Tiểu Phu Lang Của Thiên Sát Cô Tinh

Chương 5


3 tháng


Giờ Tỵ chính khắc, mặt trời chói lọi, không có bóng cây che khuất, chói đến mức không thể mở mắt ra được.

Cố Lan Thời ngồi xổm trên mặt đất, giũ sạch bùn đất trên rễ rau ngò rồi mới ném vào giỏ trúc, y giơ tay dùng cổ tay lau mồ hôi, vừa nhấc mắt đã thấy Cẩu Nhi đang đứng ở bờ sông ném đá, lập tức xác giỏ trúc đi về phía bóng cây bên bờ sông, cười nói: “Lần trước nhị tỷ phu ném được năm vòng, đệ thì sao?”

Cẩu Nhi xắn hai tay áo chơi đang chơi đùa hăng say, nghe vậy thì dùng tiểu xảo ném cục đá nhỏ cuối cùng trong tay, đôi mắt nhìn chăm chú không chớp mắt.

Từng vòng gợn sóng liên tiếp nổi lên trên mặt sông, đôi mắt của Cố Lan Thời chuyển động theo, trong lòng thầm đếm một hai ba bốn, đến lần thứ tư cục đá không còn sức bật, chìm xuống đáy sông, y còn chưa kịp nói gì, Cẩu Nhi đã vui mừng vỗ đùi, đắc ý nói: “Huynh thấy chưa, bốn vòng đấy, cũng không ít.”

“Cũng được.” Cố Lan Thời nói xong, thấy dáng vẻ mặt mày hớn hở của cậu ấy, cười nói: “Đi ra ngoài cắt cỏ heo đi, đệ hay lắm, lười biếng chơi đùa ở chỗ này.”

“Chơi một chút cũng không ảnh hưởng mà.” Cẩu Nhi nhìn vào cái giỏ đặt bên cạnh, bên trong chừng nửa giỏ, cậu ấy ép chặt, phân lượng không nhẹ.

“Ngồi nghỉ một lát đi, trời nóng, nghỉ một chút rồi nhanh tay lên.” Cố Lan Thời nói, bản thân ngồi xuống tảng đá trước.

Cẩu Nhi mang theo giỏ đi tới, nhìn thoáng ra chỗ rau dại y đào, nói: “Lại là rau sam, Lan Thời ca ca, tốt xấu gì huynh cũng nên chọn thứ khác để đào chứ.”

Đã là đầu hạ, rau nhà trồng đều đã lớn, không thiếu thốn như mùa đông mùa xuân, cũng không thiếu ăn, trước mắt đào rau dại, là muốn phơi khô giữ lại đến mùa đông ăn, ngày nào cũng có người đào rau dại xung quanh thôn bọn họ, mấy ngày nay có thể tìm được, chỉ có rau sam là nhiều.

Hai năm trước rau dại phơi ở nhà phần lớn cũng là rau sam, ngoại trừ rau cải ra, trong nhà gần như đã phải ăn rau dại khô cả mùa đông, Cố Lan Du tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng trải qua cảm giác đói bụng, thấy một giỏ đều là rau sam, ngoài miệng không khỏi oán giận một câu.

Thấy cậu ấy soi mói, Cố Lan Thời lườm cậu ấy một cái nói: “Bên bờ sông chỉ có bấy nhiêu, ta chọn cây còn non để đào, nếu đệ muốn ăn cái khác, thì lát nữa theo ta lên núi đào măng, tìm thêm rau dền dại và rau đắng.”

Cẩu Nhi đặt mông ngồi xuống, gật đầu nói: “Cũng được, vài ngày không lên núi, nói không chừng còn có thể tìm được mộc nhĩ.”

Cố Lan Thời lấy ống trúc trong giỏ ra, uống vài ngụm rồi đưa cho Cẩu Nhi hỏi xin nước, đây là nước đun sôi trong nhà, sạch hơn nước lã.

Nước Cẩu Nhi tự mang đi đã uống hết, ngồi xuống rồi cũng lười ra bờ sông lấy.

Mới vừa nghỉ ngơi một chút, nghe thấy có người gọi, Cố Lan Thời ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại là Lâm Tấn Bằng mấy ngày chưa gặp.

