Giả Vờ

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

Editor: Vanna

Lòng bàn tay Ôn Nam Tịch đổ đầy mồ hôi, cô ngồi thẳng nhìn màn hình.

Thử?

Thử như thế nào?

Nên làm những gì?

Lúc này cô mới nhận ra bản thân thật táo bạo, điên cuồng và cảm thấy có chút xấu hổ. Cô dứt khoát cầm tai nghe đang nằm ở một bên đeo vào tai, bấm vào trò chơi đấu súng để bắn nhau, Phó Diên bên cạnh mở chương trình lập trình, gõ bàn phím cành cạch, cậu nghe thấy cô gái bên cạnh đang ấn tay vào bàn phím với tốc độ nhanh hơn mọi khi.

Cậu dừng lại vài giây, sau đó nghiêm túc gõ mã và tập trung thay đổi bố cục câu hỏi của trang web.

Ôn Nam Tịch chơi game điên cuồng, điện thoại di động của cậu không ngừng vang lên âm thanh gửi tin nhắn, trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn của Nhan Khả, đầu ngón tay Ôn Nam Tịch dừng lại, đang suy nghĩ nên theo đuổi cậu như thế nào. Cuối cùng, cô tắt trò chơi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, chàng thiếu niên bàn bên đang tập trung làm việc của mình.

Ôn Nam Tịch nhìn vào bức chân dung chim cánh cụt ở góc dưới bên phải.

Cô dừng lại.

Cô quay lại nhìn nam sinh: “Phó Diên.”

Âm thanh này phát ra, pha trộn với tiếng nhạc, tiến thẳng vào màng nhĩ của cậu, mí mắt Phó Diên khẽ giật, cậu vặn nhỏ nhạc xuống một chút, nghiêng người nhìn cô.

Ôn Nam Tịch đối diện với ánh mắt của cậu, cân nhắc mấy giây, đang chuẩn bị nói.

Một giọng nam vang lên sau lưng cậu: “Phó Diên, điện thoại của cậu hỏng rồi à? Nhan Khả gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy mà cậu cũng không thấy sao?”

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, khóe mắt cô nhìn thấy một chàng trai đứng trước cửa tiệm net với điếu thuốc giữa đầu ngón tay, nhưng cậu ta không đi vào. Phó Diên tháo tai nghe xuống, bình tĩnh nói: “Xem rồi, đang bận.”

“Xong chưa? Nhan Khả đang đi mua trà sữa.”

Phó Diên gập tai nghe vào, đưa tay tắt máy tính, đứng dậy, cầm chiếc cặp màu đen sau lưng ghế lên, thản nhiên khoác lên vai rồi bước ra ngoài. Ôn Nam Tịch chưa kịp hỏi số Q/Q của cậu, cô nhìn cậu đang đi ra ngoài, Phó Diên đút hai tay vào túi quần, lúc cậu đi đến cửa, Đàm Vũ Trình thò đầu vào thăm dò, không biết vì lí do gì bỗng cậu ta mỉm cười nhẹ nhàng. Khi hai người chuẩn bị rời đi, cậu ta hơi quay đầu lại và liếc nhìn bàn số 6.

Sau đó, hai chàng trai rời khỏi tiệm net.

Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng dậy.

Cô ngơ ngác tựa lưng vào ghế một lúc, thấy sắp hết giờ, cô tắt máy, lấy cặp đi trả thẻ, bước ra tiệm net, vào con ngõ.

Sau đó cô nhìn thấy Nhan Khả bưng hai ly trà sữa đuổi kịp bọn họ, dưới ánh đèn màu cam, cô ta đưa trà sữa cho Phó Diên, Phó Diên ấn điện thoại, lắc đầu.

Nhan Khả bĩu môi, mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Đàm Vũ Trình đi bên cạnh mỉm cười đoạt lấy chiếc cốc từ tay cô, cậu ta nói muốn uống, Nhan Khả vẫn có chút không tình nguyện, nhưng ba người vẫn vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, ánh đèn trong ngõ mờ mịt, thỉnh thoảng Nhan Khả nghiêng đầu sang nói chuyện với Đàm Vũ Trình, Phó Diên cụp mắt xuống, thỉnh thoảng cong môi cười, đôi lúc Đàm Vũ Trình sẽ ghé sát tai cậu nói vài câu bậy bạ, Phó Diên cười nhưng không nói gì, Nhan Khả cắn ống hút, ngẩng đầu nhìn cậu, đuôi ngựa cao đung đưa trong không trung.

