.
Cố Nguyệt Hoài thấy dáng vẻ nũng nịu giả tạo đó, không thèm chấp nhặt cô ta.
Kiếp trước Điền Tĩnh chính là như vậy, ỷ vào chất giọng ngọt đến ớn ngấy của mình, dụ dỗ không biết bao nhiêu đàn ông có quyền có thế cam tâm tình nguyện phục tùng dưới chân cô ta. Nếu không có người làm ô dù che chở cho cô ta, thử hỏi nhà họ Cố có ra nông nỗi như thế không?
Người đàn bà này có thủ đoạn, có dã tâm, có nghị lực, càng có vận may, không dễ đối phó.
“Đừng sợ, anh đã về rồi.” Trần Nguyệt Thăng cho Điền Tĩnh một ánh nhìn trấn an.
Thấy ánh mắt Điền Tĩnh nhìn mình đầy ngưỡng mộ, anh ta có cảm giác vóc dáng mình càng cao to hơn, nhìn Nhậm Thiên Tường chẳng khác nào đang nhìn bọn đầu trâu mặt ngựa cần phải diệt trừ tận gốc, khí thế hùng hổ.
Nhậm Thiên Tường có vẻ ngoài thanh tú thấy Trần Nguyệt Thăng có thân hình vạm vỡ, ăn nói thô lỗ thì không khỏi cau mày.
“Chuyện giữa tôi và Tiểu Tĩnh, anh thì biết cái gì? Anh không thể khinh thường hay kì thị tôi chỉ vì tôi thuộc thành phần không tốt. Khi xưa, ông nội tôi đã quyên góp hơn nửa gia tài, mua lương thực giúp quân dân, làm việc thiện lớn, anh có thể phủ nhận sao?”
“Tôi biết anh cũng thích Tiểu Tĩnh, nhưng hiện tại cô ấy đã là người của tôi, sao anh cứ giành cho bằng được thế?”
Nhậm Thiên Tường nói với thái độ bất cần, không hề kiêng nể, muốn tất cả mọi người đều nghe thấy.
Mặt Trần Nguyệt Thăng xanh mét, sắc mặt u ám pha chút vẻ hung tàn.
“Đậu má mày!” Anh ta tức giận mắng chửi, nắm chặt nắm đấm hung hãn đấm vào mặt Nhậm Thiên Tường!
Nắm đấm cuốn theo tiếng xé gió, Nhậm Thiên Tường hứng trọn cú đấm, ngã chổng vó, Trần Nguyệt Thăng vẫn chưa dừng tay, tung sức mạnh gió cuốn sấm rền đấm đạp vào Nhậm Thiên Tường, ra đòn điên cuồng.
Xung quanh vang lên từng tiếng hô hoán.
Mọi người thấy thế sợ xảy ra án mạng, nhao nhao xông vào cản Trần Nguyệt Thăng, cũng có người nhanh nhạy chạy lao đến đại đội, hô hào bí thư, chủ nhiệm, gọi cả đội trưởng dân quân! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chuyện ngày hôm nay đã gây ra một trận náo động lớn rồi!
Điền Tĩnh nắm chặt tay lại, cô ta tự hào về sức hút của mình nhưng đồng thời cô ta cũng thấy hơi phiền não. Dường như Trần Nguyệt Thăng có tình cảm quá sâu sắc với cô ta, e rằng sau này sẽ dính lấy cô ta không buông như kẹo mạch nha.
Mục tiêu của cô ta không phải trở thành vợ của một tiểu đội trưởng cỏn con, cô ta muốn cưới nam chính, lên thành phố và trở thành vợ của quan chức!
Xem ra thái độ của cô ta đối với Trần Nguyệt Thăng nên bớt nhiệt tình lại.
Cố Nguyệt Hoài nhìn hai người đang đánh nhau, rồi nhìn sang Điền Tĩnh đang đứng ở một bên trưng ra biểu cảm khó hiểu, cô bật cười, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ giễu cợt.
Cô đã qua lại với Điền Tĩnh mấy chục năm qua, với một người như cô ta, cô không hiểu rõ thì cũng biết người biết ta.
Điền Tĩnh là một người rất kỳ lạ, vận may của cô ta thật đáng kinh ngạc, cô ta luôn có thể nắm bắt những cơ hội mà người khác không thể nhìn thấy, giống như cá Koi mà người đời sau hay nói trên mạng, nếu chống lại một người như vậy thì sẽ luôn gặp xui xẻo.
Hẳn là bây giờ cô ta đang nghĩ cách để thoát khỏi Trần Nguyệt Thăng - một mục tiêu bị lợi dụng yêu thương cô ta sâu đậm?
Kiếp trước, chuyện Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng thích nhau náo động đến mức hầu như mọi người trong thôn đều biết.
Còn “người thứ ba” như cô, ngay cả sau khi kết hôn, cô vẫn là đề tài để người ta bàn tán sau bữa cơm.
Ngay khi những người khác nghĩ rằng hai người họ sẽ đăng ký kết hôn và tình cảm cũng đến thời chín muồi thì Trần Nguyệt Thăng bất ngờ bị buộc cam chịu kết hôn với một goá phụ trong thôn vì hai người họ ngoại tình với nhau và góa phụ nọ đã mang thai!
Trước khi sự việc xảy ra, Trần Nguyệt Thăng đã trao sính lễ tận một trăm đồng cho Điền Tĩnh, còn mua cho cô ta một chiếc xe đạp!
