Trong bếp, Cố Lan Thời đã nhóm lửa, y định luộc rau nhưng không cầm thêm củi, liền gọi Trúc ca nhi đến hỗ trợ.
Nước mưa hắt vào từ ngoài cửa sổ, rơi xuống bàn, y đóng cửa sổ lại nói: "Cho lửa cháy cho lên, ta đã bỏ gừng vào rồi, mau nấu cho Cẩu Nhi ca của đệ uống một chén đi.”
“Đệ biết rồi.” Trúc ca nhi thêm củi vào bếp, ngồi trước bếp nhai nát thịt quả trong miệng, nói: “Lan Thời ca ca, vừa rồi đệ nhìn thấy Bùi Yếm đi qua trước cửa nhà chúng ta, hắn cao lắm.”
“Bùi Yếm?” Cố Lan Thời múc hai gáo nước rửa nụ gai, suy nghĩ một hồi mới nói: “Là người nhà họ Bùi mới trở về năm ngoái hả?”
Bình thường y không hay nói chuyện với đàn ông, Bùi Yếm lại không ở trong thôn hơn ba năm, cho nên cũng không quen biết lắm.
“Đúng vậy, không phải hắn thì còn có thể là ai.” Trúc ca nhi không giấu được, lặng lẽ mở miệng: “Lan Thời ca ca, đệ nói với huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ bị đánh.”
Cố Lan Thời lập tức vui vẻ trêu chọc cậu: “Vậy đệ nói thử đi, ta xem đệ có thể nói thành thế nào.”
Nông dân mỗi ngày mở mắt chỉ nghĩ đến làm sao kiếm tiền sống qua ngày, quanh năm suốt tháng đều bận rộn, không có mấy người có nhàn rỗi chơi đùa tìm niềm vui, tụ cùng một chỗ ngoại trừ nói xấu cũng còn chuyện gì khác, thôn lại không giống như trên trấn lớn, thích treo ở bên miệng, đơn giản chỉ là nhà nào dài nhà nào ngắn.
Trẻ con thường xuyên nghe người lớn nói những thứ này, khó tránh khỏi cũng học nói theo, Cố Lan Trúc tuổi còn nhỏ, nhìn thấy người cao như vậy cảm thấy ngạc nhiên, nhịn không được nhặt phần mình nghe hiểu nói.
Cố Lan Thời đặt nụ gai đã rửa sạch lên tấm biển trúc để ráo nước, nghe cậu nhắc tới xong chỉ cảm thấy buồn cười, nói: "Đệ tốt nhất đừng trêu chọc người ta, người ta đánh đệ làm gì, đừng nghe Cẩu Nhi ca của đệ nói lung tung, hù dọa đệ cả đấy.”
“Đệ biết rồi.” Cố Lan Trúc ngẩng mặt lên nhìn y, nói: "Nhưng lần trước không phải người nhà họ Triệu cũng bị đánh hay sao?”
Cẩu Nhi nhắc tới đánh nhau cũng không phải là nói lung tung, hiện giờ Bùi Yếm ở trong thôn cũng coi như nổi danh, mùa hè năm ngoái, vì chuyện múc nước tưới đất, đánh tất cả người Triệu gia cho dù là nam hay nữ đều mặt mũi bầm dập, cả nhà giống như cái đầu heo.
Cố Lan Thời lại bỏ ngải dại vào trong chậu vo rửa, nói: "Đó là do huynh đệ nhà họ Triệu bắt nạt người khác trước, giếng cũng không phải của nhà bọn họ, hai người bọn họ thì hay rồi, chặn ở trước giếng không cho người khác lấy nước, trời nóng như vậy, đất nhà chúng ta tốt hơn một chút, gần bờ sông, vậy nên cha mẹ cũng không vội vã đi tưới ruộng, nếu không hoa màu hạn hán chết chúng ta ăn cái gì, Bùi Yếm chắc chắn cũng vội, không đánh hai người bọn họ thì đánh ai.”
Thôn Tiểu Hà dựa núi gần sông, cùng mấy thôn khác chiếm cứ một mảnh đồng bằng rộng lớn dưới chân núi, người dân đời đời sinh sôi nảy nở, ruộng đất khai khẩn cũng càng ngày càng nhiều, mà không phải tất cả ruộng đất đều gần bờ sông.
