Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy hơi buồn.
Khoảng thời gian này, tôi lấy lòng bố mẹ Tống Lẫm, ngày nào tan làm Tống Lẫm cũng về nhà với tôi. Vậy là ngày nào Cố Tử Di cũng đối xử với con bé như vậy sao?
Nhưng tất cả những điều này thì liên quan gì đến tôi?
Con bé đó không sai, nhưng tôi cũng đâu có làm gì sai?
Tại sao tôi phải không vui, tại sao tôi phải đau lòng cho Cố Tư Linh?
Tôi đang đứng ngơ ngác thì cô bạn thân đã mua xong trà sữa đi tới, “Tao bảo mày vào trước rồi mà, sao còn đứng đờ ra ở đây.”
Tôi bình tĩnh lại, đưa tay cầm lấy ly trà sữa nóng mà cô ấy đưa cho tôi, cười nói: “Đợi mày đấy.”
“Đi thôi, hôm nay muốn mua gì cũng được, chị đây bao hết, xem như là quà của mẹ đỡ đầu tặng cho hai bảo bối.”
Bạn thân của tôi nói, thời tiết tốt như vậy. tương lai sau này cũng sẽ tốt đẹp như thế. Ta không cần phải làm xáo trộn cuộc sống của mình chỉ vì một số người hay một số thứ không quan trọng.
Cô ấy nói đúng, tôi cũng thấy vậy.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ không gặp lại con bé kia nữa, nhưng một tuần sau, tôi thấy con bé trước cửa nhà tôi.
Nó ngồi xổm dưới gốc cây. Thấy tôi quay lại, nó định trốn, nhưng tôi đã phát hiện ra nó.
“Dì thấy con rồi, ra đây đi.”
Một lúc sau, con bé run rẩy bước ra.
“Con tới một mình?” Tôi hỏi nó.
“Vâng.” Con bé khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Sao lại tới đây?”
Nó mím môi không nói gì, cúi đầu như thể vừa làm sai chuyện gì.
“Muốn ăn bánh ngọt không?” Tôi đói bụng, nên đã ra ngoài mua một chiếc bánh ngọt về.
Con bé ngước nhìn tôi, đôi mắt to tròn như trái nho, sáng long lanh.
Không thể không nói, con bé rất xinh gái, mặt tròn, ngũ quan thanh tú, chắc vừa mới khóc xong, khuôn mặt nhỏ sưng húp, đôi mắt to như quả nho chớp chớp, vô cùng đáng yêu.
Lẽ ra tôi phải ghét nó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, tôi không thể ghét được.
Mặt Tống Lẫm không tròn, mặt Cố Tử Di cũng vậy, không biết con bé giống ai, mặt tròn nhưng lại rất gầy.
Nếu có da có thịt một chút thì trông sẽ dễ thương hơn.
Con bé nhìn chằm chằm vào cái bánh của tôi mà không nói lời nào.
Tôi trực tiếp đi tới, cầm lấy bàn tay lấm lem của nó và nói: “Ăn đi, phải ăn no thì mới có sức gọi ba về.”
“Tại sao ba không đến thăm con và mẹ?” Con bé ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi: “Có phải là do Tư Tư không nghe lời không? Là do Tư Tư không hiểu chuyện phải không?”
Điều con bé nói làm trái tim tôi nghẹn lại.
“Con ăn xong rồi dì sẽ nói cho con biết.” Tôi lắc lắc hộp bánh nhỏ trong tay.
Cuối cùng con bé cũng gật đầu, theo tôi vào nhà.
Hôm nay mẹ chồng tôi không có ở nhà, Tống Lẫm cũng đã đi làm, chỉ có tôi và Cố Tư Linh ở trong căn biệt thự rộng lớn này.
Con bé rõ ràng là tò mò về nơi này, dáo dác nhìn xung quanh.
“Không phải là con ghét dì lắm à? Sao lại tới đây?” Tôi hỏi con bé.
