Chớp Mắt, Người Buông, Tình Buồn

Chương 6


2 tuần


Phiên ngoại: Tống Lẫm

Khi tôi nhìn thấy tờ giấy ly hôn cùng giấy chứng nhận phá thai từ Lục Viện, tôi nghĩ cô ấy đang đùa giỡn với tôi.

Tôi sải bước lên lầu, và phát hiện ra toàn bộ đồ đạc của cô ấy đã không còn nữa.

Bố mẹ tôi về quê, vừa mới quay lại. Họ mang theo rất nhiều thứ từ quê lên, nào là gà vịt rồi nhân sâm… Họ nói muốn bồi dưỡng thân thể cho Lục Viện, họ cũng nói trong khoảng thời gian ở cữ sẽ mời bảo mẫu đến chăm sóc cho hai đứa trẻ, không muốn Lục Viện phải nhọc lòng…

Thấy dáng vẻ háo hức mong chờ của bố mẹ, tôi nghẹn lại, nói không nên lời.

“Viện Viện đâu?” Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi.

“Có phải là con bé đang ngủ không? Chúng ta chuẩn bị bữa tối trước, đợi xong rồi hẵng gọi con bé xuống ăn.”

Bố tôi trước đây không bao giờ quan tâm những chuyện lặt vặt trong nhà, trong bữa cơm có món gì cũng không quan tâm. Nhưng từ khi biết Lục Viện mang thai đôi, ngày nào ông cũng bận rộn, hoặc là chuẩn bị đồ chơi, hoặc là trang trí phòng ở cho bọn trẻ, rồi lại liên hệ với ông nội tôi ở quê và nhờ họ để dành những thực phẩm tự nhiên ở quê.

Nhưng bây giờ…

Lục Viện phá thai rồi.

“Ba, mẹ, Lục Viện đi rồi.” Vừa dứt lời, tôi nhận ra giọng nói của mình đã trở nên nghẹn nào.

“Đi đâu? Về nhà họ Lục rồi?” Phản ứng đầu tiên của mẹ tôi là Lục Viện đã về nhà mẹ đẻ.

Mẹ tôi vừa dứt lời, tôi mới sực nhớ ra, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Sau khi lái xe đến nhà họ Lục, tôi thấy nhà họ chẳng có ai cả.

Dì giúp việc nói với tôi rằng, hôm nay cả nhà đã đưa Lục Viện đến bệnh viện để phẫu thuật, sau đó cùng cô ấy ra nước ngoài để hồi phục sức khỏe.

Tôi liều mạng gọi cho Lục Viện, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một tin nhắn từ cô ấy: “Tống Lẫm, giả vờ yêu em nhiều năm như vậy, anh hẳn là rất vất vả. Sau này em sẽ không để anh phải vất vả như vậy, đừng tìm em nữa.”

Nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, mắt tôi như bị sương mù bao phủ.

“Lục Viện, em đang trả thù anh sao?” Tôi cầm điện thoại, trong lòng không nhịn được mà run rẩy.

Tôi không thể nói được tâm trạng lúc này của mình là gì, không biết là hối nhận nhiều hơn, hay tức giận nhiều hơn.

Tôi luôn cảm thấy mình đã làm rất tốt trong 6 năm qua, mỗi ngày đều dành thời gian và công sức để chăm sóc cô ấy, đối xử với cô ấy bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi có.

Ngay cả khi ở bên Cố Tử Di trước đây, tôi cũng không kiên nhẫn đến thế.

Không thể phủ nhận rằng nguyên nhân chính mà tôi tốt với cô ấy là do bố cô ấy đã giúp đỡ nhà họ Tống, cô ấy có ơn với tôi, tôi mắc nợ cô ấy.

Nhưng trên thực tế, ngay khi Cố Tử Di cùng đứa bé xuất hiện, tôi đã nhận ra rằng tôi đối với Lục Viện không chỉ có biết ơn và mắc nợ cô ấy.

Tôi không muốn rời xa cô ấy, tôi không muốn quay lại với Cố Tử Di.

Nhưng cô ấy đã không cho tôi cơ hội này.

Khi bố mẹ tôi biết chuyện, phản ứng đầu tiên của họ là tức giận.

Họ mắng Lục Viện độc ác, nói cô ấy là hung thủ giết người, giết con cháu nhà Tống gia.

“Đứa trẻ 6 7 tháng tuổi, đã thành hình rồi, sắp sinh tới nơi rồi, sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy?”

Mẹ tôi sụp đổ, khóc lớn. Bà không thể chấp nhận được sự thật này.

Đúng vậy, đứa trẻ 6 7 tháng, đã thành hình rồi… sao cô ấy có thể nhẫn tâm phá bỏ chúng như vậy.

Nhưng nếu cô ấy không hận tôi đến mức không thể tha thứ thì sao cô ấy lại nhẫn tâm phá bỏ đi đứa con của mình chứ?

Bố mẹ tôi ầm ĩ đòi qua nhà họ Lục tìm lời giải thích, nhưng tôi ngăn lại.

Tôi biết, cho dù có qua nhà Lục Viện thì cũng vô ích.

Hai đứa trẻ cũng đã không còn nữa.

Từ trước đến nay tôi đều cho rằng, tôi đối với Lục Viện không phải là yêu, chỉ có cảm động và biết ơn. Trong 6 năm này, tôi giống như một con rối, được mẹ hướng dẫn cách thức để đối xử tốt với Lục Viện.