Thôn Tiểu Hà dựa núi gần sông, cùng mấy thôn khác chiếm cứ một mảnh đồng bằng rộng lớn dưới chân núi, người dân sinh sản nhiều thế hệ, ruộng đất khai khẩn cũng càng ngày càng nhiều, dẫn đến không phải tất cả ruộng đất đều gần bờ sông.
Hai mươi mấy năm trước, bô lão thôn bọn họ dẫn đầu trù tính, đào hai cái giếng nước khác nhau ở nơi cách xa sông ngòi, như thế xách nước tưới ruộng không cần chạy thật xa nữa, có người trong thôn ở xa sông, cũng có thể đào nước giếng để sinh hoạt, lúc ấy mỗi hộ ở thôn Tiểu Hà đều bỏ tiền ra, từng ấy năm tới nay, chỉ cần là người thôn bọn họ, ai cũng có thể đi lấy nước.
Tuy chuyện lấy nước là tự do, nhưng không kiềm chế được mấy người nổi tính bắt nạt, người nào trong nhà quá nghèo, hoặc không có nhiều đàn ông, ít nhiều đều đã từng chịu ấm ức, người ta anh em nhiều, chặn giếng nước không cho lấy, dù vậy cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi đường xa đến bờ sông.
Cố Lan Thời đã mười lăm, vẫn hiểu chút quanh co, y vớt cây ngải dại đã rửa sạch ra vẩy nước, đặt lên một tấm biển trúc khác, nói: "Hai anh em nhà họ Triệu cũng không phải người tốt gì, lúc trước không phải thường bắt nạt nhà Mai ca nhi sao, bọn họ quen bắt nạt người khác, ngay cả vợ chồng trong nhà cũng thích bắt nạt người khác, thấy Bùi Yếm chỉ có một mình, lập tức nổi lên ý xấu, lần này hay rồi, đá trúng một tảng đá cứng, người ta đầu trọc không sợ bị nắm tóc, cao lớn như vậy cũng không phải cục bột trắng.”
Nói thì nói như vậy, lúc ấy hai người bọn họ không ở bên cạnh giếng, tất nhiên không thấy được cảnh Bùi Yếm và người nhà họ Triệu đánh nhau, trong nhà cũng bận rộn tưới nước cho ruộng, chỉ có thể nghe người khác kể lại, còn tưởng rằng là cảnh đàn ông đánh nhau bình thường.
“Được chưa ạ.” Trúc ca nhi nói.
Cố Lan Thời liếc nhìn nồi lớn bốc hơi trắng, mở miệng: "Đốt thêm chút nữa là ổn.”
“Vâng ạ.” Trúc ca nhi đứng dậy cầm bát đặt lên bếp, mở miệng nói: “Nói vậy thì nhà họ Triệu bị đánh là đáng đời.”
“Cũng không hẳn.” Cố Lan Thời rửa rau xong, đứng trước thớt cắt nụ gai, dặn dò cậu: “Cho dù là nhà họ Bùi hay nhà họ Triệu, đệ cũng đừng nói việc này với người ngoài.”
“Đệ biết rồi.” Trúc ca nhi gật đầu đồng ý.
Biết em trai sẽ không nói lung tung ở bên ngoài, cũng chỉ tâm sự cùng người trong nhà, Cố Lan Thời yên tâm, y cắt nụ gai làm đôi, hai tay đang bận rộn, đột nhiên nghe thấy giọng nói của cha y Cố Thiết Sơn, xông ra bên ngoài gọi: "Cha?"
“Ừ.” Cố Thiết Sơn mặc áo tơi đội nón lá, từ ngoài cửa đi vào, đi ngang qua bếp nhìn, nói: "Nấu cơm chưa.”
“Cha, con đang nấu canh gừng, cha và Cẩu Nhi uống một bát nhé.” Cố Lan Thời nói.
“Được.” Cố Thiết Sơn gật đầu, mưa không nhỏ, ông vội vàng vào nhà chính, chuẩn bị cởi dây lưng áo tơi nói: “Ta vốn định trú mưa ở nhà Trụ Tử đầu thôn, nhưng thấy mây đen như vậy, có lẽ không thể tạnh trong chốc lát, nên ta mượn áo tơi nhà người ta về.”