Mọi chuyện vỡ lẽ, Trần Nguyệt Thăng mất chức tiểu đội trưởng vì tác phong của mình, lại phải cưới một góa phụ trong tuyệt vọng. Điền Tĩnh luôn yêu anh ta sâu đậm, khóc lóc thảm thiết một trận khiến Trần Nguyệt Thăng nhận ra lỗi lầm đối với cô ta, cuối cùng cô ta không phải trả lại cả sính lễ và xe đạp, coi như khoản bồi thường.
Có lẽ muốn mà không thể có được mới là tốt nhất. Dù đã cưới góa phụ nhưng Trần Nguyệt Thăng vẫn trung thành và tận tụy với Điền Tĩnh, là con chó trung thành nhất của Điền Tĩnh, cô ta chỉ đâu là anh ta cắn đó.
Ít lâu sau, lực lượng thanh niên trí thức về nông thôn và cuối cùng tình yêu đích thực của Điền Tĩnh đã đến thôn Đại Lao Tử trên một chiếc ô tô có gắn hoa đỏ.
Trong những người đang đứng ra khỏi xe đó có anh.
Cố Nguyệt Hoài nghĩ về chuyện quá khứ, trong lòng tràn ngập những suy tư khó lý giải.
“Trần Nguyệt Thăng! Còn chưa chịu dừng tay! Cậu bị làm sao thế? Tưởng thành tiểu đội trưởng rồi thì ngon lắm hả? Còn dám ra tay đánh người? Muốn vào đồn à?” Một giọng nói đanh thép của một quan chức vang lên từ xa đang tiến lại gần, chất chứa nỗi tức giận không thể rèn sắt thành thép.
Cố Nguyệt Hoài định thần lại, bình tĩnh nhìn người đang đi đến.
Đó là một người đàn ông đội mũ quân giải phóng màu xanh lam, mặc quân phục giải phóng cùng màu, khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt in hằn dấu vết của năm tháng, ngữ điệu nặng giọng địa phương.
Người đàn ông này tên Vương Phúc - bí thư chi bộ của đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Vương Phúc có trình độ văn hoá cấp trung học và được coi là người có học thức trong thôn, từng đảm nhận vị trí kế toán cho đại đội. Sau thập niên 70, ông ấy trở thành bí thư chi bộ của đại đội sản xuất, thậm chí làm công việc này đã hơn mười năm và rất có uy tín trong thôn.
Theo sau ông ấy là chủ nhiệm Hoàng Phượng Anh và một người đàn ông trung niên cao lớn.
Hoàng Phượng Anh thì khỏi cần phải nói nhiều, còn người đàn ông trung niên có lai lịch cũng không tầm thường, ông ta là đội trưởng dân quân của đại đội, tên là Lôi Đại Chùy.
Đội dân quân trực thuộc lực lượng dự bị là một phần trong lực lượng vũ trang nhân dân không tách rời khỏi sản xuất.
Dưới quyền chỉ huy của Lôi Đại Chùy có một “phân đội dân quân” nhỏ, đồng thời cũng sở hữu vài khẩu súng săn. Vì vậy ở thời đại này, trong các đại đội, quyền lực của đội trưởng dân quân gần như ngang bằng với trưởng Cục Công an huyện.
Phạm vi kiểm soát của Lôi Đại Chùy không chỉ giới hạn ở một đại đội sản xuất thôn Đại Lao Tử, ngày thường ông ta còn đi vòng quanh khắp công xã, chuyên đấu tranh giai cấp, trấn áp những kẻ đầu cơ ở chợ đen và tịch thu tất cả các mặt hàng bị cấm trên thị trường.
Kiếp trước, khi Điền Tĩnh tố cáo cha mình, cô ta đã bí mật nói cho Lôi Đại Chùy biết.
Cố Nguyệt Hoài biết Nhậm Thiên Tường là đồ hèn, mặc dù cuộc sống của anh ta như đi trên lớp băng mỏng, khao khát ngóc đầu dậy, sống một đời tốt đẹp nhờ bảo vật mà nhà họ Cố chôn giấu, nhưng khi bị chĩa súng vào mặt, anh ta tuyệt đối không dám cãi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một khi Lôi Đại Chùy đã nhúng tay vào rồi thì đến khả năng mở miệng cũng chẳng còn.
Tuy nhiên cô đã nói rồi, nếu Điền Tĩnh muốn kéo tên Nhậm Thiên Tường dai như đỉa đói ra thì hẳn cũng phải lột bỏ luôn một lớp da!
Nếu để cô ta thoát được cái vòng vây đó dễ dàng như vậy thì uổng công cô sống lại rồi.
Trần Nguyệt Thăng bị người do Lôi Đại Chùy dẫn theo lôi ra, anh ta vẫn còn thở gấp, khuôn mặt đen sạm phồng đỏ, rõ là anh ta đã đánh người ta ra bã rồi, ánh mắt trừng trừng nhìn Nhậm Thiên Tường trông không khác gì đang nhìn một xác chết.
Còn về Nhậm Thiên Tường, anh ta nằm trên mặt đất như một con chó chết, thậm chí không còn sức lực để cuộn mình lại.
Trần Nguyệt Thăng ra tay nặng đến mức má anh ta sưng phồng, rớt mất ba chiếc răng.
Hoàng Phượng Anh thấy Nhậm Thiên Tường thảm bại, tức đến phát run, không kiềm được đẩy Trần Nguyệt Thăng một cái, nghiêm nghị nói: “Trần Nguyệt Thăng! Anh có biết mình đang làm gì không? Đây là hành vi tư bản chủ nghĩa đáng bị lên án!”
“Bây giờ là xã hội mới, mọi người đều là đồng chí của anh. Sao anh có thể đánh người thành ra như thế?!!”
“Thế này khác nào anh đang bôi tro lên mặt giai cấp nông dân chúng ta! Anh phải bị phê bình nghiêm khắc!”