Lần trước gặp Lý Hương Cúc đã là chuyện ba ngày trước, cỏ dại trong mẫu ruộng nước của nhà đã từng nhổ một lần, cho dù vẫn còn cũng sẽ không thể phát triển được, trong ruộng lúa mạch có cha y bận rộn, hôm nay y và Cẩu Nhi mới có thời gian trống, mới có thể đi ra ngoài cắt cỏ đào rau dại chơi đùa.

Cố Lan Thời nhìn thấy Lâm Tấn Bằng thì nhíu mày, không ngượng ngùng và vui sướng như trước.

“Là hắn.” Cấu Nhi đậy kỹ nắp ống trúc, nhìn thấy người tới thì cười cười.

“Ừm.” Sự không thoải mái quấy phá trong lòng, Cố Lan Thời chỉ qua loa đáp một câu.

Lâm Tấn Bằng cách hai người bọn họ bốn năm bước thì không tới gần nữa, Cẩu Nhi đứng lên, thầm nghĩ người này coi như cũng biết lễ, vì thế cười với hắn ta ân cần thăm hỏi.

Cố Lan Thời cũng đứng lên, thần sắc của y không yên, nghe thấy Lâm Tấn Bằng nói mấy ngày nay làm việc ở tiệm cơm, trong lòng không có gợn sóng quá lớn, ngược lại đang nghĩ đến túi vải nhỏ đựng dâu rừng nhét trong ngực, y đã giặt sạch sẽ, mấy ngày nay mang theo bên người, chính là muốn lúc gặp lại Lâm Tấn Bằng thì trả lại cho người ta, đồ tuy nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng không phải của nhà bọn họ, sao mà chiếm mãi được. 

Trong lúc nói mấy câu khách sáo, Lâm Tấn Bằng nhìn Cố Lan Thời vài lần, thấy người cúi đầu sắc mặt cũng không tốt lắm, trong lòng hắn ta kinh ngạc, suy nghĩ cười nói: “Hôm nay trời nóng, nhìn hai người đầu đầy mồ hôi, chắc là cũng ra lâu rồi đúng không.”

Trong lòng Cố Lan Thời có chuyện, nhất thời không kịp phản ứng lại là lời này đang nói với y, không nói gì.

Cẩu Nhi ở bên cạnh có hơi không hiểu, vừa rồi còn vừa nói vừa cười, sao lại đột nhiên câm điếc, có lẽ là thẹn thùng, cậu ấy nghĩ rồi tiếp lời: “Cũng không phải, nắng to hơn lúc trước nhiều.”

Cho dù Lâm Tấn Bằng thông minh, cũng không nghĩ ra tại sao hôm nay Cố Lan Thời lại khác thường như vậy, chỉ có thể quy kết bởi vì y xấu hổ, có lẽ cũng vì nhà bọn họ chậm chạp không đến cầu hôn, vì thế cười mở miệng: “Mấy ngày nay ở trấn trên, không có trường dạy kiến thức, chỉ bán đồ, cái gì cũng có, hôm trước còn có một người đến mở tiệm cơm bán chim cút và chim nhạn.”

Hắn ta nhìn về phía Cố Lan Thời, một đôi mắt đào hoa long lanh đa tình, nói: “Ta đã hỏi rồi, trong nhà người nọ vẫn còn chum nhạn, cơ thể khá mập mạp, ta không hỏi kỹ giá tiền, bao nhiêu cũng đều đáng giá, người đó đã đồng ý rồi, lần tới ta sẽ mang đến một con.”

Chim nhạn.

Cố Lan Thời lập tức ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cũng không còn vui sướng như trước, ngược lại có chút sợ hãi không nói nên lời, nhưng dáng vẻ này của y, rơi vào trong mắt người khác, còn tưởng rằng là quá vui vẻ không nói thành lời.

Phía trên bọn họ ngoại trừ đại ca nhị ca, còn có hai người chị đã xuất giá, Cẩu Nhi cũng hiểu rõ ý nghĩa của chim nhạn, ý của hắn ta là muốn tới nhà cầu hôn cưới vợ, hai ngày trước cha mẹ còn đang lo lắng vì chuyện ấy, vừa nghe lời này, cậu ấy cười nói: “Tấn Bằng ca quen biết nhiều người ở trấn trên, càng ngày càng phát đạt.”