“Trời tạnh thì trả nhà người ta là được.” Miêu Thu Liên đang kéo sợi, thấy ông còn chưa cởi áo tơi ra, mở miệng nói: “Khoan hãy cởi đã, Cẩu Nhi mới cắt cỏ heo về, đúng lúc ông đang mặc, ra sân sau cho heo ăn rồi hẵng cởi, không cần đứa nhỏ phải chạy đi chạy lại nữa. “
Cố Thiết Sơn xách giỏ trúc lên, lúc nhấc chân nhìn thấy trong bát có mấy quả dâu rừng, hỏi: “Con chạy đi đào hả?”
Cẩu Nhi còn chưa mở miệng, Miêu Thu Liên nói: "Thằng nhóc nhà họ Lâm đưa cho Lan ca nhi đấy.”
Bà nói xong lại nhìn về phía Cẩu Nhi: "Quả mâm xôi là Trúc ca nhi để lại cho con, con nhặt hai quả dâu rừng ăn thôi, còn lại để cho Lan Thời.”
“Con biết rồi nương.” Cố Lan Du thu tay lại, không đụng vào nữa, vừa rồi lúc ăn không hỏi, hóa ra là Lâm Tấn Bằng cho.
Cố Thiết Sơn không nói gì, đi cho heo ăn.
Nước trong nồi sôi ùng ục, Cố Lan Thời dùng gáo hồ lô dài thủng lỗ vớt nụ gai lên, nước nóng từ hai ba mươi cái lỗ chảy xuống, múc một lần được rất nhiều, còn tốt hơn dùng đũa vớt.
Gai mầm xanh nõn nà, vừa nhìn là biết rất ngon, Trúc ca nhi ở bên cạnh liếm môi, nói: “Lần cuối cùng đệ được ăn nụ gai xào thịt là năm ngoái rồi.”
“Thích không, không phải xào với trứng gà cũng rất thơm sao, năm ngoái ăn mấy lần, đệ vẫn còn chưa hài lòng hả.” Cố Lan Thời cười nói, lại múc lên một gáo.
“Cái này sao có thể giống nhau chứ, trứng gà xào không ra mỡ, thịt thì khác, nụ gai dính mỡ, lúc xào lên bóng loáng, mới gọi là thơm nức mũi." Trúc ca nhi nói xong, nhón nửa nụ gai trong bát lên từ ăn.
Thấy cậu thèm ăn, Cố Lan Thời nói: "Đệ chỉ được ăn một ít thôi, mới luộc một lần, có thể bên trong chưa chín đâu.”
Đó là do cuộc sống nhà y khá hơn một chút, người không có tiền ăn nụ gai, chỉ cần dùng nước luộc chín là được, dù cho rắc thêm chút muối xong trộn lên, cũng không nỡ, rau dại cũng như vậy, cho dù không có dầu và hương vị cũng đã là một món ngon.
Hai người bọn họ vừa làm việc vừa nói chuyện, Miêu Thu Liên cầm hai cái bát không đi vào, là bát canh gừng Cẩu Nhi và Cố Thiết Sơn đã uống xong.
“Con kéo vỉ hấp lên, hôm trước còn thừa mới cái bánh bột ngô, hâm nóng cả đi.” Bà buộc xiêm y, nhận lấy công việc trong tay Cố Lan Thời
Thịt băm xào nụ gai là món rất ngon, hơn nữa thịt băm bà mua mỡ nhiều thịt ít, xào ra mỡ xèo xèo, nếu xào hỏng chẳng phải rất đáng tiếc sao.
Lúc có Cố Lan và mẹ, Trúc ca nhi thường ngồi ở chỗ đó nhóm lửa, thấy mẹ chuẩn bị xào rau, cậu càng hào hứng hơn, cơm mẹ nấu dù sao cũng không giống với những người khác.
Mưa dần nhỏ đi, Trúc ca nhi dùng sức mút hạt trong miệng, lần trước ăn dâu rừng là lúc Trương Đại Tài chủ thôn Sơn Phong mời gánh hát đến hát hí khúc, cậu theo người trong nhà qua đó xem được đại ca cho mấy quả.
“Nương ơi, thím nhà họ Lâm có nói đến lúc thành thân sẽ mời người hát tuồng đến không ạ?” Cậu thuận miệng hỏi, hát tuồng là dịp cực kỳ náo nhiệt, có thể ăn có thể chơi, còn có hí khúc để nghe, đừng nói đến trẻ con, người lớn cũng thích xem.
