Editor: Vanna
Ôn Nam Tịch đứng ở tầng dưới, cặp sách nặng trĩu trên vai khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái, cô cởi cặp ra, điện thoại bỗng sáng lên.
Nguyên Thư: Cậu vào xem vòng bạn bè của Nhan Khả chưa?
Ôn Nam Tịch bước từng bước bậc thang lên tầng, duy chỉ có mỗi nguồn ánh sáng của điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt cô, cô cúi đầu trả lời.
Nam Tịch: Ừ.
Nguyên Thư nhanh chóng gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Nguyên Thư: Cậu ta đăng ảnh này lên trông huyền ảo thật ấy.
Nguyên Thư: Phó Diên trông như là ánh hào quang của Nhan Khả vậy.
Cô ta luôn thích khoe ánh hào quang ấy để khiến mọi người phải ganh tị. Ôn Nam Tịch đứng trước cửa nhà, cô cảm thấy có chút hụt hơi, cô dừng một chút nhìn hai tin nhắn của Nguyên Thư sau đó lại thoát ra sang vòng bạn bè xem.
Dưới vòng bạn bè của Nhan Khả, lượt thích nhiều hơn, dày đặc hơn. Thỉnh thoảng cô ta cũng trả lời lại bên dưới: “À, ánh đèn thành phố đẹp quá.”
“Bọn mình ngồi ở hàng cuối cùng.”
“Đừng chia sẻ ảnh lung tung, cậu ấy đang bận chơi game.”
“Tất nhiên là mình có thể chơi game, mình đâu phải là con mọt sách.”
“Cậu ấy sẽ không thêm cậu vào WeChat đâu.”
Ôn Nam Tịch đưa mắt quay lại nhìn ảnh, lông mày Nhan Khả cong như mặt trăng khuyết, góc chụp được căn chỉnh tỉ mỉ, chụp được bóng dáng hai nam sinh ngồi phía sau, nhưng lại không lộ rõ mặt, ánh hào quang kia của cô ta một tay đeo đồng hồ đang đúc trong túi quần, tay còn lại đang cầm điện thoại di động, bày ra bộ dáng thản nhiên và lạnh lùng.
Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây rồi mới tắt màn hình điện thoại đi, cô lấy từ trong cặp sách một chìa khóa để mở cửa.
Ôn Du đang đợi cô ở trong phòng khách, trên bàn bày hoa quả cắt sẵn, bà nhìn thấy cô đã về thì lập tức đứng dậy mỉm cười, nói: “Con uống sữa đi, mẹ vừa hâm nóng xong.”
Ôn Nam Tịch buông cặp sách xuống, cô vươn tay cầm lấy cốc sữa, nhìn Ôn Du: “Mẹ, đáng lẽ hôm nay mẹ mới là người phải đi.”
Ôn Du nhìn vào mắt con gái, nở nụ cười thống khổ.
Ôn Nam Du vuốt ve cốc sữa, lặng lẽ nhìn mẹ cô: “Bố tích cực tham gia cuộc họp phụ huynh cho con như vậy chỉ vì muốn gặp bà ta thôi. Nếu mẹ không muốn rời xa bố thì hãy giám sát bố chặt chẽ một chút đi.”
“Hơn nữa, con không muốn bố tham dự buổi họp phụ huynh cho con chút nào hết.”
“Mẹ thực sự xin lỗi, Nam Tịch.”
“Lần sau mẹ nhất định phải chú ý, lần sau tuyệt đối mẹ không được để cho bố biết.”
Ôn Nam Tịch nhìn lịch trên tường, lẩm bẩm nói: “Không lâu nữa đâu, năm học cuối ở trường phổ thông của con sắp kết thúc rồi.”
Lần đầu tiên Ôn Du cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái, Ôn Nam Tịch uống sữa xong liền trở về phòng lấy đồ ngủ, tắm rửa rồi ôn lại bài tập.
Ôn Du nhìn đĩa trái cây trên bàn cũng không dám đưa cho cô.
–
–
Ngày hôm sau.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư bước vào lớp, một nhóm bạn cùng lớp đang vây quanh chỗ ngồi của Nhan Khả, bọn họ đang bàn tán về Phó Diên, học sinh trường trung học số 1. Nhan Khả chống cằm, mỉm cười rạng rỡ như một đóa hoa, cô ta ngồi chơi điện thoại di động chưa bị giáo viên tịch thu, mái tóc đen dài mượt óng ả, cô ta mỉm cười, che chắn màn hình điện thoại không cho các bạn nữ nhìn thấy.
Hóa ra là họ muốn xem WeChat của Phó Diên.
Ôn Nam Tịch kéo ghế ngồi xuống, Nhan Khả liếc cô rồi quay đi. Ôn Nam Tịch treo cặp sách bên hông bàn, sau đó cô lấy sách ra đọc, phía đằng sau đang bàn tán về buổi họp phụ huynh ngày hôm qua, Ôn Nam Tịch mím môi, nghe thấy có người nói: “Nhan Khả, bố của Ôn Nam Tịch còn đối xử với cậu tốt hơn cả Ôn Nam Tịch đấy.”
Nhan Khả cười khẽ: “Ừm, mình luôn được mọi người yêu quý mà.”
Những người khác đều bật cười.
Ôn Nam Tịch im lặng, Nguyên Thư trừng mắt lườm nguýt.
Thứ bảy không có tiết tự học vào buổi tối, khi mặt trời đang dần lặn, trường THPT số 2 tan học. Nguyên Thư nói rằng hôm qua bà cô đi họp phụ huynh bị ho, cô nàng phải về sớm một chút nên Ôn Nam Tịch cũng muốn đi cùng cô nàng đến gặp bà nội Nguyên Thư, mãi cho đến khi cô ra khỏi nhà Nguyên Thư thì trời đã sẩm tối.
Cô gửi tin nhắn cho Ôn Du, nói: [Mẹ, con ở nhà Nguyên Thư ăn cơm và làm bài tập luôn ạ.]
Ôn Du không chút nghi ngờ trả lời: [Được, buổi tối con nhớ về sớm chút nhé.]
Ôn Nam Tịch cất điện thoại di động, đi vào ngõ Nam An, cô đi vào tiệm net “Còn Được”, vừa bước vào tiệm net, ánh đèn trong đây tỏa sáng rực rỡ rất khác so với bóng tối trong ngõ đen hun hút kia, cô nhìn về phía máy số 5, cậu đang ngồi dựa lưng trên ghế, rũ mắt xuống bấm điện thoại, trên màn hình hiện ra giao diện bài làm.
Ôn Nam Tịch dừng một chút, cô đi đến quầy thu ngân, chọn máy số 6.
Tối nay cô có nhân viên trông coi mới, người này nhanh chóng khởi động máy cho cô, đưa cho cô một hộp mì ăn liền, Ôn Nam Tịch ôm hộp mì ăn liền và thẻ đi về phía bàn của mình.
Cậu không nhìn lên, vẫn đang bận rộn bấm điện thoại.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống, hộp mì ăn liền cô mua tối nay có nấm hương và thịt gà, không thơm như mì thịt kho tàu, vừa ăn mì, cô vừa nhìn chằm chằm vào câu hỏi của máy bên cạnh, màn hình máy tính to thế mà các câu hỏi chi chít như một đề thi vậy, câu hỏi này kế bên câu hỏi kia.
Phó Diên cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn màn hình thì nhìn thấy thiếu nữ ngồi bên cạnh.
Cô vẫn giống như tối qua, ánh mắt dán chặt vào giao diện máy tính của cậu, vẫn đang cắn sợi mì trong miệng, mỗi khi cô hút sợi mì vào trong thì hiện ra má lúm đồng tiền hơi mờ.
Cậu nhìn cô vài giây rồi mới nhìn vào màn hình, ngón tay thon dài cầm con chuột và di chuyển nó, thản nhiên nhấn các phím để nhập câu trả lời. Trong lòng Ôn Nam Tịch đang thầm tính toán, thấy đáp án của cậu nhập vào nhanh như vậy, vượt qua cả tính toán trong đầu cô, cô chớp chớp mắt, đúng lúc cô cũng ăn xong hộp mì ăn liền.
Cô đứng dậy và đi tới thùng rác để vứt nó đi.
Sau khi vứt xong, cô quay lại ngồi xuống, lại thấy đổi sang chơi trò bắn súng, cả người uể oải ngả ra sau, đeo tai nghe màu đen, mái tóc rối bù xõa xuống, vẻ mặt vô cảm kia khi chơi game thỉnh thoảng cũng hiện lên một tia vui sướng. Ôn Nam Tịch có chút tiếc nuối, sau khi ngồi xuống, cô vẫn tìm bài hát của Châu Kiệt Luân nghe, đeo tai nghe màu trắng, vuốt tóc xuống, để lộ một khuôn mặt trắng nõn, cô lấy bài tập ra và viết bài trong khi nghe bài hát.
Giữa chừng.
Phó Diên đứng dậy, cầm chai nước đá trở về, khóe mắt cậu liếc nhìn nữ sinh đang nằm trên bàn máy tính làm bài tập, cô đang ngơ ngác cắn đầu bút.
Cậu ngồi xuống và nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ tai nghe của cô.
“Rất lâu trước đây, có một người đã từng yêu em, nhưng gió cứ nổi lên…”
“Ngày nắng của Châu Kiệt Luân”, cậu đeo tai nghe vào, bấm vào bản nhạc bên dưới, cũng bấm vào bài “Ngày nắng”, rồi bắt đầu một ván game khác.
Ôn Nam Tịch sắp làm xong bài tập sắp, tai nghe cũng đã tắt nhạc, cô chỉ nghe thấy có tiếng người khác đang chơi game và âm thanh chém giết trong tiệm net, cô nhìn màn hình, ngơ ngác một lúc.
Xem biểu tượng trò chơi trên màn hình.
Đó là game cậu đang chơi.
Cô do dự một chút, di chuyển chuột và bấm vào, trang làm mới đột nhiên thay đổi, mang theo một tông màu lạnh, Ôn Nam Tịch cẩn thận xem hướng dẫn các loại biểu tượng trong trò chơi, cuối cùng cô chọn một cô gái đội mũ bảo hiểm để vào trò chơi. Khi vừa vào game, cô nghe thấy nhiều tiếng súng, tay chân cô luống cuống mà bắt đầu thao tác.
Cô điều khiển nhân vật núp vào một góc, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, tìm kiếm điểm đột phá, khi nhìn thấy có người chạy ra, cô ấn súng bắn một phát giết chết người đó. Cô chơi cực kỳ nghiêm túc, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc Phó Diên cầm nước khoáng lên uống, cậu quét mắt sang nhìn gia diện máy tính của cô.
Cậu khẽ dừng lại, lông mày nhướng lên.
Ôn Nam Tịch sợ không nhìn rõ người, cô liền tiến lại gần, nghiêm túc đến lông mi cũng không nhúc nhích. Phó Diên đặt nước khoáng xuống, dùng một tay che lại, hơi cong môi, cậu nhìn lại về phía màn hình của mình, bàn tay tiếp tục thao tác trò chơi, hai máy cùng hiển thị một trò chơi, thậm chí cả địa điểm cũng giống nhau, mỗi máy đều hiển thị trò chơi giống nhau, hai người chơi trò chơi của riêng mình.
“Chậc, thì ra là cậu ở đây.” Đàm Vũ Trình xách cặp sách trên tay bước vào tiệm net. Cậu ấy đến trước khi có người khác đến. Phó Diên đã thoát khỏi trò chơi và tháo tai nghe trên cổ ra. Đàm Vũ Trình đi đến chỗ cậu, khoác tay lên vai cậu, vừa định nói gì đó, bỗng ánh mắt cậu chạm phải nữ sinh đang chơi game trên máy số 6.
Có chút quen thuộc, Đàm Vũ Trình nhướng mày: “Nữ sinh máy số 6…”
Phó Diên xách cặp lên vai, xoay người bước ra ngoài, giọng nói thanh thanh: “Đi thôi.”
Đàm Vũ Trình đang vòng tay qua người cậu, chưa kịp rút ra, đành đi theo cậu, bỏ lỡ cơ hội nhận ra Ôn Nam Tịch. Cô gái mỉm cười rạng rỡ với họ trước cửa hàng tiện lợi.