Nói đến nước này, không thể nghi ngờ là đã nói rõ, Lâm Tấn Bằng thấy Cố Lan Thời ngây ra, cười nói: “Mấy ngày nay ta không trở về, trong nhà còn chờ làm việc, hai người trở về sớm một chút, lát nữa ánh mặt trời lớn hơn, cẩn thận nóng.”

Cố Lan Thời cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, biết đây là dặn dò y, qua loa có lệ gật đầu ừ ừ hai tiếng, đến khi Lâm Tấn Bằng đi xa, y vẫn không lấy túi vải nhỏ trong lòng ra.

“Lan Thời ca ca, Lan Thời ca ca?” Cẩu Nhi gọi hai tiếng mới đánh thức người, cho rằng anh trai mình quá vui, cậu ấy cười đến gà tặc, hỏi: “Lần này tốt rồi, không chỉ huynh yên tâm, cha mẹ cũng yên tâm.”

Thấy sắc mặt Cố Lan Thời có chút quái lạ, cậu ấy ngừng cười, nghi hoặc mở miệng: “Lan Thời ca ca, huynh làm sao vậy? Nhà họ Lâm không phải không biết chuyện của huynh, dám đến cầu hôn chính là không thèm để ý tuổi tác, hơn nữa, chờ hai năm mà thôi, đều là một thôn, có chuyện gì mọi người đều biết, không sợ bọn họ xằng bậy.”

Cố Lan Thời không nghe lọt những lời này, do dự một chút hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?”

Cẩu Nhi đưa mắt nhìn Lâm Tấn Bằng đã đi xa gãi đầu nói: “Đệ nghe người trong thôn đều nói hắn không tồi, trong nhà giàu có, thanh danh cũng không tệ, bản thân hắn cũng có bản lĩnh, tuy nói học hành mà lại không kiếm được một nửa công danh, nhưng chúng ta là nông dân, có thể biết mấy chữ đã là không tồi rồi.”

“Ta không nói chuyện này.” Cố Lan Thời có chút phiền não cắn môi, nhìn xung quanh không có ai mới thấp giọng mở miệng: “Ta muốn hỏi đệ, đệ có từng thấy hắn thân thiết với cô nương khác hay đến gần song nhi khác không.”

Cố Lan Du bừng tỉnh đại ngộ, cười đến vui mừng khôn xiết, nói: “Ta còn tưởng là cái gì, thì ra là huynh đang ghen.”

Tay cậu ấy vuốt trên mặt hai cái: “Còn bày đặt ngại ngùng xấu hổ, huynh còn chưa gả chồng đâu, đã bắt đầu âm thầm ghen tuông rồi, nếu để người khác biết, còn người nào dám cưới huynh?”

Cố Lan Thời vừa tức vừa xấu hổ, duỗi tay véo mặt Cẩu Nhi, mắng: “Đệ nói bậy bạ gì đó, nếu ngươi còn tiếp tục không đúng đắn, khi trở về ta sẽ nói với nương, để nàng đánh ngươi.”

Cẩu Nhi bị véo thịt trên mặt, lui về phía sau lập tức tránh ra, Cố Lan Thời vẫn chưa hạ độc thủ véo cậu ấy quá đau, cậu ấy cười cợt càng thêm thiếu đánh, nói: “Cho dù huynh nói ta cũng không sợ, để xem xương đánh huynh trước hay là đánh ta trước, cùng lắm thì, hai ta cùng bị đánh một trận.”

Cố Lan Thời tức giận muốn đánh cậu ấy thật, Cẩu Nhi nhanh chân bỏ chạy, hai người rượt đuổi quanh bờ sông, cuối cùng gáy Cẩu Nhi “bốp” một tiếng ăn một cái đánh mới coi như kết thúc.

Thời tiết nóng bức, Cố Lan Thời thở hổn hển lau mồ hôi, liếc mắt nhìn Cẩu Nhi vừa ăn đánh còn cười nhạo cậu ấy, sau đó y lấy túi vải nhỏ trong ngực ra ném cho cậu ấy, nói: “Hôm nào ngươi gặp hắn thì trả lại hắn cái này.”

Cẩu Nhi bắt lấy, nhìn một cái hỏi: “Hắn cho huynh cái này làm gì?”

“Ngươi nói nhiều quá.” Cố Lan Thời xách giỏ trúc lên, nói: “Lần trước hắn dùng cái này để đựng dâu rừng, đi, về nhà lấy cuốc nhỏ đào măng, trên núi mát mẻ hơn một chút.”

Thấy y đi rất nhanh, cũng không biết là tức giận hay là do gấp, Cẩu Nhi cõng giỏ trúc lên vội vàng đuổi theo.

*

Chạng vạng, mặt trời cũng vừa xuống núi, khói bếp của nhiều gia đình ở thôn Tiểu Hà đã tắt.

Nhà nông ở thông thôn không thể so được với mấy nhà giàu có tiền, làm sao bằng lòng đốt đèn ăn cơm lúc trời tối, đều là thừa dịp chạng vạng ăn xong, đợi sau khi mặt trời xuống núi, trời rất nhanh sẽ tối.

Cố Lan thời bưng chậu gỗ ra cửa, đổ nước rửa nồi và bát đũa xong xuống dưới gốc cây hồng trước cửa nhà, nước đọng trong hố tròn, một tay y mang theo chậu gỗ một tay chống thẳng lưng, quay người lại thì thấy có một người đàn ông cường tráng sắp đến gần.

Bởi vì không có bất kỳ phòng bị nào, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, y hoảng sợ, cũng may rất nhanh đã lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn sang.

Thôn Tiểu Hà bọn họ không có người đàn ông nào cao như vậy, nghĩ thế, tầm mắt của y lập tức đối diện với một đôi con người đen kịt.

Trong lòng Cố Lan Thời không hiểu sao cứng lại, khi lưu ý đến vết sẹo dựng thẳng dữ tợn trên mặt trái của đối phương, cuối cùng cũng nhớ ra tên, là Bùi Yếm nhà họ Bùi kia.

Người nọ liếc y một cái rồi đảo mắt, bước chân không ngừng lại, vẫn im lặng đi về phía trước.

Hai người không có bất kỳ giao thoa nào, ai đi đường nấy, yên tĩnh xa xôi, ngay cả không khí dường như cũng không nổi một gợn sóng.

Nếu nói lớn lên hung ác, quả thật cũng có một chút, Bùi Yếm thoạt nhìn trông cứng rắn lạnh như băng, đặc biệt là vết sẹo trên mặt kia, trực tiếp phá tướng, nhưng mà nếu xem nhẹ nửa mặt bên trái, nửa khuôn mặt bên phải hình như cũng không tệ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Yếm, vẫn là cặp mặt kia khiến cho người ta e ngại nhất, đến nỗi xem nhẹ tướng mạo.

Đến khi đặt chậu gỗ xuống bàn, Cố Lan Thời vắt hết đầu óc mới xâu chuỗi lại được cảm giác trong cái liếc mắt vừa rồi, trong mắt Bùi Yếm không có nhân khí, trống rỗng đen kịt, không hề có cỗ nhiệt khí của người sống.

Y vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng cởi bỏ cảm giác áp lực khó tả trong lòng mình.

Miêu Thu Liên từ hậu viện đi tới, nhìn thấy Cố Lan Thời trong phòng bếp, bà vỗ đất trên tay áo gọi: “Lan Thời, cất thức ăn phơi khô đi.”

“Con biết rồi nương.” Cố Lan Thời cởi áo ngoài đi ra, leo lên thang trước phòng chứa củi, chồng hai tấm biển trúc lại với nhau đưa xuống.

Miêu Thu Liên ở phía dưới tiếp được, nói: “Ta đã nhốt kỹ gà vịt rồi, sáng mai con nhớ thả vịt xuống sông, mấy ngày rồi chúng không được xuống nước.”

“Vâng ạ.” Một tay Cố Lan Thời bưng tấm biển trúc cuối cùng, tay kia nắm chặt thang đi xuống, mấy ngày nay ánh mắt trời chói chang, nhà phơi chút đậu cô ve và dưa chuột sợi.

Đặt tấm biển trúc lên giá gỗ ở góc nhà chính, Miêu Thu Liên gảy rau khô nhìn một chút, nói: “Vẫn phải phơi thêm hai ngày nữa.”

Cố Lan Thời có tâm sự, nhìn mẹ y muốn nói lại thôi, cuối cùng thật sự không nhịn được mở miệng: “Nương ơi, nhà họ Lâm, tốt thật không?”

Vừa nghe lời này, Miêu Thu Liên lập tức để rau khô xuống, đưa mắt nhìn y hỏi: "Sao con lại hỏi chuyện này?”

Cố Lan Thời do dự bất an, nhỏ giọng nói: "Thì, mấy ngày nay con có một giấc mơ, mơ thấy người nhà họ Lâm không tốt.”

Trong lòng Miêu Thu Liên nhẹ nhõm, còn tưởng là chuyện gì lớn, vừa đi ra ngoài vừa không thèm để ý hỏi: “Sao lại không tốt? Con thử nói ngược lại xem nào.”

Vừa nhớ tới sáng nay đụng phải Lâm Tấn Bằng, trong lòng Cố Lan Thời lại không được tự nhiên, sợ đối phương thật sự mang theo chim nhạn tới, nói: “Thì, Lâm Tấn Bằng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải người tốt, trong nhà hắn cũng đối xử với ta không tốt.”

Miêu Thu Liên đang rửa tay trừng y một cái, mắng: "Lời này có thể nói lung tung được hả? Nếu để cho người khác nghe thấy, chúng ta còn giữ được thanh nữa không, ngay cả một cái bóng cũng không có, lại dám ở ngoài miệng nói bậy, con cũng thế, càng lớn càng không có mắt nhìn.”

Cố Lan Thời cố cãi nói: “Nhưng mà nương, con đã mơ giấc mơ này hơn mười ngày, nào có chuyện lạ như vậy.”

Bà đứng lên vẩy nước trên tay, nhận lấy khăn vải đưa tới, nói: “Được rồi, nào có chuyện mơ hồ như vậy, chỉ là một giấc mơ mà thôi, nói không chừng là giấc mơ kia làm cho con không thoải mái trong lòng, mới luôn nhớ kỹ, tục ngữ nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, ngày nào con cũng nghĩ đến chuyện này, ban đêm cũng không phải không mơ thấy. Ta và cha con đã sớm để ý nhà họ Lâm kia, có lẽ con chưa từng trải qua, trong lòng khó tránh khỏi khiếp sợ, nương khẳng định với con, nhà đó cũng được.”

“Nhà cửa, ruộng đất của nhà họ Lâm, cũng xem như là môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, thân thích nhà hắn đúng là có chút phương pháp gì đó, nhưng cuộc sống bình thường lại không trông cậy vào được, chúng ta ấy à, không kèm gì nhà họ Lâm. Ta cũng không phải không quen biết hai vợ chồng Lý Hương Cúc, bà lão trong nhà không ác độc khó tính, cũng không già đến mức không đi nổi đường, có thể xuống đất có thể lên núi, ba năm nay không cần người hầu hạ.”

“Lâm Tấn Bằng là con cả, lại có tiền đồ, phía dưới tuy có mấy em trai em gái, đứa nhỏ nhất cũng đã bảy tám tuổi, có cha mẹ ở đây, không cần người lôi kéo, cũng có rất nhiều mối tốt, mấy năm nay ta và cha con nhìn không ít người, trong thôn ngoài thôn đều có, không có nhà nào thích hợp hơn hắn, của cải giàu có có thể cho con ăn no, con lại nhìn người nhà hắn, già nhỏ đều ăn mặc sạch sẽ, không phải người bẩn thỉu dơ bẩn, con không cần sợ, nếu chuyện này thành thật, vẫn còn cha mẹ con ở đây.”

Làm mai thì chuyện đầu tiên nhìn chính là thanh danh, thanh danh của nhà họ Lâm ở thôn Tiểu Hà không tệ, chưa từng xảy ra chuyện gì thất loạn bát tao, cha mẹ chồng trong thôn cũng không có ác danh, gia đình bình thường lại giàu có, nhưng mà điều Miêu Thu Liên và Cố Thiết Sơn nhìn trúng, chính là đáng tin.

Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Cố Lan Thời không có cách nào để làm chủ chuyện hôn nhân của mình, lúc này vẻ mặt u sầu.

Miêu Thu Liên “chậc” một tiếng, treo khăn vải lên giá, nói: “Đứa nhỏ này, đã bảo con suốt ngày đừng suy nghĩ lung tung, một giấc mơ cũng có thể tin được à? Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, gọi Trúc ca nhi đi rửa tay rửa chân đi, cũng đến giờ đi ngủ rồi.”

Màn đêm buông xuống, muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời, thôn Tiểu Hà dần dần rơi vào yên tĩnh.

Trúc ca nhi đã ngủ say từ lâu, giang chân giang tay tạo thành hình chữ X trên giường đất, Cố Lan Thời lại phiền lòng, chung quy cũng không chỗ đỡ được cơn buồn ngủ, tinh thần y hoảng hốt, lại một lần nữa rơi vào mộng cảnh.

Nhà tranh lọt gió rách nát không chịu nổi, y cuộn mình trên giường đất coi như hoàn chỉnh, chiếu cỏ dưới thân cũng rách, gió từ khe hở thổi vào, y bọc chăn mỏng cũ nát thấp giọng ho khan, cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.

Trong hỗn độn, y nhớ ra bản thân bị vứt bỏ, chỉ có thể nằm ở chỗ này kéo dài hơi tàn.

Lại bị một cơn gió lạnh đánh úp, y chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, trên không trung nhìn xuống, lại nhìn thấy một bản thể khác của mình.

Cố Lan Thời sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được mình đã chết, y không có nơi nào để đi, ngây ngốc đứng trong căn nhà cỏ rách nát này, nhìn thi thể của mình dần thay đổi, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, qua vài ngày nữa, thi thể sẽ thối rữa.

Khung cửa khép hờ bị đẩy ra từ bên ngoài, y nhìn qua, là Bùi Yếm mệnh vừa nghèo vừa cứng kia, áo vải giày rơm nửa cũ, thoạt nhìn vẫn chán nản nghèo khổ như vậy, khóe mắt cũng có thêm vài dấu vết phong sương.

Bùi Yếm đứng trước giường đất, dường như không sợ thi thể người chết chút nào.

Cố Lan Thời đã mấy ngày không gặp những người khác, lúc này nhìn thi thể khô quắt khô quắt của mình đã không còn hình người, bỗng nhiên lòng tràn đầy bi thương, đợi đến khi mùi hôi thối hun trời sinh đầy giòi bọ, thì càng không có thể diện tôn nghiêm để nói, chết cũng không thể yên ổn. Y lấy tay che mặt, lại không chảy ra một giọt nước mắt nào, chỉ có tiếng gió rít.

Bỗng nhiên, y bị kéo ra ngoài cửa, buông tay xuống mới phát hiện, Bùi Yếm dùng chiếu rách cuốn lấy thi thể y, khiêng trên vai đi lên núi.

Có lẽ cô hồn khó có thể rời khỏi cơ thể, y bị ép đi theo, nhìn Bùi Yếm cầm xẻng đào hố, lại nhìn đối phương bỏ thi thể y vào trong hố đất.

Hắn định chôn y sao?

Nỗi cảm kích vừa mới nổi lên trong lòng, đột nhiên trời đất quay cuồng một trận, y chỉ cảm thấy bùn đất ụp lên mặt, y đau đớn đồng thời cũng không thể nào hít thở, giống như sắp bị ngạt chết vậy.

Choàng mở mắt, Cố Lan Thời thở hổn hển, sợ tới mức vội vàng vuốt tay lên mặt mình, há to thở dốc vài tiếng mới dần dần ổn định, phục hồi tinh thần biết vừa rồi là tay Trúc ca nhi đánh vào mặt y, còn bịt kín miệng mũi của y.

Y tức giận đến đánh một cái vào mông Trúc ca nhi đi ngủ cũng không thành thật.

Trúc ca nhi ngủ mơ mơ màng màng, sau khi bị đánh thì thức dậy mắt cũng không mở ra được, xoa mông lầm bầm nói: "Lan Thời ca ca, có sâu cắn mông đệ.”

Cố Lan Thời bị cậu chọc cười, xua tan vài phần sợ hãi do cơn ác mộng mang đến, nói: "Sâu ở đâu ra, là do đệ đang nằm mơ đấy, mau ngủ đi.”

Trúc ca nhi bị y nói hươu nói vượn an ủi, trở mình nằm úp trên giường đất lần nữa ngủ say.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play