Con bé suy nghĩ một lát, trả lời tôi: “Thật ra con không muốn ghét dì, chỉ là mẹ nói dì là một người phụ nữ xấu xa… nhưng con không cảm thấy dì là người xấu.”
“Ồ?” Tôi cảm thấy hiếu kỳ với lời nói của Cố Tư Linh.
“Bởi vì con đã thấy dì cho mèo hoang ăn.” Con bé mở to đôi mắt, giọng nói ngọt ngào, rất dễ nghe.
Xem ra là con nhóc này đã ngồi trước nhà tôi cả ngày rồi.
Cố Tử Di cũng thật to gan, không sợ con bé bị bắt cóc sao.
“Dì dẫn con đi rửa tay.” Sau khi mở hộp bánh ra, tôi mới phát hiện tay con nhóc này rất bẩn.
Khi tôi dẫn con bé vào phòng tắm để rửa tay thì con bé lại có chút chống cự.
Tôi bảo nó xắn tay áo lên, nó không chịu.
“Áo của con sẽ bị ướt đấy.” Tôi lại nói.
“Vậy con không ăn nữa.” Con bé quay đầu muốn bỏ đi, lại bị tôi vươn tay ra kéo lại.
Khi tôi nắm lấy tay con bé, hình như tôi nghe thấy nó hít một hơi.
Tôi xắn tay áo của con bé lên thì nhìn thấy trên tay nó có một vết bầm lớn.
Trông như thể bị véo tím vậy.
Tim tôi khẽ thắt lại, tôi xắn tay áo bên kia lên, thấy một vết bầm còn lớn hơn, ở chân và cả trên người cũng có.
“Cô ta đánh con?” Hơi thở tôi nghẹn lại, khẽ hỏi.
Con bé cúi đầu không nói, nhưng nước mắt đã chảy dài trên mặt.
“Là do con ngu ngốc, con vô dụng, nên mẹ mới phạt con.”
Đứa trẻ mới 5, 6 tuổi, lại còn là máu mủ ruột rà… Cố Tử Di sao lại nhẫn tâm đánh con bé như vậy chứ.
“Là vì ba không đến, nên mẹ con đánh con sao?” Tôi hỏi lại.
“Vâng.” Con bé gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa khóc vừa van xin: “Dì, con biết dì không phải người xấu, dì là người tốt, dì có thể trả lại ba cho mẹ con con không? Mẹ nói ba là của con và mẹ, là dì đã cướp ba…”
Cố Tử Di thế mà dám nói như vậy.
“Nếu ba không về, mẹ sẽ mắng con đánh con…”
“Con xin lỗi, dì, con thực sự xin lỗi, con biết trong bụng dì có em trai em gái… Nếu như ba về với con, vậy em trai em gái sẽ không còn ba sao, sau này dì sẽ đánh chúng sao?”
“Sẽ không.” Tôi nghẹn họng, sau đó nói: “Ba không ở bên cạnh con không phải lỗi của con, là do ba quá bận, con về nói với mẹ, đợi ba xong việc sẽ về với con.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Tôi không biết Cố Tử Di có phải là cố ý đưa đứa trẻ này đến đây để diễn cảnh này trước mặt tôi hay không.
Nhưng cho dù là cố ý hay không cố ý, cô ta cũng đã thành công.
Bởi vì tôi cũng đã trở thành mẹ, tôi không đành lòng nhìn một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã bị hành hạ, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan đến tôi.
Cô ta thắng rồi.
Trên thực tế, ngày cô ta đưa đứa bé này quay về, cô ta đã thắng.
Chỉ là do tôi không thừa nhận rằng mình đã thua.
Khi tôi mang thai tháng thứ bảy, trước sự kỳ vọng của nhà họ Tống, tôi đã để lại tờ đơn ly hôn và giấy chứng nhận phá thai giả rồi biến mất.
Tống Lẫm hốt hoảng, điên cuồng tìm tôi, gọi điện, nhắn tin cho tôi, nhưng tôi cứ vậy lờ đi.
Mặc dù công ty của Tống Lẫm đang phát triển rất tốt, nhưng vẫn còn thua kém gia đình tôi.
Bố mẹ tôi thừa sức đưa tôi đến một đất nước nào đó, một nơi mà Tống Lẫm không bao giờ tìm được.
Sống trong một gia đình có bố mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, tôi rất hạnh phúc.
Tôi nghĩ, cho dù con tôi không có cha, chúng vẫn sẽ hạnh phúc.
Mang thai chưa đầy 9 tháng, tôi sinh non.
Vì tôi đã từng mất con nên lần này bố mẹ tôi rất thận trọng, khi phát hiện có điều không ổn, họ liền cho tôi nhập viện.
Họ ở bên cạnh an ủi tôi, nói rằng lần này nhất định hai đứa trẻ sẽ thuận lợi chào đời.
Nhưng tôi vẫn rất sợ hãi.
Tôi luôn mơ về đứa bé đã mất 5 năm trước… bác sĩ nói với tôi rằng đứa bé ch.ết yểu là một bé trai, nhưng gần đây tôi luôn mơ thấy một bé gái xinh đẹp.
Đứa bé có một khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to.
Đứa bé cất giọng nói ngọt ngào gọi tôi là mẹ, nói rằng nó rất cô đơn, rằng nó muốn ở bên các em của nó.
“Bảo bối, con sẽ phù hộ cho mẹ chứ?”
Tôi được bác sĩ đưa vào phòng mổ.
Nhìn những cái cau mày của bác sĩ, tôi càng cảm thấy lo lắng.
“Bác sĩ, xin ngài hãy cứu lấy con tôi, không cần lo lắng cho tôi, nhất định phải cứu con tôi.”
Tôi có một người bạn học y, cậu ấy đã từng nói, thực ra khi sản phụ sinh con, không có chuyện chỉ cứu người mẹ hay cứu đứa bé.
Tất cả các bác sĩ đều sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho sản phụ, bởi vì người mẹ và đứa bé là một thể, hơn nữa đứa bé còn chưa được sinh ra. Nói một cách tương đối, một thai phụ chính là một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn dùng mọi cách để cứu các con của tôi.
Ngay trả khi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Nhưng cuối cùng vì mất máu quá nhiều…
Hai đứa bé vẫn chưa được cứu, và sinh mệnh của tôi, cũng vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm này.
“Đừng ngủ, Viện Viện…”
“Viện Viện, tỉnh lại, nhìn mẹ đi, đừng ngủ được không con?”
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy những giọng nói quen thuộc vang lên bên trai, họ không ngừng gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác đánh thức tôi dậy.
Nhưng tôi rất mệt, thực sự rất mệt.
Cơ thể tôi đau đến không thể thở được.
Tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt, chỉ một lát thôi…
Trong 10 năm thích Tống Lẫm, tôi đã không sống vì chính mình, tôi mải đuổi theo bước chân của hắn.
Kể cả trong 3 năm hắn và Cố Tử Di hẹn hò, tôi cũng không ngừng lại.
Tôi nghĩ, nếu tôi nỗ lực thêm một chút, nếu tôi ưu tú hơn Cố Tử Di, học giỏi hơn, nếu tôi được tiến cử đi học nghiên cứu sinh, có phải hắn sẽ quay lại nhìn tôi không?
Nếu như hắn không…
Dù cho tôi thi đậu vào học viện nghệ thuật tốt nhất cả nước, hắn vẫn không thèm ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
Cho đến một ngày, bố mẹ hắn mang theo quà đến nhà tôi, tìm ba tôi và nhờ ba tôi giúp đỡ họ.
Hắn mới bắt đầu để ý tôi.
Tôi nghĩ, nếu có thể làm lại từ đầu, nhất định tôi sẽ không lựa chọn như trước đây.
Đứa bé chắc hẳn cũng không muốn phải sống trong một gia đình không hạnh phúc, vậy nên nó mới từ chối đến với thế giới này.