Miêu Thu Liên vừa nghe lời này lập tức nở nụ cười, nhìn qua nói: “Nhà họ Lâm nói thì nói như vậy, nhưng mà vẫn còn chưa quyết định.”
Người ở quê đều thích đi xem người khác diễn kịch, nếu có thể mời gánh hát tới, không chỉ có nhà họ Lâm nở mày nở mặt, nhà bọn họ cũng có mặt mũi, dù thế nào, cũng đều là vì Lâm Tấn Bằng cưới Lan ca nhi nhà bọn họ.
Nhà chồng coi trọng như vậy, bà và Cố Thiết Sơn đâu phải không muốn, tiết lộ với bà mối, không phải là chờ sau này nhà họ Lâm chính thức tới cửa cầu hôn hay sao.
Trúc ca nhi nhảy nhót mở miệng: “Hay quá, đến lúc đó nương nhớ nói với thím Lâm diễn Tầm Phu Ký, náo nhiệt lắm, con thích xem cảnh cãi nhau.”
“Đứa nhỏ này! Đâu phải tùy tiện hát cái gì cũng được?” Miêu Thu Liên tức giận trừng mắt, nói: “Thành thân có hát náo nhiệt thành thân, là ca ca con thành thân, sao có thể diễn Tầm Phu Ký? Sao con lại không có mặt như vậy, nương của con đâu có bao nhiêu mặt mũi để có ý khiến người ta chê cười hả.”
Trúc ca nhi bị la mắng, ngồi trên ghế không dám nói linh tinh nữa.
Cố Lan Thời đứng bên cạnh bóc tỏi, y lại cảm thấy không sao, Trúc ca nhi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ mà thôi, đưa mắt nhìn Trúc ca nhi cúi đầu ủ rũ y lặng lẽ nở nụ cười.
Lại nói tiếp lần xem Tầm Phu Ký trước quả thật rất náo nhiệt, Lưu nương tử khổ sở chờ phu quân không trở về, dẫn con tìm tới thượng kinh, lại phát hiện phu quân của nàng vong ân phụ nghĩa, đã cưới thiên kim nhà cao cửa rộng, Lưu nương tử đanh đá, lời kịch viết rất hay, ngươi tới ta đi ồn ào kêu khóc quả thực rất vi diệu.
Lúc nghe cái này, y cũng cảm thấy diễn hay hơn những vở kịch khác, càng đừng nói tới Trúc ca nhi.
Đột nhiên, tay bóc tỏi của Cố Lan Thời dừng lại, vẻ mặt y hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới giấc mơ mấy ngày nay, tuy có khác với vở kịch kia, nhưng cũng gặp phải chuyện bị vứt bỏ tương tự.
Đã mấy ngày, vừa đến buổi tối thì lại mơ thấy giấc mơ này, nhưng chỉ cần vừa tỉnh lại, y sẽ quên hết chuyện trong mộng, chẳng biết tại sao, y càng nghĩ càng kinh hãi, giấc mơ vốn mơ hồ sau khi nhớ tới lại dần dần trở nên rõ ràng, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, khiến cho cả người y run rẩy, động tĩnh không hề nhỏ chút nào.
Miêu Thu Liên vốn còn đang lải nhải, phát hiện Cố Lan run rẩy lập tức không mắng Trúc ca nhi nữa, hỏi: " Con làm sao vậy, bị lạnh hả?”
Bà lau khô tay vào xiêm y, một tay sờ trán mình, một tay đặt lên trán Cố Lan Thời, một lát sau nhíu mày nói: "Hình như hơi sốt, cũng không dầm mưa, sao lại bị bệnh nhỉ.”
“Vẫn còn canh gừng đấy ạ.” Trúc ca nhi nói, lập tức bưng bát đi múc, sau khi nấu xong nồi canh gừng lớn, y đã múc phần canh gừng còn lại vào trong bình gốm, bỏ lên lò đất hầm, vốn là để Cẩu Nhi và cha lát nữa có thể uống nóng.
“Mau uống đi, uống xong thì vào trong phòng nằm, khi nào ăn cơm ta sẽ gọi con.” Miêu Thu Liên nói: “Sau này trời mưa con nhớ mặc nhiều xiêm y, con đó, từ nhỏ đã trí nhớ kém.”
Cố Lan Thời mơ hồ, uống một chén canh gừng nóng vào bụng, y bị Trúc ca nhi thúc giục nhanh chóng trở về phòng, sau khi nằm xuống, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.