Editor: Vanna

Dáng vẻ khi cắn điếu thuốc của cậu quả thực rất đẹp trai, cậu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Ôn Nam Tịch tựa người vào bàn, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cô chưa bao giờ nghiêm túc nhìn các bạn nam trong lớp, các lớp khác cũng vậy, bọn họ đều vội vã lướt qua nhau khi trong trường, mọi ánh mắt của cô đều đổ dồn về phía Nhan Khả.

Cạnh tranh với cô ta và bị so sánh với cô ta. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, cuộc sống thường này và việc học của cô đều bị một sợi dây vô hình kéo chặt, đâu còn tâm trí mà đặt những thứ khác. Nhìn vẻ ngoài của cậu, khó trách Nhan Khả thích cậu đến mức suốt ngày nhắc đến cậu, khoe khoang cậu với người khác.

Thực ra Ôn Nam Tịch không hề vào diễn đàn, một khi cô mà vào diễn đàn sẽ phát hiện ra không chỉ Nhan Khả, mà số nữ sinh thích cậu có thể dài từ đầu đến cuối ngõ Nam An.

Cô nghiêm túc nhìn cậu.

Phó Diên lấy điếu thuốc trong miệng ra, đặt lên tay vịn, nam sinh vò nát điếu thuốc, nhìn cô vài lần rồi nói: “Còn gì nữa không?”

Lúc Ôn Nam Tịch hoàn hồn, cô phát hiện nửa người mình đang tựa vào bàn cậu, che mất tầm nhìn của cậu trước màn hình máy tính, má cô hơi ửng đỏ, tránh sang một bên: “Xin lỗi.”

Cô quay trở lại với con người hướng nội của mình. Phó Diên để điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, một bên tai hơi đỏ lên, tay đặt lên bàn phím, tiếp tục công việc vừa bị ngắt quãng, Ôn Nam Tịch tò mò nhìn xem, phát hiện đây không phải là đề thi. .. Không phải là một trò chơi bắn súng mà là một thứ gì đó trông giống như code.

Cô đã từng đọc qua sách tự chọn từ thời đại học của Ôn Hữu Đào.

Ngón tay thon dài của cậu không chút do dự mà gõ liên hồi lên bàn phím, Ôn Nam Tịch cũng chăm chú nhìn, cô nhẹ giọng hỏi: “Đây là lập trình à?”

“Cậu đã được học cái này rồi à?”

Trong khi cô vẫn đang học sách giáo khoa thì cậu đã làm những việc ngoại khóa này.

Phó Diên không nhìn cô, thản nhiên nhấn bàn phím: “Chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.”

Ôn Nam Tịch chăm chú nhìn cậu, hỏi cậu: “Cậu đang tạo mã gì vậy?”

Phó Diên không trả lời cô, cậu nhanh chóng ấn đầu ngón tay, trong bảng lập trình lập tức xuất hiện một loạt chữ cái, sau đó cậu gõ nhẹ một phím, nhấn vào phím cuối cùng.

Trên màn hình xuất hiện một con lợn màu hồng, linh hoạt lắc lư mông nhảy múa, nhảy từ bên kia sang đến chỗ gần Ôn Nam Tịch, gần đến mức cô thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ của con lợn.

Đôi mắt cô sáng lên, không nhịn được mà mỉm cười: “Nó nhảy thật giỏi thật đấy!”

Phó Diên nghiêng đầu nhìn cô, nhếch khóe miệng: “Vui không?”

Ôn Nam Tịch gật đầu.

“Đây chính là linh hồn của mã này.” Cậu thu hồi ánh mắt, ấn vào góc dưới bên phải, trang đề thi lại hiện ra, con lợn không biến mất mà vẫn vặn vẹo nhảy múa ở phía dưới, còn nhìn về phía Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch cố nhịn cười, xem con lợn là phụ.

Chủ yếu là cô nhìn vào đống câu hỏi trong đề thi.

Lúc trước thì cô lén nhìn trộm, bây giờ cô nhìn một cách công khai, thậm chí còn dịch ghế sang bên cạnh, nằm bò ra để xem.

Điếu thuốc nằm ở bên kia vẫn chưa dập tắt, sương khói bay lượn lờ, đầu ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng nhấn bàn phím trả lời từng câu hỏi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cánh tay của cậu đặt trên bàn, nhẹ nhàng cọ qua cánh tay của cô, nhẹ đến mức cả hai đều không nhận ra, chỉ có gió mới biết.

Bỗng điện thoại của Ôn Nam Tịch vang lên.

Có một cuộc gọi đến, cô ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi là Ôn Du, lại thấy thời gian đã là sáu giờ rưỡi chiều. Mà máy tính của cô đã quá thời gian hoạt động, lúc này đã bị khóa, cô nhỏ giọng nghe điện thoại: “Mẹ.”

“Nam Tịch, hội thể thao của con kết thúc chưa? Sao muộn thế này con vẫn chưa về vậy?” Giọng nói dịu dàng của Ôn Dụ từ bên trong máy truyền ra: “Bảy giờ sẽ có gia sư đến dạy con đấy.”

Ôn Nam Tịch đứng dậy, cầm cặp sách nói: “Con về ngay đây.”

Cô khoác cặp lên lưng, lấy thẻ ra, đi vài bước rồi quay lại, cô đứng ở trước máy số 6 nhìn Phó Diên. Cậu đang chuyên chú vào công việc của mình, sau đó cậu đưa mắt lên nhìn cô một cái, Ôn Nam Tịch kiên định nhìn cậu vài giây, đôi môi khẽ cong lên rồi cô đưa tay vẫy chào tạm biệt.

Sau đó, cô quay người đi.

Phó Diên nhìn cô rời đi mới quay mặt lại nhìn màn hình.

Bên ngoài không còn thấy ánh hoàng hôn nữa, bầu trời đã sẩm tối, khắp nơi đều sáng đèn. Ngõ Nam An về đêm luôn rất đẹp. Đó là một vùng đất thanh tịnh ẩn mình trong trung tâm thành phố. Ngay cả tiếng xe đạp cũng vang lên như tiếng chuông ngân khi lao đi trên con đường đó. Ôn Nam Tịch mở cửa bước vào nhà, Ôn Hữu Đào cũng vừa mới trở về, ông ta cởi áo khoác đi đến bàn ăn rồi liếc nhìn cô một cái.

“Con đi đâu vậy?” Ông vừa tiến lại gần vừa hỏi cô.

Ôn Nam Tịch cởi cặp sách xuống, đặt lên ghế sofa, nói: “Tới nhà Nguyên Thư.”

“Bài tập đã làm xong chưa?” Ôn Hữu Đào xắn tay áo lên, “Ra ngoài không biết để ý đến thời gian à, cô giáo Tề sắp tới rồi mà con vẫn còn lượn lờ ở bên ngoài, có biết xấu hổ không hả?”

Ôn Nam Tịch không nói một lời, cô vào phòng tắm rửa tay rồi đi ra.

Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, Ôn Hữu Đào đã ngồi xuống ăn, Ôn Nam Tịch cũng kéo ghế ngồi xuống, Ôn Du đi ra, bưng một bát canh cho cô.

Bà nói: “Cô giáo Tề gọi điện nói trên đường đang tắc đường, có thể cô ấy sẽ đến muộn khoảng mười phút.”

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Ôn Hữu Đào bưng bát cơm, dưới ánh sáng mờ ảo hỏi: “Kết quả thi tháng đã có chưa?”

Ông ngước lên nhìn cô.

Ôn Nam Tịch hé môi nói: “Vẫn chưa, đợi lúc nào đi học con mới biết.”

Ôn Hữu Đào không phản ứng, tiếp tục ăn cơm. Ôn Nam Tịch không muốn nói chuyện với ông, tập trung ăn cơm của mình. Cô giáo Tề đến muộn hơn dự kiến mười phút, lúc này đã gần 8 giờ, cô Tề không ngừng xin lỗi, Ôn Du cười nói không có gì cả, bà cắt hoa quả rồi đi vào phòng Nam Tịch.

Cô Tề ngồi xuống bên cạnh bàn, sờ tóc Ôn Nam Tịch: “Điểm thi tháng của em thế nào rồi?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu, cầm bút nói: “Em vẫn chưa biết điểm. Nhưng môn Vật lý đột nhiên khó hơn bình thường, cả môn Toán cũng vậy. Kỳ thi chung lần này là đề do một giáo viên trường THPT số 1 ra nên em hơi mất cảnh giác.”

Nghe xong, cô Tề nói: “Vật Lý và Toán ở trường THPT số 1 thì lúc nào mà chẳng khó, đáng tiếc là năm đó cô cũng thiếu mất một điểm nên không đỗ vào trường đó đấy.”

“Vậy thì chúng ta chỉ có thể đợi đến sau kỳ nghỉ này để xem kết quả của em thôi.”

Ôn Nam Tịch dạ một tiếng.

Nhắc tới kết quả, trong lòng cô vẫn thắt lại, hơn hai năm theo phản xạ của não, cô luôn để ý đến biểu cảm của Nhan Khả mỗi khi trải qua một kì thi, quả thực có được trong tay quyển sổ ghi chép của Phó Diên ắt hẳn sẽ khiến cô ta tự tin hơn nhiều. Ôn Nam Tịch chép lại đề thi để cho cô giáo Tề xem qua.

Cô giáo Tề xem các câu hỏi và chép tất cả vào sổ tay của mình.

Có những câu mà đến một cô giáo như cô Tề vẫn cần thêm thời gian để nghiên cứu, huống chi là Ôn Nam Tịch.

Học bổ túc xong, cô tiễn cô giáo Tề về.

Ôn Nam Tịch ăn thêm bữa khuya, tắm rửa sạch sẽ xong rồi mới ngồi xuống đầu giường, mái tóc còn ướt nhẹp, cô thuận tay vẩn tóc lên một lượt, chợt nhớ tới số Q/Q của Phó Diên mà Nguyên Thư đã lấy được từ trên diễn đàn. Cô bấm vào hình, sau đó đăng nhập vào Q/Q trên điện thoại di động và thử nhập số Q/Q kia.

Một dòng tin nhắn xác minh bật lên.

“Ai đấy.”

Ngữ điệu quả thực quá gay gắt, Ôn Nam Tịch do dự một chút.

Nhập vào: Ôn Nam Tịch

Gửi tin nhắn xong, Ôn Nam Tịch cất điện thoại, đứng dậy dùng khăn tắm lau khô tóc, thực ra cô chỉ muốn thử qua một lần thôi, có lẽ trong lúc muốn cầm gậy đánh ai đó, chẳng may chính bản thân mình lại vô tình bị trúng. Lau tóc xong, vẫn không thấy điện thoại di động có động tĩnh gì, Ôn Nam Tịch ngồi ở trên giường mềm mại, lấy sách vở ra để ôn lại bài.

Mãi cho đến khi cô tắt đèn để đi ngủ.

Ảnh đại diện màu đen của cậu mới xuất hiện trong danh sách trò chuyện của cô.

Cậu đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô

Ôn Nam Tịch kinh ngạc không thôi, cô thật sự được cậu chấp nhận sao? Cô đang ôm chiếc điện thoại di động sáng trưng dưới lớp chăn, nhìn ảnh đại diện của cậu, nhưng lại không biết nên gửi gì. Vì vậy, cô cũng không gửi bất kỳ tin nhắn gì, đặt điện thoại xuống, kéo chăn đi ngủ.

Kỳ nghỉ Quốc khánh ba ngày trôi qua rất nhanh, Ôn Nam Tịch lại bận học bổ túc, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Nguyên Thư rủ cô ra ngoài đi dạo, mua gì đó để uống, Ôn Nam Tịch buộc tóc đuôi ngựa rồi đi ra ngoài, Nguyên Thư vừa nhìn thấy đã nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, sao cậu vẫn mặc đồng phục?”

“Thoải mái.” Ôn Nam Tịch ôm lấy cánh tay của Nguyên Thư, Nguyên Thư mặc áo phối với váy, cô nàng ngao ngán dĩ lắc đầu, “Không thể uống rượu được rồi.”

Ôn Nam Tịch cười nói: “Để mình rót rượu cho cậu uống.”

“Đừng, đừng, đừng, đã uống thì phải uống cùng nhau chứ. Đợi đến lúc kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cậu nhất định phải mặc quần yếm và uống cho đã đời mới thôi.” Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch lên xe buýt. Đối với họ, sự kết thúc của năm cuối cấp ba đồng nghĩa với việc trở thành người lớn và tùy ý làm những việc mà bản thân muốn.

Hai người bắt xe buýt hai trạm đến một khu chợ hàng hóa nhỏ, chợ đêm ở đây bán rất nhiều đồ vật nhỏ nhắn, không những hiếm lạ lại còn cổ quái, còn có rất nhiều cuốn phim cổ điển, vân vân, trước mắt họ bày biện vô vàn những đồ vật chói mắt, đối với học sinh như hai người mà nói, lượn lờ ở đây dù có lâu đến đâu cũng không thấy chán. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư cùng nhau đi xem phim, nghe một ít ca khúc Hồng Kông và Đài Loan.

Nguyên Thư nói: “Nếu mình có thể đậu vào được Đại học Lê Thành, mình sẽ đến Hồng Kông mỗi ngày.”

Ôn Nam Tịch nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Đại học Lê Thành thật sự tốt như vậy sao? Gia sư của mình cũng nói trường đó rất tốt.”

“Đương nhiên rồi, bây giờ cậu mới phát hiện ra à.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười: “Là mới chú ý đến.”

Sau khi hai người đi dạo xong, Nguyên Thư cũng không mua gì mà chỉ uống một cốc trà sữa size bự, Ôn Nam Tịch chưa uống trà sữa xong nên cầm ly trà sữa trên tay rồi cùng Nguyên Thư chờ xe buýt, con đường cái ở đây luôn tấp nập xe cộ về đêm, ánh đèn neon lập lòe phát sáng, phóng những tia sáng ra xa, giống như tiếng hát được cất lên trong bộ phim.

Nghẹn ngào, sâu thẳm.

Có mấy người đang từ bên kia đi tới, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đồng thời quay lại thì bắt gặp mấy người Nhan Khả và Phó Diên đang đi đến bến xe, mấy nam sinh, nữ sinh đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, bọn họ đều mặc đồng phục của trường THPT số 1, duy chỉ có Nhan Khả là không mặc đồng phục học sinh, cô ta mặc váy, buộc tóc đuôi ngựa cao, nghiêng đầu nói chuyện với những người còn lại.

Nụ cười của cô ta đẹp tựa như một bông hoa, khuôn mặt tươi tắn.

Phó Diên đút một tay vào túi quần, cặp sách được đeo lệch sang một bên vai, tay cầm điện thoại di động, cậu cụp mắt xuống, giữa đám đông, cậu đứng cạnh một nam sinh với tư thế lười biếng.

Nhan Khả đứng ở bên cạnh cậu, cô ta cứ cong mắt mỉm cười, lúc cô ta vừa thu hồi tầm mắt liền nhìn thấy Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư, cô ta hơi nhướng mày, quay mặt đi, tiếp tục nói chuyện với người kia. Cô ta cũng khá cao, cao tới vai Phó Diên, khuôn mặt vốn xinh đẹp, mặt mày lại lúc nào cũng rạng ngời, hai người trông thật đẹp đôi.

Nguyên Thư bĩu môi, cô nàng khẽ kéo Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch quay mặt đi, cắn ống hút, lúc này, trong đám người có một nam sinh đột nhiên nói: “Nhan Khả, đó là bạn học cùng trường với cậu à?”

Cả đám bỗng rơi bảo khoảng không lặng thinh, đám người bên đó đều ngước mắt nhìn về phía này. Phó Diên cũng ngẩng đầu nhìn sang, Ôn Nam Tịch cũng quay đầu liếc nhìn về phía đám người, bỗng khóe mắt cô đúng lúc đụng phải đôi mắt đen nhánh của Phó Diên, trong mắt cậu mang theo chút ánh sáng mờ nhạt, Ôn Nam Tịch chỉ nhìn một cái rồi quay đi.

Nhan Khả sửng sốt một chút, nói: “Đúng vậy, cậu ta là học sinh của trường mình.”

“Cậu ấy xinh thật đấy.” Nam sinh kia mỉm cười nói. Nụ cười trên môi Yến Kha cứng đờ lại, cô ta vô thức liếc nhìn Phó Diên, Phó Diên lười biếng thu hồi tầm mắt, đúng lúc đó xe buýt tới, cửa tự động mở ra, đây là chiếc xe đi cùng đường về với hai người. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đứng ở gần cửa xe nhất, họ lên xe đầu tiên.

Trên xe lúc này đã có người, đều ngồi chuyến xe buýt cuối cùng. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư không quay người lại, bọn họ chỉ đi được hai bước, dừng lại khi ở giữa có một chỗ ngồi.

Đàn đàn đúm đúm.

Đám người đi cùng Nhan Khả cũng lên xe, bọn họ đi xuống hàng ghế sau, Phó Diên rất cao, cậu hơi cúi đầu xuống, cố gắng né tránh những tay vịn đang đong đưa trên đầu, cậu cứ thế đi ngang qua Ôn Nam Tịch.

Nhóm người bọn họ ngôi khá xa, ngồi ở hàng cuối cùng.

Phó Diên không có ngồi xuống mà đứng ở hàng ghế trước, có một bạn học đứng cạnh cậu, khi bạn học kia nói chuyện với cậu, cậu tựa người vào thành ghế mà đáp lại.

Xe khởi động, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.

Lướt qua mặt Ôn Nam Tịch, cô cắn ống hút nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, màn đêm rất đẹp, ánh đèn cũng đẹp, thiếu nữ ngồi đó, giống như một lớp sương mù mờ ảo.

Mấy nam sinh trường THPT số 1 đều nhìn cô, bọn họ còn không khỏi liếc nhìn thêm vài cái, Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi, cô ta cảm thấy rất bất mãn, cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Diên, Phó Diên đang đứng thẫn thờ cầm điện thoại di động ấn màn hình.

Ánh mắt cậu rơi vào giao diện Q/Q trên điện thoại.

Điện thoại di động trong túi quần của Ôn Nam Tịch vang lên, cô dùng tay đang không bận gì mà lấy ra.

Có tin nhắn Q/Q được gửi đến.

Hình đại diện màu đen.

Diên: Đây là cách cậu theo đuổi à?

Trong chiếc xe buýt đang lắc lư, Ôn Nam Tịch vô thức ngước nhìn thiếu niên đang đứng phía sau, Phó Diên nhét điện thoại vào túi quần, nhướng mày nhìn cô.

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.

Cô nhìn đi chỗ khác, thầm nghĩ, hình như cô vẫn chưa bắt đầu đuổi theo cậu.

Chủ yếu là bởi vì cô không biết nên theo đuổi như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play