Nếu đứa bé đã không muốn, vậy tôi cũng không nên làm khó chúng.
Vì vậy, khi mở mắt ra một lần nữa, tôi thấy mình trở lại năm 22 tuổi, tôi đang ngồi trong xe, chuẩn bị đi gặp Tống Lẫm.
Tôi bỗng thấy ánh nắng ngoài kia thật ấm áp.
Nhìn chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng đối diện, trước lời cầu hôn của hắn, tôi trực tiếp từ chối:
“Không, em không muốn lấy anh, cũng không cần anh phải cố để yêu em.”
Tôi có người thân yêu thương, bạn thân yêu thương, và tôi cũng yêu chính mình, nên tôi không cần tình yêu giả tạo của hắn.
Khi tôi nghĩ rằng hắn sẽ như trút được gánh nặng, nhưng tôi lại thấy đôi mắt hắn đỏ hoe, hắn cụp mắt và nói với tôi: “Xin lỗi.”
“Em mới là người phải nói xin lỗi.”
Tôi cười khổ đáp: “Tống Lẫm, khủng hoảng của gia đình anh quá nghiêm trọng, ba em có lẽ sẽ không giúp được.”
Tôi vẫn chưa quên kiếp trước ba tôi đã phải tốn bao nhiêu tiền để giúp nhà họ Tống vượt qua cơn khủng hoảng và đưa nhà họ Tống đang ở bên bờ vực phá sản sống lại.
Ông ấy mỗi ngày đều tăng ca đến nửa đêm để giúp nhà họ Tống, đến nỗi tóc của ông bạc trắng.
Tôi ích kỷ đến mức vì những cố chấp tuổi trẻ của mình mà khiến bố mẹ tôi phải mệt mỏi đến vậy.
“Được rồi, không sao đâu.” Tống Lẫm cười, ngữ khí nhẹ nhàng.
Tôi biết rõ, hắn không hề muốn cưới tôi.
“Tạm biệt.” Tôi vẫy tay, tạm biệt hắn. Thật biết ơn vì hắn không hỏi tôi quá nhiều, cũng không đuổi theo tôi.
Tôi, Lục Viện, một đời này đã sống vì tình người mình yêu quá nhiều.
Sống lại một lần, tôi muốn sống thật tốt vì chính mình.
Sau khi về nhà, tôi dang tay ôm lấy bố tôi và nói với ông: “Ba, chúng ta đừng giúp nhà họ Tống nữa được không? Chúng ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ họ.”
“Tại sao? Con gái, con không phải là…”
“Con không thích Tống Lẫm nữa. Hắn… hình như bạn gái cũ của hắn đã có thai với hắn. Mấy hôm trước con thấy bạn gái cũ của hắn đến khoa sản khám bệnh. Nhưng chuyện này… chỉ có trời biết, đất biết, ba biết, con biết thôi đó.”
“Thôi được rồi, ba sẽ không nói với ai… Nhưng thằng nhãi này thật đáng ch.ết, nó làm cho người phụ nữ khác mang thai rồi còn muốn cưới con gái ba, còn muốn chúng ta giúp đỡ gia đình họ. Ông Tống đang có âm mưu gì đây? Nếu không phải vì giao hữu nhiều năm như vậy, ba nhất định sẽ cho bọn họ biết thế nào là lễ độ.”
“Quên đi, bọn họ đã như vậy, ba cũng không thèm tính toán với bọn họ. Từ lâu ba đã thấy Tống Lẫm không đủ tốt. Mẹ của hắn quá mạnh mẽ, nhưng hắn thì lại không có chính kiến, làm sao mà đối xử tốt với con được. Sau này con nhất định sẽ gặp người tốt hơn.”
“Vâng, con biết, nhưng sau này con không muốn kết hôn, con chỉ muốn ở cùng ba mẹ với anh trai.”
“Được, không muốn lấy chồng thì không cần lấy, ba nuôi con cả đời.”
- HOÀN CHÍNH VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT