Đầu hạ.

Đêm đã khuya, sao đầy trời lập lòe, không gian yên ắng, chỉ có tiếng chó sủa thi thoảng vang lên xuyên thấu qua màn đêm như cách một tầng bông, loáng thoáng truyền vào tai người ngủ say.

Cùng với tiếng chó kêu, Cố Lan Thời hoảng hốt mở mắt ra, như mơ mà cũng không phải như mơ, cả người y nhẹ bẫng, bay thẳng đến trước mặt cái người không quen thân lắm kia.

Y muốn gọi đối phương lại, nhưng dù y có dùng sức thế nào cũng không thể phát ra thanh âm.

Y gấp đến mức xoay quanh, lại thấy Lâm Tấn Bằng đi ra ngoài sân, y không chút nghĩ ngợi đã đi theo.

Đây chẳng khác nào rơi vào vực sâu, trong mộng y đến cả nói chuyện cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tấn Bằng cùng người khác yêu đương vụng trộm, sau khi phát đạt, hắn ta càng quá đáng, trực tiếp coi như y không tồn tại, còn trêu hoa ghẹo nguyệt, nạp thiếp không ngừng.

Cố Lan Thời tức đến mức chỉ vào mũi Lâm Tấn Bằng mà mắng, nhưng cổ họng y như bị thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng nói không ra.

Y cực kỳ hận, nhìn gương mặt quen thuộc kia, y hận không thể cắn một miếng thịt trên người hắn ta, Cố Lan Thời gương nanh múa vuốt muốn đánh lên người Lâm Tấn Bằng.

Một chân đá lên không trung, y bừng tỉnh, Cố Lan Thời cảm giác cả người mình đầy mồ hôi, lúc sau tỉnh lại mới phát hiện mình đang cắn chăn, vì ngủ không thành thật mà cả chân và bụng cùng lộ ra bên ngoài.

Bọn họ ở chỗ này gần núi, lại có sông, nên ban đêm hơi lạnh chút.

Y còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, một cơn gió lạnh đã từ ngoài thổi vào.

Một thân mồ hôi lập tức cảm thấy lạnh, y vội vàng kéo chăn trùm kín người, sau đó nhắm mắt lại.

Nhớ lại cảm giác uất nghẹn không thể nói chuyện trong mơ, y thầm nghĩ hóa ra mình lại mơ giấc mơ người câm.

Nghe thấy tiếng nói mớ lẩm bẩm của Trúc ca nhi, sợ là thằng bé cũng đang nằm mơ.

Mồ hôi lạnh trên người chưa khô, Cố Lan Thời run cầm cập, trong lúc mơ màng ngủ, y nghĩ, sao mình lại mơ thấy cái này chứ, thật là xui xẻo mào.

Hai ngày trước mới mưa xong, đất ngấm nước, cỏ dại cùng với bùn đất dính lên đế giày khiến chân nặng dần.

Cố Lan Thời cõng sọt tre, chân chọn chỗ cao mà giẫm, nếu không sẽ ướt giày.

Núi rừng không thiếu nhất chính là cây, cây cao to, tán cây như một chiếc ô lớn che trên đỉnh đầu, đến cả ánh sáng dường như cũng tối hơn, không sáng sủa như dưới chân núi.

“Trúc ca nhi, đừng chạy loạn, ở chỗ này thôi.” Y xoay người nói về phía sau.

Cố Lan Trúc đang khom lưng dùng nhánh cây đẩy ra một đám cỏ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Đệ biết rồi.”

Cố Lan Thời lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, rẽ phải trên sườn núi nhỏ, không bao xa liền đến vách núi bên cạnh.

Vừa ra khỏi cánh rừng, mặt trời chiếu xuống, tầm mắt lập tức trở nên thoáng đãng.

Thứ không thiếu nhất trong rừng chính là cây cối, thân cây thẳng đứng cao chót vót, tán cây giống như một chiếc ô lớn che phủ đỉnh đầu, vào sâu trong núi, ánh sáng dường như cũng trở nên xanh biếc, không còn sáng sủa như lúc dưới chân núi.

“Trúc ca nhi, đệ không được chạy lung tung, ở yên chỗ này nghe chưa.” Y xoay người hét to với người phía sau.

Cố Lan Trúc đang khom lưng dùng nhánh cây đẩy một bụi cỏ ra không ngẩng đầu lên, nghe vậy đáp: “Đệ biết rồi.”

