Mưa nhỏ dần, nhưng mãi vẫn chưa tạnh, như sợi mỏng bị gió thổi nghiêng. 

Cố Lan Thời khẽ hít một hơi thật sâu, trong phế phủ khoan khoái hơn một chút. 

Có lẽ là sau khi xem vở kịch kia, trong lòng nhớ thương, nên buổi tối y mới mơ thấy giấc mơ như thế. 

Y trở mình, bàn tay đặt dưới gò má suy nghĩ một lát. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, hơi lạnh nhè nhẹ khiến y tỉnh táo đôi chút, âm thanh tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó cửa phòng bị đẩy ra. 

Miêu Thu Liên nhìn y nằm, khuôn mặt trắng bệch, nhớ tới lúc ở nhà bếp y run bần bật, bà vội vàng tiến lên, đặt tay lên trán y xem xét lần nữa. 

“Tạm ổn rồi, không còn nóng nữa.” Bà vừa nói xong thì có một trận gió từ cửa sổ xộc thẳng vào, vừa đi qua đóng cửa sổ vừa mắng: “Chả trách lúc ta sờ trán con lại lạnh như vậy, thì ra là do gió thổi, gió lớn thế này mà con cũng không biết đóng lại, ta thấy con đang cố ý chọc tức ta đúng không.”

“Ngày nào cũng động tay động chân, còn chưa biết có thêm được bộ xiêm y nào không, mà ngay cả cửa sổ cũng không biết đóng, sau này nếu như gả cho người ta, vứt bừa bãi, không làm việc gì cả, bị nhà chồng mắng một trận còn là nhẹ, nếu bọn họ thật sự đánh con, ta cũng không thể quản được.”

Lời nói dong dài cùng răn dạy của Miêu Thu Liên khiến Cố Lan Thời lập tức cảm nhận được sự chân thành của bà, y che lỗ tai lại, vẻ mặt đau khổ.

Miêu Thu Liên vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ này của y, giận sôi máu, giọng lập tức cất cao: “Con còn bịt lỗ tai nữa à, ta thấy con lại ngứa đòn rồi đúng không!”

“Không có mà nương.” Cố Lan Thời đành phải buông tay, thấy bà tức giận, ngồi dậy cợt nhả xin tha: “Con chỉ xoa xoa lỗ tai thôi mà, nương ơi, hình như con mới ngửi thấy mùi thịt, nói đến xào thịt, không tay nghề của ai tốt bằng nương cả.“

Miêu Thu Liên vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng trừng mắt liếc y một cái, xoay người đi ra ngoài nói: “Tới bê thức ăn đi, ngày nào cũng chỉ biết tìm việc cho ta.”

Cố Lan Thời ngồi ở mép giường xỏ giày, y do dự một lát, gọi: “Nương ơi.” 

Mấy ngày liên tục đều mơ cùng một giấc mơ, y muốn hỏi người lớn trong nhà một chút.

“Sao vậy?” Miêu Thu Liên quay đầu, có hơi không kiên nhẫn.

Cố Lan Thời mở miệng nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng gãi đầu nói: “Dạ thôi không có việc gì đâu ạ.”

“Đứa nhỏ này.” Miêu Thu Liên chỉ cho rằng y không có việc gì làm nên kiếm chuyện, nói dông dài một câu rồi vội vàng đi ngay, thức ăn trong nồi còn đang nóng, tay của Trúc ca nhi da mỏng, cần bà bê dùm. 

Cố Lan Thời mang giày xong đứng lên, y biết nếu y hỏi, chắc chắn mẹ sẽ mắng y nói lung tung, giấc mơ xui xẻo như thế cũng có thể lấy ra nói. 

Huống hồ từ nhỏ đến lớn, y chưa từng mơ bất kỳ giấc mơ nào kỳ lạ, cổ quái như vậy, loại chuyện này nếu không có bằng chứng, không có căn cứ, có lẽ thật sự chỉ là cậu đang nghĩ nhiều. 

Tự thuyết phục mình như vậy, phiền não trong lòng Cố Lan Thời vơi đi hơn nửa, hơn nữa hôm nay nhà ăn thịt, xào thịt xong đáy nồi không còn chút mỡ nào cho y vét, nếu ra ăn muộn, nói không chừng ngay cả nước luộc cũng không tới phiên y. 

Dùng bánh bao nóng hầm hập đặt ở trong bát quét một vòng, dầu thơm mỡ thơm, vậy mới là món ngon, nghĩ thế, bước chân của y dần nhanh hơn. 

*

Mưa liên tục mấy ngày, sau khi bầu trời hoàn toàn trong xanh, mặt trời đầu hạ tỏa ra uy lực, chưa tới hai ngày mặt đất đã bị phơi khô.

Lưng Cố Lan Thời đeo một giỏ cỏ chạy về nhà, bởi vì y nhổ cỏ trong ruộng nước, vạt áo và ống tay áo đều dính ít bùn. 