Ánh sáng kéo dài bóng dáng của ba người.

Trùng hợp thay, Ôn Nam Tịch cũng đang đi trong con hẻm này, cô nhìn bọn họ dưới bầu trời đầy sao, lại nhìn nụ cười của Nhan Khả.

Nhan Khả khi trước mặt Phó Diên thực sự rất khác biệt, cô nhìn lên bầu trời, mở điện thoại di động chụp ảnh và gửi cho Nguyên Thư.

Nguyên Thư nhanh chóng trả lời: A a a, mình cũng đang định gửi cho cậu. Cậu có để ý rằng đêm nay mặt trăng rất sáng không, bầu trời đêm nay còn có rất nhiều ngôi sao.

Ôn Nam Tịch: Có, đẹp thật đấy.

Ra khỏi ngõ, ba người đi về phía bến xe buýt, Ôn Nam Tịch rẽ phải để về nhà, đi hướng ngược lại với bọn họ.

Khi đi lên cầu thang, Nguyên Thư gửi ảnh chụp màn hình.

Bên trong là số q/q, tên là [Diên], avatar màu đen, có vầng trăng sáng trong khung cảnh tối đen ấy, trông rất độc đáo.

Nguyên Thư: Đoán xem đây là nick của ai.

Ôn Nam Tịch cũng phần nào đoán ra tài khoản này là của ai, nhưng cô không trả lời.

Sau đó Nguyên Thư lại gửi: Phó Diên từ trường THPT số 1! Mình chụp được từ diễn đàn của trường số 1 đấy, nghe nói không dễ gì mà kết bạn được với cậu ấy đâu, cậu ấy bật xác minh đấy, mình mới thử mà không thêm được.

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.

Nguyên Thư thở dài: Bây giờ chỉ có cách là lưu về, xem sau này có cơ hội hay không.

Ôn Nam Tịch: Ừm.

Cô cất điện thoại và đi về nhà.

Đại hội thể thao dự kiến diễn ra vào cuối tháng 9, các học sinh đăng ký tham gia chương trình dần dần bắt đầu luyện tập, Nguyên Thư cũng tham gia chạy nước rút, cô bảo Ôn Nam Tịch nói chuyện với lớp trưởng thể dục và từ chối chạy đường dài. Nhưng Ôn Nam Tịch đã tập chạy hai ngày nay, cô cảm thấy cũng khá ổn nên không từ chối chạy đường dài, cô không hề quan tâm đến ngoại hình hay bị đổ mồ hôi.

Hôm nay là ngày đại hội thể thao diễn ra, trường THPT số 1 bên cạnh cũng tổ chức, chỉ có một con hẻm ngăn cách giữa hai trường nên từ bên trường này là có thể thấy rõ hoạt động của trường kia.

Hôm nay Nhan Khả là người cầm cờ, cô ta mặc đồng phục, rất xinh đẹp, đứng phía trước dẫn đầu đội trống, nhạc nổi lên, tóc đuôi ngựa được búi cao, ánh mắt tự tin với nụ cười luôn nở trên môi. Cô ta bước đi với tinh thần phấn chấn.

Nguyên Thư đứng bên cạnh Ôn Nam Tịch, nắm tay cô: “Nụ cười của cô ta thật chói mắt.”

Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn đàn chim bay ngang qua bầu trời, theo sau là tiếng trống dồn dập xen lẫn tiếng hót líu lo của chúng.

Đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư không tham gia nhiều, cũng không giữ chức vụ gì, nhưng thỉnh thoảng lại giúp lớp trưởng đưa nước, Ôn Nam Tịch với diện mạo xinh đẹp, các bạn nam trong lớp đều biết tính cách của cô, cũng không chơi thân cô nên chỉ nói lời cảm ơn với cô, còn các bạn nam lớp khác lại đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy cô, lúc thì họ nhỏ giọng bàn luận về cô, đôi lúc lại lén nhìn về phía cô.

Nguyên Thư mỉm cười tiến tới bên cạnh Ôn Nam Tịch: “Cậu cảm thấy ai trong số đó là người gửi thư tình cho cậu?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu, “Mình không biết.”

Nguyên Thư cảm thấy Ôn Nam Tịch hướng nội đến mức sau này khi lên đại học có thể cô sẽ không chơi được với ai, hai người ngồi dưới hành lang chắn đi ánh nắng mặt trời, về sau, đại hội thể thao được tổ chức càng lúc càng chán, có mấy nam sinh của trường THPT số 1 trèo lên tường nhìn sang bên đây, một người trong số họ hét lên: “Này – Nhan Khả.”

Nhan Khả cùng mấy bạn nữ đang phát nước cho đội bóng rổ, nghe thấy có người gọi mình, cô ta liền quay người lại, nhướng mày cười nói: “Sao lại là các cậu, Phó Diên đâu?”

Nam sinh kia bật cười ha hả, chỉ vào một cái cây và nói: “Cậu ta đang ngồi ở dưới gốc cây.”

“Hôm nay cậu ấy thi đấu cái gì? Có phải là nhảy cao không?” Nhan Khả không đi phát nước nữa, cô ta đi đến góc tường, ngửa cổ nhìn lên, nam sinh kia mỉm cười cúi đầu nói: “Có nhảy cao, tí nữa còn thi chạy cự ly dài nữa.”

Đôi mắt của Nhan khả sáng lên.

Những nữ sinh khác có chút ghen tị với cô vì quen được nhiều người của trường THPT số 1 như vậy, đặc biệt là Phó Diên. Nguyên Thư nhìn về phía Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch đang buộc tóc, cuộc thi chạy đường dài sắp bắt đầu, Nguyên Thư đưa cho Ôn Nam Tịch một chai nước và nói: “Hãy cố gắng hết sức, mình sẽ ở trong sân đợi cậu.”

Ôn Nam Tịch uống một ngụm nước khoáng, cười nói: “OK.”

Mấy nam sinh đang ngồi trên tường nói với Nhan Khả: “Phó Diên sắp thi đấu rồi, bọn tôi đi xem đây.”

Nhan Khả lập tức xua tay, cô ta có chút tiếc nuối vì không thể xem Phó Diên thi đấu, cô ta vừa quay người thì đúng lúc nhìn thấy cuộc thi chạy đường dài sắp bắt đầu, Ôn Nam Tịch đã đứng ở điểm xuất phát. mặc bộ đồng phục thể thao màu xanh trắng, mái tóc buộc tóc đuôi ngựa hơi xoăn, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, khiến mọi người xung quanh không khỏi nhìn về phía cô.

Nhan Khả khoanh tay đi về phía đường đua, những nữ sinh khác vây quanh cô ta, chuẩn bị xem Ôn Nam Tịch thi đấu.

Ôn Nam Tịch nhìn về phía đường chạy, ánh nắng chiếu xuống sân, vàng rực đến mức tưởng chừng như con đường trải dài vô tận.

“Bang——” một tiếng.

Trường THPT số 1 bên cạnh còn phát ra tiếng “rầm”, các vận động viên chạy đường dài từ điểm xuất phát lao về phía trước, thân hình gầy gò của Ôn Nam Tịch lao ra khỏi điểm xuất phát, chạy dưới nắng như thiêu như đốt, cô không chạy nhanh và nhanh chóng bị tụt lại phía sau. Cô chạy không chậm cũng không vội, khán giả xung quanh đều chú ý đến nhất cử nhất động của cô.

Điều quan trọng nhất khi chạy đường dài là sức bền, hơi thở và tốc độ. Sau hai vòng, hai má Ôn Nam Tịch đỏ bừng, hô hấp có chút dồn dập, khóe mắt cô nhìn thấy bộ quần áo không dích chút bụi của Nhan Khả, cô cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang chảy nhễ nhại xuống mặt, làm ướt nhẹp vạt áo phía trước. Cô thu hồi tầm mắt, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.