Lúc này Cố Lan Thời mới tiếp tục đi về phía trước, leo qua sườn núi nhỏ quẹo sang bên phải, đi chưa được bao xa đã đến bên vách núi, ra khỏi cánh rừng, ánh mặt trời chiếu xuống, khung cảnh trước mặt rộng mở thoáng đãng.

Ở đây có một số cây gai mọc lên, nụ trên cây vẫn chưa bị ai hái, còn rất nhiều, y vội vàng đến gần, kiễng chân hái nụ gai xuống.

Toàn thân cây gai trụi lủi, phủ đầy gai nhọn, chỉ có một đoạn trên đỉnh mọc ra ít nụ. Trúc ca nhi mới mười tuổi, dáng người thấp bé, không với tới những nụ gai này, trên cây lại đầy gai nhọn, đâm một cái thôi cũng rất đau, nên y chỉ để cho cậu tìm nấm vào ngải dại trong rừng.

Nụ gai xanh to nhất cũng chỉ dài chừng ngón tay cái của y, tròn trịa, non nớt, đầy nước, lúc bẻ phát ra một tiếng “pặc”, nghe rất dễ chịu.

Thời tiết này ăn nụ gai là ngon nhất, sau khi ngâm qua nước cho dù là xào chung với thịt hay là trứng gà đều cực kỳ thơm, trước khi đi mẫu thân đã nói, nếu hôm nay có nụ gai, sẽ mang đi xào thịt cho bọn họ ăn.

Cố Lan Thời tránh được gai nhọn, tay vừa nhẹ vừa vững, tiếng pặc pặc pặc vang lên không ngớt, mỗi lần y bẻ hơn mười nụ, nhìn nụ gai đầy non nửa giỏ, lúc này mới hài lòng cõng giỏ lên, xoay người đi về phía đường quay về.

Thấy em trai vẫn còn đang tìm trong rừng, y gọi: “Trúc ca nhi, có không?”

Cố Lan Trúc thẳng lưng, giơ một cành cây trên tay lên, cười nói: “Lan Thời ca ca, nhìn này, đệ tìm được quả mâm xôi trong bụi cỏ này.”

Trên cành có năm sáu quả mâm xôi màu đỏ, kích thước cũng không nhỏ, vừa nhìn đã biết là rất ngọt.

Cố Lan Thời cũng cười, nói: “Hôm nay chúng ta rất may mắn, những người khác còn chưa tới, nụ gai là của chúng ta hết.”

“Đệ mới chỉ tìm được hai cây nấm, không thấy đâu nữa, nhưng ngải dại lại rất nhiều.” Trúc ca nhi nói xong, lấy khăn tay trong ngực ra, hái từng quả mâm xôi xuống, bỏ vào trong khăn gói kỹ, đợi sau khi về nhà sẽ rửa sạch rồi ăn.

“Ừ, không sao, đào thêm chút ngải dại về là được.” Cố Lan Thời đáp, bởi vì dưới chân có hơi nặng, y vịn vào một thân cây để đứng vững, dùng cành cây cạo bùn trên đế giày.

Trong rừng có rất nhiều ngải dại, hai người đào không ít cây non, nhét đầy giỏ trúc trên lưng Cố Lan Thời, trên đường trở về nhìn thấy một mảnh rau răm, không quá già, lại nhét đầy giỏ của Trúc ca nhi, tuổi cậu còn nhỏ, cõng giỏ trúc nhỏ, nhét đầy cũng không quá nặng.

Đi xuống chân núi, những con đường đất quanh co dần dần hiện ra.

Cây cối trở nên thưa thớt, Cố Lan Thời vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trời, lúc này chưa đến giữa trưa, mây dày che khuất mặt trời, sắc trời có vẻ không đẹp lắm, phía tây nam trông có vẻ âm u, nhìn hướng gió, dường như sắp đến chỗ bọn họ.

Đầu hạ là như vậy đấy, thay đổi thất thường, hơn nữa thời tiết trong núi vốn âm tình bất định, hai người họ vẫn còn cách thôn một đoạn đường nữa, y quay đầu thúc giục Trúc ca nhi vừa dùng cành cây đẩy bụi cỏ ra: “Đi mau, kẻo lát nữa có mưa.”

Trúc ca nhi còn muốn tìm nấm, vừa nghe thấy lời này lập tức ném nhánh cây xuống, vội vàng đuổi theo.

Núi phía trước tương đối thấp, nhưng thế núi nhấp nhô, sườn núi lớn sườn núi nhỏ nối đuôi nhau, Cố Lan Thời xê dịch quai giỏ trúc lên vai, sau khi ra khỏi rừng, xuống sườn núi phía trước, sẽ đến một mảnh đất rộng lớn, vùng đồng bằng bằng phẳng, dễ đi hơn đường núi nhiều.

Đứng ở trên đỉnh sườn núi, hai người có thể nhìn thấy thôn Tiểu Hà cách đó không xa, gió thổi qua lá cây vang lên tiếng xào xạc, còn chưa kịp đi xuống đã bị gọi lại.

Vừa nghe tiếng Cố Lan Thời đã biết là ai, đến khi hai người quay đầu, Lâm Tấn Bằng đang gánh một bọc củi chạy nhanh tới.

“Lan Thời.” Bên hông Lâm Tấn Bằng giắt rìu, chân dài dáng người cao lớn, bởi vì đọc sách mấy năm, trông rất lịch sự nhã nhặn, ngũ quan đoan chính tuấn lãng, tướng mạo cũng tính là đẹp.

“Ta còn tưởng mình nhìn lầm, quả thật là các ngươi.” Hắn ta cong mắt nở nụ cười, còn chưa tới gần, ánh mắt đã đánh giá Cố Lan Thời, nhìn kỹ từ đầu đến chân một lượt, lộ ra vẻ hài lòng.

Hai má Cố Lan Thời đỏ bừng, đôi mắt sáng lên trong chớp mắt, hôn sự còn chưa được định, nhưng người trong nhà đều rất vừa ý với Lâm Tấn Bằng, bao gồm cả chính hắn ta.

Ai mà không muốn tìm một người đàn ông đẹp trai cùng nhau sống qua ngày, chỉ mỗi khuôn mặt kia, nhìn mỗi ngày cũng rất thư thái.

Trúc ca nhi không nói chuyện, đứng bên cạnh che miệng lặng lẽ nở nụ cười.

“Ngươi đi đốn củi à?” Cố Lan Thời không biết nói gì tìm lời hỏi.

“Ừ.” Lâm Tấn Bằng gật đầu, hắn ta tháo một chiếc túi vải nhỏ bên hông xuống, khi ngước mắt lại cười rộ lên, đưa túi vải cho Cố Lan Thời, nói: “Dâu rừng đấy, ta tìm được lúc đốn củi, ngươi cầm lấy, về nhà ăn cùng Trúc ca nhi.”

Dâu rừng, mắt Trúc ca nhi sáng lên, thứ này rất khó tìm, bình thường chúng hay ẩn dưới đất cùng với đám cây mây, bởi vì chỉ là quả dại, ngoài tác dụng làm đỡ thèm ra thì không thể làm no bụng, mọi người lại bận rộn công việc, rất ít khi dẫn hai người vào trong núi đào.

Cố Lan Thời rất vui, nhưng ngại tị hiềm giữa ca nhi và đàn ông, cộng thêm sự dạy dỗ của cha mẹ, nhất thời không biết có nên nhận hay không. 

Nhà y ở thôn Tiểu Hà cũng được coi là khá giả, từ nhỏ không thiếu ăn mặc, cha mẹ y thường nhắc nhở bên tai mấy đứa con, nói bắt người tay ngắn ăn người miệng mềm, không cho phép ở bên ngoài nhận đồ ăn của người khác, nếu không trở về sẽ bị đánh, y lập tức có hơi do dự.

Thấy thế, Lâm Tấn Bằng đưa tay về phía trước, còn chưa nói chuyện, chợt nghe thấy động tĩnh truyền đến cách đó không xa, quay đầu nhìn lại, là Lâm Đông cũng đánh gánh một bó củi, đó là chú họ của hắn, từ xa đã gọi một tiếng: “Đông thúc.”

“Ta đã bảo mà, sao cứ thấy quen quen, thì ra là tiểu tử Tấn Bằng.” Lâm Đông đã lớn tuổi, lưng có hơi còng, thắt lưng giắt tẩu thuốc, phía sau vài bước là người phụ nữ của ông ta Điền Quế Phương.

“Thím cũng vào núi ạ.” Lâm Tấn Bằng cười hỏi.

Điền Quế Phương mập mạp, trên cánh tay xách một giỏ rau dại, vừa đi vừa thở hổn hển, thấy mấy người hắn ta ở phía trước, lập tức cười một cái híp hết cả mắt, nói: “Lan ca nhi và Tấn Bằng đấy à, đang cho nhau cái gì đây?”

Đều cùng một thôn, Cố Lan Thời ngượng ngùng mở miệng nói: “Chú thím ạ.”

Trúc ca nhi cũng chào hỏi theo y, rất ngoan ngoãn.

“Một ít quả rừng thôi ạ, cho Lan ca nhi mang về ăn.” Lâm Tấn Bằng thản nhiên hào phóng đáp.

Quả dại trong núi không đáng giá, nếu thường lên núi là có thể tìm được, tâm tư của Điều Quế Phân đang ở nơi khác, không hỏi kỹ những thứ này, chỉ nhìn Cố Lan Thời trêu ghẹo: “Lan ca nhi, cho ngươi thì ngươi cầm lấy, quả dại cũng không phải đồ quý giá gì, hơn nữa, sau này chúng ta đều là người một nhà mà.”

Bà ta nói xong câu cuối đã tự cười rộ lên trước, khiến Cố Lan Thời càng xấu hổ hơn.

Nghe vậy, trên mặt Lâm Tấn Bằng tràn ngập ý cười, nếu không phải Cố Lan Thời lớn lên xinh đẹp, hắn ta cũng sẽ không để cho người trong nhà đến cầu hôn, hai ca nhi trước mặt trắng nõn nà, eo nhỏ chân dài, giữa lông mày có một vệt đỏ như hoa điền, màu sắc tươi sáng, hiển nhiên là rất khỏe mạnh, lúc này bởi vì xấu hổ, hai má lại nổi lên rặng mây hồng như được tô son điểm phấn, tính cách hiền dịu, vừa thấy đã rất đắn đo, những cái khác chưa nói, ít nhất cũng có thể để trong nhà nhìn ngắm, đối ngoại cũng có thể lấy ra dùng.

Mới nói được mấy câu, một trận gió mạnh xoáy vào trong rừng, bụi bay mờ mịt, Lâm Đông liếc mắt nhìn sắc trời nói: “Mau đi thôi, trời sắp mưa rồi.”

Lâm Tấn Bằng thừa cơ tiến lên một bước, trực tiếp nhét túi vải vào trong tay Cố Lan Thời, ngón tay không tránh khỏi cọ xát vào nhau một chút, khuôn mặt hắn ta đứng đắn, chỉ thúc giục nói: “Ngươi mau về nhà đi, cẩn thận dính mưa.”

Cố Lan Thời cầm lấy túi vải nhỏ, dưới biểu cảm nháy mắt ra hiệu của Điền Quế Phương, lúng túng ừ một tiếng, lập tức lôi kéo Trúc ca nhi đi xuống sườn núi, dù sao cũng là một ca nhi chưa xuất các, da mặt vẫn còn mỏng, nghe thấy tiếng cười của Điền Quế Phương phía sau, xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai.

Bước chân của y vội vã, chân của Trúc ca nhi không dài như vậy, bị túm đi nên bước chân có hơi lảo đảo, vội vàng nói: “Lan Thời ca ca, huynh chậm thôi, đệ không theo kịp.”

Cố Lan Thời thả Trúc ca nhi ra, nắm chặt túi vải nhỏ ở tay, xấu hổ quẫn bách đồng thời lại có chút vui mừng, thấy khuôn mặt đệ đệ nhăn nhúm, dáng vẻ chịu ấm ức, y cong cong mắt, nói: “Về nhà ta sẽ rửa dâu rừng cho đệ ăn.”

Trúc ca nhi lập tức không tủi thân nữa, bước nhanh hơn nói: “Được ạ, vậy đệ phải ăn nhiều một chút.”

“Được.” Cố Lan Thời xoa xoa đầu cậu.

Đi được mấy bước hạt mưa đã rơi xuống, mưa còn chưa lớn, không ít người trong thôn đã chạy về nhà, hai người bọn họ cũng không phải ngoại lệ, may mắn nhà bọn họ là mấy hộ sau thôn, chạy qua bốn cửa viện là tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play