Nhưng thật sự chỉ vì mẹ tôi muốn tôi đối tốt với cô ấy thôi sao?

Không..

6 năm trước, Cố Tử Di rời đi, công ty trong nhà lại gặp biến cố, không một ngày nào tôi không cảm thấy chán nản. Là Lục Viện cùng tôi vượt qua khoảng thời gian đó.

Cô ấy cho tôi xem những bức tranh mà cô ấy vẽ, thiếu niên tựa như ánh dương trong đó, là tôi.

Chàng trai tự tin, lạc quan cùng nụ cười ấm áp trên môi đó, là tôi.

Cô ấy nói: “Tống Lẫm mà em quen là người con trai tốt nhất, anh ấy nhất định sẽ giúp gia đình mình vượt qua khó khăn, dùng thực sự của anh ấy để vực dậy Tống gia.”

Cô ấy nói: “Tống Lẫm, em ở bên cạnh anh, em sẽ mãi ở bên cạnh anh.”

6 năm qua cô ấy luôn ở bên cạnh tôi, một ngày cũng không rời.

Nhưng bây giờ, mỗi ngày sau khi tan sở, tôi trở về căn nhà rộng lớn mà trống vắng, không còn bữa cơm nóng hổi mà cô ấy làm, cũng không còn ai nhào vào lòng tôi, ôm lấy tôi.

Không còn một vết tích nào của cô ấy, như thể cô ấy chưa từng ở đây.

Giờ phút này tôi mới nhận ra rằng, thứ tôi yêu không phải là thế lực nhà cô ấy, cũng không phải hai đứa con trong bụng cô ấy.

Tôi yêu Lục Viện.

Dẫu cho cô ấy đã phá bỏ cái thai, tôi vẫn muốn tìm được cô ấy.

Cô ấy là vợ của tôi, mãi mãi sẽ là vợ của tôi.

Tôi gác lại công việc, cử người đi tìm cô ấy.

Sau gần 2 tháng, thông qua việc điều tra hành tung người nhà cô ấy, cuối cùng cũng tìm ra được manh mối.

Cô ấy đang sống tại Úc.

Nhưng tôi chưa kịp tìm được cô ấy thì trường của Cố Tư Linh gọi tới, nói rằng con bé bị tai nạn ở trường và hiện đang được đưa đến bệnh viện, bảo tôi đến bệnh viện xem con bé.

“Xin lỗi, đó không phải là con gái tôi.” Tôi nhẫn tâm cúp điện thoại.

Tôi mặc kệ con gái của Cố Tử Di, thậm chí còn quay sang trách móc hai mẹ con họ.

Nếu hai mẹ con bọn họ không quay về, Lục Viện sẽ không nhẫn tâm phá thai.

Cô giáo cứ gọi đi gọi lại cho tôi: “Anh Tống, phiền anh tới bệnh viện một chuyến, đứa trẻ đang gặp nguy hiểm, tôi lại không thể liên lạc với mẹ bé, chúng tôi hiện không còn biết phải làm thế nào cả.”

Lúc này tôi nghĩ, tôi đã mất đi hai đứa con rồi…

Dù sao Tư Tư cũng là con tôi, tôi không thể để con bé xảy ra chuyện gì được.

Vậy nên tôi đã đến bệnh viện.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ hỏi tôi: “Anh Tống, anh có người thân hoặc bạn bè nào có nhóm máu O không? Kho máu của bệnh viện hiện không đủ, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng để chuyển máu từ bệnh viện khác đến. Anh xem…”

“Lấy của tôi, tôi là cha của con bé…” Tôi hốt hoảng đưa tay ra, lại đột nhiên choáng váng.

“Đợi đã… nhóm máu O? Tại sao lại là nhóm máu O?” Rõ ràng là Cố Tử Di nói với tôi rằng cô ta nhóm máu A giống tôi cơ mà?

Làm sao có thể là nhóm máu O?

“Đứa trẻ là nhóm máu O, hơn nữa, người thân ruột thịt không thể trực tiếp truyền máu… Tôi sẽ giục kho máu đưa máu tới, hay là anh nhờ người thân hay bạn bè giúp đi?”

Tôi có nhóm máu A, Cố Tử Di là nhóm máu AB. Con của chúng tôi chỉ có thể là nhóm máu A, hoặc B, hoặc AB, nhưng không thể nào là nhóm máu O.

Tôi sực nhớ ra, mấy tháng trước tôi có đưa Lục Viện đi kiểm tra sức khoẻ, vô tình nhìn thấy nhóm máu của cô ấy, là nhóm máu O.

Tôi đã làm xét nghiệm ADN, chắc chắn Cố Tư Linh là con của tôi.

Thế nên…

Một câu trả lời không thể nào hoang đường hơn hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, tôi phải cứu đứa bé trước.

Tôi gọi cho trợ lý, yêu cầu anh ta gọi những nhân viên có nhóm máu O của công ty đến bệnh viện ngay lập tức. 10 phút sau, trợ lý đưa hơn mười nhân viên khoẻ mạnh có nhóm máu O đến.

3 tiếng sau, Cố Tư Linh cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch.

Cố Tử Di thong dong đến muộn. Dưới sự chất vấn của tôi, cô ta cuối cùng cũng thú nhận mọi chuyện.

Cố Tư Linh thực sự không phải con của cô ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play