Editor: Vanna

Không biết đã chơi bao nhiêu ván, mãi cho đến khi dừng lại, cô mới cảm thấy thư giãn đôi chút, như thể mọi năng lượng xấu trong lòng đã được giải tỏa. Ôn Nam Tịch tháo tai nghe nóng hổi ra, đôi mắt nhìn sang vị trí bên cạnh, cậu đã đi rồi. Màn hình cũng đã bị khóa.

Ôn Nam Tịch uể oải vươn vai rồi thu dọn sách vở và bút viết, xách cặp đi trả lại thẻ rồi về nhà, bóng đêm thật đẹp, cô một mình vượt qua con hẻm tối tăm sâu hun hút ấy.

Lấy chìa khóa tra vào cửa.

Ôn Hữu Đào đã về, trên bàn bày ra một bản thiết kế, ông đang dùng bút vẽ, cửa phòng ngủ chính đang đóng, Ôn Nam Tịch thay giày, cởi cặp sách trên vai, đi đến phòng khách. Cô không gọi Ôn Du mà định trở về phòng ngủ luôn, lúc này bỗng cửa phòng ngủ chính mở ra, Ôn Du bước ra, mái tóc của bà rối bù, bà mặc váy ngủ, đôi mắt có chút phiếm hồng.

Ôn Nam Tịch đang nắm tay nắm cửa dừng lại một chút: “Mẹ.”

Ôn Du gảy tóc, lấy lại hơi thở, nhẹ nhàng hỏi: “Con muốn ăn khuya không? Tối nay ở nhà Nguyên Thư ăn những gì vậy?”

Ôn Nam Tịch thuận miệng trả lời cô đã ăn mì: “Con không ăn khuya đâu, con không đói.”

“Để mẹ hấp lại cho con một chén canh trứng.” Ôn Du không đợi Ôn Nam Hi từ chối đã đi thẳng vào phòng bếp, Ôn Nam Tịch thấy bà lau khóe mắt, sau đó cô quay lại nhìn Ôn Hữu Đào, nhưng ông ta lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ bận rộn tập trung vào bản thiết kế của mình, mẹ cô vốn đã thích Ôn Hữu Đào nhiều năm, bị gả cho ông ta quả thật không công bằng với bà chút nào.

Ôn Nam Tịch cắn chặt răng, cô xoay người đi về phòng mình.

Cô lấy bài kiểm tra và bài tập về nhà đặt lên trên bàn, cảm giác thích thú sau khi chơi game đã biến mất không chút vết tích. Một lúc sau, Ôn Du bưng bát canh trứng đi vào, bát canh trứng nóng bỏng khiến đầu ngón tay của bà đỏ lựng, Ôn Nam Tịch nắm lấy bàn tay của bà thổi lấy thổi để, và rồi những giọt nước mắt còn sót lại của Ôn Du cứ thế tuôn rơi, bà ôm chặt lấy đầu của Ôn Nam Tịch.

“Con ăn nhanh đi, tắm rửa xong rồi đi ngủ.” Bà nhẹ giọng nói.

Ôn Nam Tịch dạ một tiếng, cô vừa ngồi thẳng lưng vừa kiểm tra bài tập vừa ăn bát canh trứng.

Ngày hôm sau, gia sư mới mà Ôn Dã tìm đã đến nhà để dạy học cho Ôn Nam Tịch và để củng cố kiến thức, cô giáo này đến từ trung tâm bổ túc Đại Ngưu, cô đã tốt nghiệp Đại học Lê Thành, đôi khi cô sẽ kể cho Ôn Nam Tịch nghe về cuộc sống ở Đại học Lê Thành. Cô hỏi Ôn Nam Tịch, “Em thông minh như vậy còn muốn học bổ túc làm gì?”

Ôn Nam Tịch cắn bút, cô dừng lại một chút, nhìn vào ánh mắt ôn hòa của cô giáo, không tìm được câu trả lời nào thích hợp.

Cô muốn vượt qua Nhan Khả, điều này đã trở thành nỗi ám ảnh của cô.

Cô giáo Tề mỉm cười và không hỏi thêm câu nào nữa. Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô giáo, trường Lê Thành có tốt không ạ?”

“Lê Thành đương nhiên là tốt. Ở đó còn có biển, có các tòa nhà cao tầng và rất nhiều công trình khoa học kĩ thuật.”

Ôn Nam Tịch gật đầu, trong lòng cô bỗng trỗi dậy chút khao khát.

Giữa tháng 9, đại biểu môn thể dục đi khắp nơi kêu gọi người tham gia đại hội thể thao, năm ngoái Ôn Nam Tịch đã tham gia nhảy xa, năm nay cô cũng định lại tham gia nhảy xa, nhưng đại biểu cứ túm lấy cô, cậu ta mong năm nay cô có thể giúp đỡ lớp và tham gia chạy đường dài vì thực sự không còn ai thích hợp cả.

Ôn Nam Tịch cố gắng trốn tránh mấy lần, nhưng cuối cùng cô vẫn bị tóm lấy, đại biểu môn với vẻ mặt van xin, bất đắc dĩ nài nỉ Ôn Nam Tịch: “Nam Tịch, được không, tôi xin cậu đấy.”

“Năm nay sức khỏe của Dự Hoan hơi kém, cậu ấy không thể tham gia chạy đường dài, cho nên bây giờ chỉ còn mỗi cậu thôi.”

Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch về phía mình, trừng mắt nhìn đại biểu môn, nói: “Cậu đi mà gọi Nha Khả đi, cơ thể của cậu ta rất khỏe mạnh mà.”

Đại biểu môn vẫn cố tình chặn đường Ôn Nam Tịch, chắp hai tay lại, “Nam Tịch, giúp tôi đi, làm ơn đấy.”

Ôn Nam Tịch bị lời cầu xin làm cho hơi mềm lòng, cô nhìn biểu tình của cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi.”

Sắc mặt của đại biểu môn từ ai oán chuyển sang vui vẻ, cậu ta nheo mắt cười: “Cám ơn Nam Tịch.”

Sau đó cậu ta quay người viết thêm tên của cô, yêu cầu Ôn Nam Tịch xác nhận, sau khi Ôn Nam Tịch xác nhận xong liền rời đi. Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch xuống cầu thang, trợn mắt nói: “Sao cậu lại đồng ý với cậu ta? Chạy đường dài mệt lắm đấy.”

“Nhất thời mềm lòng.” Ôn Nam Tịch cũng thở dài, cô và Nguyên Thư đồng thời dừng bước, tựa vào cây cột ở khu dạy học, cùng nhau chia sẻ thanh sô cô la viên đậu.

Những làn gió cứ nhẹ nhàng thổi thoang thoảng tới.

Phía sau có mấy nữ sinh cũng đang trò chuyện nói đùa, chính là đám bạn thân của Nhan Khả, bọn họ đang hết lời khen ngợi chiếc vòng tay của Nhan Khả, đây là một chiếc vòng có hình cỏ bốn lá, rất đẹp, lúc này Chu Na Na mỉm cười, kề sát Nhan Khả và nói: “Ôn Nam Tịch thế mà cũng đồng ý tham gia chạy đường dài, đúng là buồn cười chết mất.”

Nghe vậy, Nhan Khả mỉm cười buông cổ tay xuống: “Mình đã nói với cậu rồi, chỉ cần đại biểu môn dụ dỗ cậu ta bằng đồ ăn vặt, mình đảm bảo cậu ta sẽ tham gia.”

“Chậc chậc, chạy đường dài mệt muốn tắc thở, người nhớp nháp đầy mồ hôi, ngực như áp vào lưng, trông khó coi chết đi được. Để đến lúc đó mình sẽ xem xem ai sẽ nói nhan sắc của cậu ta có thể so sánh với Nhan Khả.”

Nhóm nữ sinh đồng thời cười rộ lên.

Sắc mặt của Nguyên Thư thay đổi 360 độ.

Ôn Nam Tịch cứng đờ người bẻ thanh socola, Nguyên Thư nhìn Ôn Nam Tịch: “Mình đã bảo cậu đừng đồng ý với cậu ta rồi mà. Thì ra chính bọn nó đang bày trò, cậu nói thử xem, sao năm nay chúng nó cứ bám rịt tới cậu không tha vậy?”

Ôn Nam Tịch nhìn sân bóng rổ phía xa xa, không nói một lời.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ tìm cơ hội không tham gia.” Nguyên Thư nghĩ ra kế sách, “Cảm lạnh hay phát sốt cũng được, chúng ta cũng sẽ không để cho cậu ta được như ý nguyện.”

Ôn Nam Tịch cúi đầu nhét hạt sô cô la vào miệng, sô cô la đen có chút đắng. Cô nghĩ đến vẻ mặt cầu xin và lo lắng của đại biểu môn thể dục, bây giờ cô không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa rồi.

Buổi chiều tan học.

Lại đến một ngày thứ bảy, lần này Ôn Nam Tịch thực sự đến nhà Nguyên Thư để làm bài tập, mãi đến 8 giờ 30 tối cô mới ra khỏi nhà Nguyên Thư, ngọn đèn màu cam trong ngõ Nam An yếu ớt treo trên tường, chiếu sáng con hẻm mờ mịt. Ôn Nam Tịch đeo cặp sách đi vào cửa hàng tiện lợi mua một cây kem, cô do dự vài giây rồi mới ăn, sau đó cô đi đến tiệm net “Còn Được”.

Khi bước vào trong, cô nhìn thấy chàng thiếu niên ngồi ở bàn số 5, cậu đang tựa lưng vào ghế và đang nói chuyện với chủ tiệm net, người này chính là người đã chào đón cô khi cô lần đầu tiên đến tiệm net này. Anh nhìn thấy cô, mỉm cười vẫy tay: “Em gái, em lại đến đây à, em có muốn dùng máy số 6 không? Anh cố ý giữ cho riêng cho em đấy.”

Những lời này vừa nói ra.

Phó Diên đồng thời chống tay lên tay vịn, hơi quay đầu nhìn về phía này.

Ôn Nam Tịch bắt gặp ánh mắt của cậu, lông mi cô khẽ động, cô quay người ra vẻ bình tĩnh bảo chủ tiệm bật máy, anh đi tới, đoạt luôn công việc của nhân viên, sau đó anh mỉm cười đưa thẻ cho cô. Ôn Nam Tịch mím chặt môi, cầm lấy tấm thẻ đi về phía bàn số 6.

Phó Diên đã thu hồi ánh mắt, hôm nay cậu có chút mệt mỏi, lưng tựa vào ghế, bàn tay thon dài cầm con chuột, tùy ý di chuyển. Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, cô kéo ghế ngồi xuống, bật máy lên, vô thức liếc nhìn màn hình của cậu, đêm nay cậu không làm đề, cậu đang mở Q/Q, một hàng tin nhắn lần lượt hiện lên.

Cậu thậm chí còn không thèm xem một cái nào.

Ôn Nam Tịch không nhìn thấy đề bài, cô có chút thất vọng, sau khi ăn xong que kem, cô cầm chuột, đột nhiên không biết nên làm gì, đang do dự có nên bấm vào trò chơi súng hay không thì chủ tiệm net lại đến. Anh mỉm cười, dựa vào bàn của Phó Diên và hỏi: “Em gái, tối nay em không làm bài tập à?”

Ôn Nam Tịch dừng chuột, ngẩng đầu nhìn.

Phó Diên lười biếng tựa vào tay vịn, dừng chuột, liếc nhìn cô, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào cô như thế này, nhịp tim Ôn Nam Tịch gia tốc đập, cô nhìn chủ tiệm net, nhẹ giọng nói: “Em đã làm xong bài tập về nhà rồi.”

Như đang báo cáo giáo viên, giọng điệu rất nghiêm túc, chủ tiệm net mỉm cười nói: “Làm xong bài tập về nhà rồi thì không cần ôn tập nữa à? Em gái học ở trường số 2 phải không?”

Ôn Nam Tịch đáp: “Vâng.”

“Thành tích của em có tốt không?” anh hỏi tiếp.

Ôn Nam Tịch mím môi, nhẹ giọng nói: “Bình thường thôi.”

Chủ tiệm net lại cười, đưa tay vỗ vỗ vai Phó Diên, nói đùa: “Con bé luôn ngồi bên cạnh cậu, xem đề thi của cậu. Hay là cậu dạy con bé đi? Con bé cứ để ý đến cậu mãi đó.”

Phó Diên tặc lưỡi, di chuột và nói cậu không rảnh. Chủ tiệm net nghe xong thì mỉm cười, anh ta gật đầu với Ôn Nam Tịch rồi rời đi.

Ôn Nam Tịch bị trêu chọc nên mặt có chút nóng lên, cô ngồi thẳng dậy, vị ngọt lạnh của kem còn đọng lại trên môi, cô khẽ liếm môi. Lúc này, điện thoại di động của Phó Diên vang lên, hai tin nhắn WeChat hiện ra.

[ Nhan Khả đã gửi tin nhắn. ]

[ Nhan Khả đã gửi tin nhắn. ]

Ôn Nam Tịch nhìn thấy, cô dừng lại mất mấy giây.

Cô không biết trong đầu mình đang suy nghĩ gì, có chút đen tối, có chút trong sáng, cô ghé vào cánh tay mình, nhìn về phía cậu, nhẹ nhàng hô lên một tiếng: “Chuyện là…”

Phó Diên đang định đeo tai nghe vào, cậu quay đầu lại nhìn, lúc này Ôn Nam Tich mới phát hiện cậu có mắt hai mí, nhưng đôi mắt trời sinh luôn mang theo cảm giác lãnh đạm, cho nên bình thường nếu nhìn qua sẽ thấy mắt của cậu không được đẹp lắm. Cậu đang chờ cô lên tiếng, Ôn Nam Tịch cắn nhẹ đôi môi hơi ửng hồng do ăn kem, do dự vài giây rồi nói: “Nếu mình nói mình muốn theo đuổi cậu thì sao?”

Bàn tay đang cầm tai nghe chợt khựng lại, mu bàn tay của thiếu niên nổi lên những đường gân xanh, Phó Diên nhìn cô vài giây, một lúc sau, khóe môi cậu hơi cong lên, giọng điệu lười biếng: “Vậy cậu thử xem.”

Nói xong cậu liền đeo tai nghe vào.

Ôn Nam Tịch mím môi nhìn cậu.

Qua khóe mắt Phó Diên có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của cô, sau đó cậu thu hồi ánh mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play