Đến vòng cuối cùng, lưng cô ướt đẫm, đám nữ sinh xung quanh Nhan Khả đang dùng điện thoại chụp ảnh, Ôn Nam Tịch cũng lười quan tâm đến hành động của bọn họ.

Sau khi nhìn thấy một bạn cùng lớp khác bị ngã giữa chừng, cô bắt đầu chạy nước rút, cuối cùng vượt qua vạch giữa tiếng hò hét của Nguyên Thư.

Nguyên Thư đỡ được cô, cười nói: “Nam Tịch, cậu là số một!”

Đứng vị trí thứ nhất.

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu thở dốc.

Là vị trí thứ nhất.

Cô là người chạy đường dài về đầu tiên, hai má cô đỏ bừng, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt trắng bệch, cô có cảm giác như phổi sắp nổ tung, tình cờ nhìn thấy đám người Nhan Khả đang đứng đó tận hưởng không khí mát mẻ, cô nhẹ nhàng cắn chặt răng, sau đó cô thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, đám đại biểu lớp thể dục hoan hô, giơ tay hô to: “Nam Tịch, Nam Tịch, Nam Tịch!”

Toàn thân Ôn Nam Tịch đổ đầy mồ hôi, đồng phục học sinh dính chặt sau lưng, trông có chút chật vật.

Nhưng đôi gò má ửng hồng lại càng khiến khuôn mặt của cô đẹp đến lóa mắt giữa đám đông, Nhan Khả cười lạnh, cầm quạt quạt gió. Ôn Nam Tịch mệt mỏi vô cùng, cô cố lết đi vài bước, tìm một chỗ ngồi xuống, tu nước ừng ực.

Khoảnh khắc trao giải thưởng.

Cô nhận được giấy khen.

Nữ sinh giành giải nhất trong chặng đua dài.

Có chút mỉa mai.

Sau khi trao giải xong, đại hội thể thao mùa thu chính thức kết thúc, trường cũng tan học sớm hơn thường lệ. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư hòa vào trong đám người đi ra khỏi trường, hai người đi về hướng mặt trời lặn, đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, ăn xong thì tạm biệt nhau để về nhà, Nguyên Thư về nhà, Ôn Nam Tịch cũng nên về nhà, nhưng cô lại không về, thay vào đó cô đi đến “Còn Được”.

Hôm nay “Còn Được” không có nhiều khách lắm, máy số 5 cũng không có ai ngồi, hôm nay nhân viên trông coi quán là một cô gái, Ôn Nam Tịch thuê thẻ, sau đó cô cầm thẻ đi đến hàng ghế sau máy số 5, cô ngồi xuống trước máy số 10, quạt trên đỉnh đầu kêu vo vo, cô bật điện thoại, đeo tai nghe và nghe bài Ngày Nắng của Châu Kiệt Luân.

Hoàng hôn phủ lên vách tường.

Phó Diên xách cặp đi vào tiệm net, mồ hôi chảy dài trên má, chạm đến quai hàm, cậu treo cặp lên, kéo ghế ra, dừng lại một lúc, ánh mắt lại rơi vào bàn số 10, nơi có quạt. Nó quay đi quay lại và phát ra âm thanh, có một cô gái nằm trên bàn số 10, đeo tai nghe, ngủ ngon lành.

Cô có đôi khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng bóc.

Phó Diên nhìn mấy giây, sau đó cậu ngồi xuống, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, thao tác bật máy tính, uể oải dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay dài gõ nhẹ lên bàn phím. Hoàng hôn từ cửa sổ đằng kia tràn vào, rơi xuống đất, người đến tiệm net ngày càng nhiều, có một người đàn ông bước vào, xin thẻ rồi đi về hàng ghế sau.

Sau khi tìm kiếm vài giây, hắn ta ngồi xuống máy số 11. Sau khi bật máy, thỉnh thoảng anh ta liếc nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh, thậm chí có lúc anh ta còn sát gần lại hơn, gần đến mức suýt chạm vào chóp mũi của Ôn Nam Tịch, trong mắt mang theo vài phần đánh giá, không có ý đồ tốt đẹp gì.

“Em từ đâu tới vậy, cô bé xinh đẹp?” Hắn ta mỉm cười tiến lại gần, “Em có mùi thơm thật tuyệt vời.”

Bang- màn hình trước mặt tối đen, hắn ta ngẩng đầu nhìn thấy phía trên có dòng chữ “Cút” to lớn màu đỏ, đỏ như máu, hắn sửng sốt, giật mình, ráo rác nhìn xung quanh.

“Là đứa nào?”

Hắn ta giơ tay lên và gọi cho nhân viên ngay lập tức: “Chủ quán, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô gái nhân viên bước tới, cô đã sớm nhìn ra bộ dạng đáng khinh của người đàn ông này, cô vừa nhìn vào màn hình cũng bị dọa đến mức suýt thì nhảy dựng lên, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Có thể là do virus, anh đổi máy khác đi. Chúng tôi sẽ gọi người tới sửa sau.”

Người đàn ông liếc nhìn nữ sinh đang ngủ bên cạnh, trong lòng có chút không vui, nhưng máy tính không chơi được thì hắn ta ở đây làm gì, thế là hắn ta chửi hai tiếng rồi lấy thẻ yêu cầu nhân viên quán đổi máy, anh ta được đổi máy ở hàng sau, ngay khi hắn ta rời đi, màn hình của máy số 11 trở lại bình thường.

Nhân viên tiệm net cũng có chút bối rối, cô thử kiểm tra mấy lần cũng không thấy vấn đề gì nên đành quay lại quầy tính tiền.

Một lúc sau, Phó Diên đứng dậy, xách cặp đến quầy lễ tân, lấy thẻ rồi đi đến máy 11 ngồi phịch xuống, cậu đeo tai nghe và chơi game bắn súng, mái tóc hơi ướt đã dần khô, cậu tựa người vào ghế, đầu ngón tay gõ gõ trên bàn phím.

Ôn Nam Tịch ngủ ngon lành, hội thể thao không có giờ nghỉ trưa, chạy đường dài cũng khiến cô mệt mỏi, khi tỉnh dậy, bài hát trong tai nghe đã thay đổi rất nhiều lần.

Đó là một bài hát cô chưa từng nghe bao giờ, cô sửng sốt trong vài giây, đột nhiên nhận ra có người ở bên cạnh, cô quay lại nhìn.

Là khuôn mặt của Phó Diên.

Cô sửng sốt mấy giây, cậu ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Muốn ngủ thì về nhà ngủ đi.”

Ôn Nam Tịch vẫn còn có chút mơ hồ, cô tựa đầu vào cánh tay, nghĩ thầm có nên hỏi để kết bạn với cậu hay không, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một chiếc bật lửa màu đen và một hộp thuốc lá màu đen của cậu, món đồ này khiến cô nhớ đến điếu thuốc được kẹp giữa đầu ngón tay của người bạn kia của cậu vào ngày hôm đó.

Cô không nhúc nhích, lại nhìn cậu: “Phó Diên.”

“Cậu biết hút thuốc à?”

Phó Diên rời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn cô: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Ôn Nam Tịch ngồi thẳng dậy, với lấy hộp thuốc, lấy ra một điếu, sau đó lại gần đưa điếu thuốc đến gần môi cậu, đôi môi của chàng thiếu niên đỏ mọng, cậu nheo hai mắt lại, nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt Ôn Nam Tịch trong trẻo, cô tiến lại gần.

Phó Diên há mồm cắn điếu thuốc, Ôn Nam Tịch nhếch môi, cầm lấy bật lửa phật một tiếng rồi đưa về phía trước, một cơn gió nhẹ thổi tới, ngọn lửa chạm vào điếu thuốc. Mặt trời đã lặn ở rìa đường chân trời, chỉ còn lại một chút màu vàng, một nữ sinh mặc đồng phục dựa vào bàn châm điếu thuốc cho một nam sinh mặc đồng phục.

Ôn Nam Tịch cầm bật lửa nhìn vào mắt Phó Diên: “Vậy là cậu biết hút thuốc.”

Phó Diên nhìn chằm chằm vào cô.

Không nói một lời.

Những đường gân trên mu bàn tay đặt trên tay vịn nổi lên vô cùng rõ ràng, đó là những đường gân biểu hiện sức mạnh của thiếu niên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp