Editor: Vanna
Ôn Nam Tịch bừng tỉnh dậy, cả người cô nhễ nhại mồ hôi, thời tiết thì oi bức mà cô lại quên bật điều hòa, trên bàn cạnh đầu giường ngủ chỉ có một chiếc quạt nhỏ đang quay.
Cô ngơ ngác ngồi một lúc rồi bật chiếc laptop để xem hộp thư điện tử.
Cô vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời từ công ty mới, đầu tóc bù xù, mồ hôi chảy đầm đìa, lúc này điện thoại di động bỗng reo lên, cô nhìn qua rồi nhấc máy lên, Chu Nhược Vi nói trong điện thoại: “Chị em, mình đã đi công tác về rồi đây, đợi một chút mình đã qua đón cậu. Chúng ta ra ngoài đi chơi.”
“Cậu định đi chơi ở đâu?” Ôn Nam Tịch dựa vào đầu giường hỏi.
Khi thất nghiệp, cả ban ngày lẫn ban đêm của cô thực sự rất hỗn loạn. Chu Nhược Vi đang gọi taxi, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là đến quán bar rồi, hiếm khi cậu có thời gian rảnh, đến công ty mới sẽ lại bận rộn đến nỗi thậm chí không có thời gian để ăn cơm đàng hoàng.”
Công việc cuối cùng của Ôn Nam Tịch là trưởng nhóm dự án trong công ty của đàn anh. 
Bởi vì cô đã làm việc với đàn anh 
từ khi còn học đại học nên có quá nhiều việc phải đảm nhiệm, hơn nữa vì sự thăng tiến của đàn anh nên cô phải mạo hiểm cả mạng sống của mình để cống hiến cho công ty, Chu Nhược Vi không nhớ mình đã bao nhiêu lần rủ cô ra ngoài để uống một tách cà phê mà đến nửa giờ rảnh rỗi cô cũng không có.
Cuối cùng cô cũng muốn thoát khỏi nanh vuốt của đàn anh.
“Mình lên xe rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ cậu, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi cùng mình ra ngoài đi.” Chu Nhược Vi thúc giục. Ôn Nam Tịch vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói yếu ớt: “Mình phải ăn cơm trước đã, mình còn chưa ăn cơm trưa.”
“Ăn, ăn, ăn. Mình dẫn cậu đi ăn. Nhanh dọn dẹp đi.”
Không biết tại sao, cô lại mơ thấy mình đang học năm cuối cấp 3. Những chồng đề thi và bài kiểm tra đè nặng lên cô đến mức không thở được. Cô lấy lại tinh thần, ôm quần áo đi tắm, thuận tiện gội luôn cả đầu, cô vừa đi ra khỏi phòng tắm thì Chu Nhược Vi lại vội vàng gọi điện thoại đến, Ôn Nam Hi chậm rãi sấy qua mái tóc hơi ướt dầm dề của mình, tay xách một cái túi nhỏ xuống lầu.
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, đầu dây bên kia liền cúp điện thoại. Cô ra khỏi giường, kéo rèm ngủ ra, sắc trời bên ngoài đã tối, ánh mặt trời buổi chiều tà bao phủ một nửa bầu trời, giống như bầu trời trong giấc mơ khi cô học bài trên lớp vào ban đêm.
Hôm nay Chu Nhược Vi mặc váy hai dây, đi giày cao gót, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, vừa thấy cô đi xuống liền bước tới nắm tay cô: “Hôm nay cậu ngủ cả ngày à?”
Ôn Nam Tịch “ừm” một tiếng.
Chu Nhược Vi kéo cô lên taxi, thấy cô để mặt mộc, sắc mặt thì tái nhợt, chỉ có đôi môi là đỏ mọng, nhìn thoáng qua là biết ngay đêm qua chắc chắn con nhỏ này lại thức khuya rồi.
Cô ấy bất lực nói: “Cho dù không đi làm thì cậu cũng không được sống như thế này”.
Ôn Nam Tịch cười nhẹ, dựa lưng vào ghế nói: “Thật hiếm khi được nghỉ ngơi, mình cảm thấy đi ngủ sớm cũng không đáng.”
Chu Nhược Vi nghe vậy, nói: “Cũng đúng!”
Cô cười nói: “Chúng ta đi ăn trước đi.”


Hai người đến quán bar.
Đã lâu lắm rồi Ôn Nam Tịch không được đến quán bar, vừa bước vào, cô bỗng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Trên sân khấu có ca sĩ đang ca hát, hầu hết các quầy bar đều chật kín người, chỉ có duy nhất một quầy bar là còn trống, trong quầy có một nhân viên pha chế xăm hình, hai mắt Chu Nhược Vi sáng rực lên, cô nắm lấy cánh tay Ôn Nam Tịch ngồi qua bên đó.
Ôn Nam Tịch nhìn người pha chế có mái tóc ngắn, sau đó nhìn vẻ hưng phấn trong mắt bạn thân, cô cười lớn, Chu Nhược Vi gọi đồ uống và tán dóc với cậu trai pha chế rượu, trong khi đó thì Ôn Nam Tịch quan sát và lắng nghe nam ca sĩ trên sân khấu.
Một bài hát quen thuộc vang lên.
“Ngày vì em mà trốn học, cũng là ngày mà cánh hoa rơi, tại nơi đây ngay giữa lớp học, làm thế nào mà anh nhìn không thấy, bầu trời mưa rơi cũng dần biến mất, anh thật muốn được dầm mưa thêm một lần nữa, nhưng không ngờ đến anh lại mất đi dũng khí đã từng lưu giữ, thật muốn hỏi em lần nữa, em sẽ chờ đợi hay là rời đi. . . “
“Rất lâu trước đây, có một người đã từng yêu em…nhưng gió cứ nổi lên, thổi cho khoảng cách này bay đi thật xa.”(*)
(*) Bài hát: 晴天 (Ngày nắng) của Châu Kiệt Luân
Rất lâu trước đây…
Giai điệu quen thuộc tựa như vang lên từ tai nghe, Chu Nhược Vi bưng hai ly rượu, đẩy một ly cho Ôn Nam Tịch, nhìn bộ dáng thất thần của Ôn Nam Tịch, sát lại gần cô hỏi đùa: “Rất lâu trước đây có người yêu cậu à?”
Đầu ngón tay của Ôn Nam Tịch cầm ly rượu lạnh lẽo, cô định thần lại, mỉm cười nhìn Chu Nhược Vi, lắc lắc đầu.
Chu Nhược Vi nhìn khuôn mặt trắng như ngọc không bôi bất kỳ đồ mỹ phẩm nào của cô, chậc một cái: “Không cần khiêm tốn. Chưa kể bây giờ, thời đi học, cậu chắc chắn sẽ giữ danh hiệu nữ thần.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô không phải.
Nữ thần là một người khác.
Rượu trôi xuống cổ họng, lạnh nhưng mùi vị rất nồng, Ôn Nam Tịch cau mày, vị rượu này quá cay, lúc này Chu Nhược Vi dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Ôn Nam Tịch.
“Nhìn kìa, người đàn ông kia quả thực không thể cưỡng lại được!”
Ôn Nam Tịch nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy một người có khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở một quầy bar, anh đang ngồi trên quầy bar, đôi chân dài duỗi trên mặt đất, mặc quần tây đen, tay cầm ly rượu, mặc áo dài tay, trên tay đeo một chiếc đồng hồ đen và một chuỗi hạt Phật giáo màu đen, anh đang nói chuyện với người bên cạnh.
Mi mắt hạ xuống, nhẹ nhàng, có chút lạnh lùng.
Trên dãy ghế dài này, anh chính là đối tượng được mọi người chú ý tới.
Anh nâng ly lên uống, hơi nghiêng đầu, Ôn Nam Tịch vô thức thu hồi tầm mắt, cầm ly rượu trong tay ngồi lui ra sau vài phân, muốn nhờ cơ thể của Chu Nhược Vi để chắn tầm nhìn, nam ca sĩ vẫn đang hát bài Ngày Nắng.
Từng câu, từng câu như đánh vào trái tim cô.
Như thể bài hát trong tai nghe dần dần to hơn: “Thật vất vả mới có thể có thêm một ngày để yêu, nhưng tới cuối cùng của câu chuyện, em lại nói câu tạm biệt. Ngày gió nổi hôm ấy, anh đã thử nắm tay em. ..”
Cô nghiêng mặt uống rượu, hết ngụm này đến ngụm khác, để cho rượu cay choán lấy hết đầu óc, Chu Nhược Vi quay đầu lại, nói: “Anh ta vừa nhìn qua bên này, sắc mặt rất nghiêm túc, hiện tại mình cảm thấy là anh chàng pha chế rượu không còn ngon nữa, nhưng mình cũng không nghĩ việc quyến rũ những người đàn ông như thế này lại dễ dàng như vậy.”
Bây giờ đầu của Ôn Nam Tịch hơi choáng váng, nghe Chu Nhược Vi nói, cô gật đầu bày tỏ sự đồng tình, Chu Nhược Vi nhìn ly rượu của cô đã trống rỗng, sửng sốt một chút: “Cậu uống xong rồi á?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.
“Nó hơi cay.”
Cô muốn uống thêm, nhưng cổ họng lại nóng rát, cô đưa tay với tới ly của Chu Nhược Vi, Chu Nhược Vi chưa kịp định hình xem cô đã say hay chưa thì Ôn Nam Tịch đã uống xong nốt ly rượu của cô ấy rồi.
“Nam Tịch!” Chu Nhược Vi lập tức đưa tay ngăn cản cô.
Ôn Nam Tịch uống xong một cốc, cô lại càng thấy choáng váng, đặt cốc xuống, mọi thứ trước mặt quay như chong chóng, bài hát như đưa cô đến một không gian khác.
Cô ngồi ngơ ngác.
Lúc này, một bóng người cao gầy mặc vest, đi giày gót bước vào. Người đàn ông đang uống rượu và nói chuyện, anh nhìn thấy người phụ nữ đi tới thì lập tức đặt ly rượu xuống. Ôn Nam Tịch mê man nhìn bọn họ, nửa người dựa vào quầy bar.
Không biết vì lý do gì, hay là do ma quỷ sai bảo, lúc họ đến gần, cô chợt đưa tay ra nắm lấy cổ tay người đàn ông.
Trong nháy mắt, ánh sáng chiếu vào lông mày cô, cô ngước mắt lên.
Người đàn ông cũng dừng lại đúng lúc, hạ mắt xuống và nhìn thấy sự mông lung trong mắt cô.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy cô thì hơi thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc, Chu Nhược Vi sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay Ôn Nam Tịch, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cô ấy say rồi, đầu óc hơi mơ hồ nên đã nhận sai người.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ thấy trong bóng tối thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên trên khuôn mặt người phụ nữ, người phụ nữ bên cạnh cũng nhắc nhở: “Phó Diên, chúng ta đi thôi.”
Chu Nhược Vi lập tức trả lời: “Đúng, đúng, đúng, hai người cứ đi làm việc của hai người đi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Cô kéo tay Nam Tịch mấy lần, lại phát hiện sức lực của cô quá lớn, tuy nhiên cô không dám làm Nam Tịch bị thương nên chỉ có thể bẻ từng đốt ngón tay của Nam Tịch ra, không ngừng thúc giục Nam Tịch: “Nam Tịch, buông ra, cậu nhận nhầm người rồi, Nam Tịch…”
Nam Tịch…
Nam Tịch…
Âm thanh này lúc này cực kỳ rõ ràng, ngay cả tiếng hát cũng không thể che lấp được. Vẻ mặt Phó Diên không chút thay đổi, anh cúi đầu nhìn cô, giây tiếp theo, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, lòng bàn tay to lớn chế trụ cổ cô rồi nâng lên, đầu ngón tay chạm vào mạch máu của cô.
Ôn Nam Tịch bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, ánh mắt trống rỗng mang theo men say.
Chu Nhược Vi sửng sốt, cô cố nín thở, thấy người đàn ông này nhìn Ôn Nam Tịch mấy giây, sau đó dùng sức giật mạnh bàn tay đang bị cô nắm lấy, Ôn Nam Tịch mất đi chỗ dựa suýt nữa thì đổ người về phía trước, may thay, anh vẫn còn tay còn lại ôm cổ cô, dùng một lực nhẹ đẩy Ôn Nam Tịch vào vòng tay Chu Nhược Vi, thu lại bàn tay có đeo vòng rồi rời đi cùng với người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
Người phụ nữ kia vẫn còn liếc nhìn Ôn Nam Tịch, khóe môi nhếch lên, có chút khinh thường.
Chu Nhược Vi cảm thấy hơi bối rối, cô ấy vội xin lỗi người phụ nữ, nhưng người phụ nữ kia lại tỏ ra kiêu ngạo, không nói một lời, đeo giày cao gót đi theo người đàn ông rồi rời đi. Chu Nhược Vi giúp Ôn Nam Tịch trả tiền, cô ấy ôm Ôn Nam Tịch mềm mại vào lòng, thở dài: “Nam Tịch, thật xin lỗi, đáng ra mình nên cho cậu uống rượu trái cây.”
Lúc này, vẫn còn rất nhiều người đang nhìn về phía này.
Đầu óc Ôn Nam Tịch choáng váng, bài hát trên sân khấu đã được đổi, Chu Nhược Vi cùng với sự giúp đỡ của nhân viên pha chế giúp đỡ, cô thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, nhanh chóng gọi taxi về nhà. Khi Ôn Nam Tịch trở về nơi ở, cô nôn mửa đến chảy nước mắt, đây là lần đầu tiên Chu Nhược Vi nhìn thấy Ôn Nam Tịch say thành cái dạng như vậy, đành lấy khăn lau mặt cho cô.
Mặt cô vốn đã tái nhợt do thức khuya, nay lại trắng bệch như tờ giấy.
Cô ấy đỡ Ôn Nam Tịch ngồi lên ghế sô pha, Ôn Nam Tịch dựa lưng vào ghế thư giãn một lúc. Chu Nhược Vi lục lọi tủ tìm thuốc giải rượu rồi đưa một viên cho Ôn Nam Tịch uống. Ôn Nam Tịch uống xong thì cơ thể cảm thấy rã rời, thấy cô như vậy, Chu Nhược Vi cũng không dám rời đi, ngồi ở bên cạnh cô, cô ấy cảm thấy tối nay có gì đó không ổn.
Người đàn ông và người phụ nữ đó hiển nhiên biết Nam Tịch.
Cô vuốt tóc Ôn Nam Tịch, nói: “Nam Tịch.”
Sau khi thuốc trôi xuống cổ họng, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, Ôn Nam Tịch cũng tỉnh táo hơn, cô nhìn về phía Chu Nhược Vi, Chu Nhược Vi nhẹ giọng hỏi: “Cậu có biết hai người vừa rồi không?”
Lúc này Ôn Nam Tịch thật muốn tự sát.
Cô nhắm mắt lại.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô mím môi, sắc mặt tái đi, giọng nói yếu ớt: “Là bạn học cũ.”
“Vậy cậu! Không phải cậu nắm nhầm người sao…?!”
“Không phải nhầm…” Tất cả là do bài hát và giấc mơ buổi chiều, Ôn Nam Tịch cầm cốc nước lên uống một ngụm, dựa vào ghế không muốn cử động, Chu Nhược Vi nhích lại gần cô hơn, trong mắt có chút lo lắng và bối rối, “Họ là ai? Có thể nói cho mình biết được không?”
Ôn Nam Tịch bưng chén nước vốn đã nguội lạnh, giọng nói rất nhẹ: “Không quan trọng…”
Cổ cô hơi ngứa ngáy, cô giơ tay lên gãi, nhưng cô cảm nhận được mạch đập, dường như cô nhớ đến đầu ngón tay lạnh lẽo của anh khi chạm vào mạch máu của cô.
Đầu ngón tay của cô dừng lại.
Mắt nhắm chặt lại.
—-
CẢNH BÁO của editor: Chuyện có những tình tiết cực kì gây ức chế cho người đọc, ai không ngấm nổi, vui lòng thoát truyện trong thầm lặng, đừng buông lời đả kích nhân vật rồi làm tổn thương tâm hồn của editor. Mình đã rào trước mà vẫn bắt gặp bạn nào đi chê bai nhân vật thì đừng trách.
TUY NHIÊN ai có ý kiến gì về cách hành văn, lậm qt của tui thì cứ công khai cmt chỉ lỗi sai , còn nếu ngại thì có thể ib riêng góp ý cho tụi mình. Thân ái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play