Lúc trời mưa không thể ra khỏi nhà, y có thể nghỉ ngơi vài ngày, đến khi trời quang, cho dù là ruộng nước hay ruộng lúa mạch, việc nhổ cỏ vẫn là việc phải làm, cỏ dại thường phát triển rất nhanh, không biết trận gió nào đã mang theo hạt cỏ, rơi xuống ruộng, chưa tới hai ngày đã mọc lên.

Vừa ra ngoài thôn, y gặp được đại ca đang gánh đòn gánh, Cố Lan Thời dừng lại nói hai câu.

Biết y chuẩn bị về nhà nấu cơm, Cố Lan Sinh nói: "Chị dâu bảo đệ đến lấy bát dưa muối, mấy ngày trước nhà vừa muối, giờ ăn được rồi.”

“Vâng ạ.” Cố Lan Thời đáp ứng, hai người còn chưa tách ra, từ ruộng nước lại có người đi tới, là mẹ của Lâm Tấn Bằng, Lý Hương Cúc. 

Cố Lan Sinh nhìn thấy bà ta trước, chào hỏi: “Thím Hương Cúc ạ.”

Lúc này trùng hợp là thời gian nấu cơm, hoặc là trong nhà có người ở lại, hoặc là phải có người trở về làm.

Lý Hương Cúc còn chưa tới trước mặt, vừa thấy Cố Lan Thời đã nở nụ cười, lao động quanh năm, da mặt bà bị đen đi do phơi nắng, lại có nếp nhăn, vui vẻ nói: “Lan Sinh ca đấy à, xuống ruộng hở?”

Sau đó lại nhanh chóng nói một câu: “Lan ca nhi cũng ở đây à.”

“Thím ạ.” Cố Lan Thời chào hỏi, bởi vì ánh mắt đối phương nhìn y quá nóng bỏng, chỉ cảm thấy lỗ tai cũng dần nóng lên, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.

Lý Hương cúc thấy ngoại hình của y rất đẹp, lại liếc mắt nhìn nốt chu sa đỏ tươi giữa trán, màu sắc tươi sáng, lại nhìn dáng người, ca nhi so với các cô nương khác cũng không tính là thấp, cơ thể nhìn cũng rắn chắc, không giống người ốm yếu kia.

Lúc trước con trai bà ta nói để ý nhà họ Cố, người ta cũng là ca nhi, nhưng vì không dễ đẻ bằng phụ nữ, trong lòng bà ta không vui, nhà bọn họ không nghèo đến nỗi con trai không cưới được vợ, hà cớ gì phải tìm một phu lang.

Vì chuyện này bà ta giận mấy lần, nhưng làm thế nào cũng không nói nổi con trai, cuối cùng đành phải bóp mũi chọn Cố Lan Thời.

Tuy ở cùng một thôn, nhưng nhà họ Cố ở sau thôn, nhà bọn họ ở đầu thôn, thôn Tiểu Hà có chữ “Tiểu” nhưng lại không hề nhỏ, cũng phải khoảng sáu bảy mươi hộ gia đình, chớ nói chi mấy năm nay có mấy đôi vợ chồng trẻ tách ra ở riêng, môn hộ trạch viện càng ngày càng nhiều.

Vì cách nhau khá xa, bà ta và Miêu Thu Liên rất ít khi qua lại, đối với tiểu bối tất nhiên lại càng không thân, hơn nữa, Cố Lan Thời vẫn chưa gả chồng, không giống bọn họ thường xuyên tụ tập nói chuyện phiếm ở cửa thôn, nếu y tùy ý xuất đầu lộ diện, sẽ dễ gây phiền phức.

Năm nay Cố Lan Thời đang độ xuân thì nảy nở, người trong thôn nói ca nhi nhà Miêu Thu Liên rất xinh đẹp, không phải bà ta chưa từng nghe, nhưng lại chưa bao giờ để ý, cho dù cô nương và ca nhi đều tốt, nhưng có con trai không tốt hơn sao? Sau này không phải gả cho nhà người khác.

Tấn Bằng nhà bọn họ lớn lên mới gọi là tuấn tú, ở trong mắt bà ta, hắn ta phải cưới một người vợ giống như tiên giáng trần thì mới xứng đôi.

Nhưng mà sau khi âm thầm nhìn lại, Lý Hương Cúc lại cảm thấy con trai nói cũng không sai, ngoại hình quả thực rất đẹp, huynh đệ nhiều nhà cũng không nghèo, lúc này mới dần dần bằng lòng chấp nhận.

Nhìn Cố Lan Thời bị bà ta nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, Cố Lan Sinh chuyển hướng nói: “Năm nay nhà thím thu hoạch khá quá, con đi ngang qua, thấy lúa mạch phát triển rất tốt.”

“Ai u làm gì có, theo ta thấy, năm nay còn kém hơn năm ngoái một chút.” Lý Hương Cúc cười tươi như hoa, hiển nhiên rất vui vẻ, nói: “Năm ngoái ta bảo thúc của con gieo một ít hạt giống, cứ không nghe, nhổ cỏ dưới ruộng cũng có dễ làm đâu cơ chứ.”

“Tháng này lúa mạch đã lớn hết cả, cho dù có cỏ cũng không lấn được.” Cố Lan Sinh thuận miệng nói một câu.

“Cũng không phải chứ, nếu không phải ở ruộng có nhiều việc cần làm như vậy, Tấn Bằng đã lên thị trấn làm công.” Lý Hương cúc nhắc tới con trai, ánh mắt lập tức thay đổi.

Cố Lan Sinh thuận thế hỏi thăm nói: “Chuyện của Tấn Bằng thế nào rồi ạ?”

Nhà họ Lâm muốn cầu thân, anh làm đại ca nhất định sẽ quan tâm, cái khác không nói, trước tiên phải hỏi thăm rõ ràng Lâm Tấn Bằng, năm ngoái nghe nói nhà họ Lâm muốn tìm cho Lâm Tấn Bằng một công việc tốt trên trấn, làm ở phòng thu chi của một tiệm cơm.

Lâm Tấn Bằng từng đọc sách, ghi sổ tính sổ đều làm được, vẽ mấy nét trên sổ sách, tháng nào cũng được nhận tiền công, khá hơn mấy công việc bùn đất nhiều. Đó mới là trước mắt, nếu quan hệ tốt với chủ tiệm, có thể dựa thêm vào quan hệ, không phải thượng vàng hạ cám nào cũng tới tay sao.

Cố Lan Sinh từng nghe người ta nói, trong lòng nắm chắc đại khái, nếu hắn ta thật sự có thể làm sổ sách, Lan ca nhi nhà bọn họ gả qua đó cũng sẽ không phải chịu khổ.

“Chậc, nó ấy à, không có tiền đồ.” Lý Hương Cúc ngoài miệng nói như vậy, trên mặt cơ hồ cười thành một đóa hoa nếp nhăn, nói: "Hai ngày trước, cữu gia của nó nhờ quan hệ ở trấn trên, vừa mời cơm vừa tặng quà, khiến cho người ta rất hài lòng, hôm nay vừa đi qua, cầm theo sổ sách cũ đến làm việc, học chút gì đó để sau này an cư lạc nghiệp, nghe cữu gia của nó nói, nói không chừng, sau khi lão trướng phòng lui về, biết đâu lại đến lượt Tấn Bằng ấy chứ.”

Nhắc tới Lâm Tấn Bằng, Cố Lan Thời không hào hứng như trước, đêm qua lại mơ cùng một giấc mơ, thế cho nên lúc này nghe thấy tên Lâm Tấn Bằng, trong lòng y có chút phiền muộn, mở miệng nói: "Thím, đại ca, con về nhà nấu cơm trước, nếu không sẽ lỡ giờ cơm.”

Làm việc cả buổi sáng, cả nhà đều đói bụng, nông dân nào có ai không biết chuyện này, Lý Hương Cúc vội vàng nói: "Được được, vậy con mau đi đi.”

Sau khi về đến nhà, Cố Lan Thời ngồi xổm trên mặt đất rửa rau, nhớ tới ánh mắt Lý Hương Cúc vừa rồi nhìn y, không hiểu sao bản thân cứ cảm thấy không thích bị nhìn chằm chằm như vậy, y cau mày, nhớ tới ngày hôm qua nghe thấy những lời cha mẹ y thấp giọng nói.

Sở dĩ nhà họ Lâm chậm chạp không chính thức tới cửa cầu hôn, một nguyên nhân là vì đang chạy công việc ở trên trấn cho Lâm Tấn Bằng, nguyên nhân còn lại là bởi vì y.

Khi còn bé mẹ y dẫn y đến nhà cữu cữu, đến nhà một họ hàng phương xa, người họ hàng kia là một cụ già đã lớn tuổi, có tài đoán mệnh.

Mẹ y xin một quẻ bói cho y, những cái khác thì không có gì, chỉ có một điểm phải nhớ kỹ, sau khi y tròn mười bảy tuổi mới có thể thành thân, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Vì chuyện này, nhà bọn họ đã sớm thương lượng xong, nếu như y chưa đến mười bảy tuổi thì tuyệt đối không gả y đi. Năm ngoái có người tới làm mai, mẹ y nói những lời này ra ngoài, bà mối vừa thuật lại, người nhà vốn có ý định kia lại không có động tĩnh gì.

Năm nay y mười lăm, ca nhi trong độ tuổi này, sớm một chút thì đã gả ra ngoài, chậm một chút thì mười sáu tuổi cũng đã thành thân.

Mười bảy mười tám tuổi mới lập gia đình thật ra cũng có, nhiều lắm là bị trong thôn nói vài câu bóng gió, bản thân y không sợ bị nói, chỉ là năm nay Lâm Tấn Bằng mười bảy, nếu đợi thêm hai năm nữa thì cũng mười chín.

Cha mẹ y nói, nhà họ Lâm chắc chắn có điều băn khoăn, dù sao cũng phải chờ.

Hơn nữa đàn ông sau mười chín tuổi mới thành thân, bình thường đều cho rằng trong nhà nghèo, không cưới được vợ nên mới kéo dài tuổi tác.

Cố Lan Thời vớt đồ ăn đã rửa lên, mặt nước dao động, phản chiếu khuôn mặt hiếm khi bực bội của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play