Chớp Mắt, Người Buông, Tình Buồn

Chương 1


2 tuần


5 năm trước, tôi và Tống Lẫm từng có một đứa con, nhưng vì nguyên nhân sức khoẻ, đã chết yểu từ lúc mới sinh, bác sĩ còn nói tôi rất khó mang thai lần nữa.

Điều đó đả kích rất lớn đến tôi, có một khoảng thời gian dài, chỉ cần nhìn thấy trẻ con cũng khiến tinh thần tôi suy sụp.

Bố mẹ hắn không dám thúc giục tôi, hắn càng không dám nói một lời nào về đứa trẻ với tôi.

Mỗi lần nhìn thấy cửa hàng mẹ và bé. hắn đều sẽ nói qua những chủ đề khác để dời đi sự chú ý của tôi, hoặc dẫn tôi đi chỗ khác.

Tôi từng nhắc đến việc ly hôn nhưng Tống Lẫm không đồng ý. hắn nói con cái đối với hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nếu thực sự muốn thì có thể nhận nuôi.

Tôi biết, hắn thực sự rất thích trẻ con, ngoài bản thân mình, hắn cũng phải chịu rất nhiều áp lực từ bố mẹ.

Một năm trước, tôi đến bệnh viện kiểm tra mà không nói với hắn, bác sĩ nói sức khoẻ của tôi không có vấn đề gì, chỉ cần thả lỏng tâm trạng, còn nói chỉ cần hắn không có vấn đề gì thì việc có thai chỉ là chuyện sớm muộn.

Hắn tất nhiên không có vấn đề gì, vì vậy 5 năm sau khi mất con, tôi có thai như ý muốn, cái thai đã được 48 ngày, là song thai.

Khi nghe bác sĩ nói có hai túi thai, khẳng định là song thai, nước mắt tôi chực trào ra.

Ông trời lấy đi của tôi một đứa con, trả lại cho tôi hai đứa con.

Tống Lẫm hẳn sẽ rất vui khi biết tin này.

Không muốn đợi thêm giây phút nào nữa, tôi cầm tờ giấy khám thai đến công ty tìm hắn.

Tôi lái xe đến dưới lầu công ty hắn, vừa xuống xe đã thấy một người đàn ông cao lớn đang nắm tay một cô bé, không biết cô bé ngẩng đầu lên hỏi gì, người đàn ông dừng lại, ngồi xổm xuống kiên nhẫn trả lời cô bé.

Nắng trưa rơi xuống khuôn mặt hai cha con, trông rất đẹp.

Tôi nghĩ, nếu là Tống Lẫm, hắn nhất định cũng sẽ đối xử dịu dàng với con của chúng tôi như vậy.

Hắn nhất định sẽ là một người cha tốt.

Người phụ nữ bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tư Tư, ba rất bận, chúng ta về nhà trước, có được không?”

“Không muốn, con muốn ở bên ba thôi.” Cô bé có chút cố chấp, ôm cánh tay của người đàn ông không buông.

“Tư Tư… bây giờ ba phải đi làm rồi, tan làm lại tới chơi với con được không?” Người đàn ông cúi người bế đứa nhỏ lên, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta liền đông cứng lại.

Anh ta thật sự là Tống Lẫm.

Nhưng đứa bé gọi hắn là ba, lại không phải là con của tôi và hắn.

Người đứng bên cạnh, là cô bạn gái cũ đã chia tay với hắn từ lâu - Cố Tử Di.

Bọn họ có con khi nào?

“Viện Viện…” nhìn thấy tôi, Tống Lẫm đặt bé gái trong lòng xuống đất, đứng dậy đi về phía tôi.

“Sao em lại tới đây?” Hắn hơi căng thẳng, lại hỏi: “Hôm nay không đi làm sao?”

“Nếu em không tới, sao có thể thấy được bức tranh ấm áp như vậy đây.” Tôi nhếch môi cười, nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu.

Tôi vừa đến bệnh viện để xác nhận rằng mình mang thai, quay lại đã thấy hắn có một đứa con 4, 5 tuổi.

“Lâu rồi không gặp."

Cố Tử Di bế đứa trẻ sau lưng, chào tôi và nhỏ giọng giải thích: “Cái đó… Con bé cứ khăng khăng đi tìm ba, tôi không còn cách nào khác nên phải đưa nó đến đây. Hai người nói chuyện đi, tôi đưa Tư Tư về trước.”

“Không cần, người nên đi là tôi.” Sau khi nói nhanh nhất có thể, tôi quay đầu bước lên xe và chạy trốn khỏi nơi này.

Tôi sợ rằng mình sẽ suy sụp ngay lập tức.

Nhưng dù có nhẫn nhịn thế nào, tôi đã gục ngã ngay khi về đến nhà.

Tôi không thể hiểu tại sao Tống Lẫm và Cố Tử Di lại có một đứa con lớn đến vậy.

Đứa bé dường như đã 4, 5 tuổi.

Nếu như 5 năm trước con tôi không chết yểu thì cũng đã lớn thế này rồi.

Khả năng Tống Lẫm và người yêu cũ *ngẫu đoạn ty liên là rất nhỏ.

*ý chỉ một mối quan hệ đã kết thúc trên danh nghĩa nhưng thực chất vẫn còn day dưa.

Vì vậy rất có thể sau khi chia tay, Cố Tử Di đã mang thai con hắn.

Đứa trẻ đó không thể 4 hoặc 5 tuổi, mà là 5, 6 tuổi.

Ngồi trong xe, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nước mắt không thể ngừng rơi.

Bây giờ phải làm sao đây…

Tôi nên làm thế nào đây?

5 năm trước đã mất đi một đứa con, lần này tôi không thể lại mất đi hai đứa nữa.

Vì vậy, bất luận thế nào tôi cũng phải sinh chúng ra.

Nhưng nếu chúng phải chia sẻ ba của mình với người khác thì sao?

Tống Lẫm không yêu tôi, tôi luôn biết điều đó.

Khi kết hôn, hắn nói với tôi: “Đã lựa chọn kết hôn thì anh sẽ đối xử tốt với em, nhưng trong lòng anh đã trống rỗng rồi. Vậy nên Lục Viện, nếu em muốn tình yêu, có thể anh sẽ không thể cho em, nhưng anh sẽ cố gắng yêu em.”

Có câu cuối cùng của anh ấy, tôi nghĩ vậy là đủ rồi.

Tôi cười nói: “Không sao cả, em không sống vì tình yêu.”

Tôi sống không phải vì tình yêu, mà là vì hắn.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ, chỉ cần có thể ở bên hắn, sống nốt quãng đời còn lại với tư cách là bà Tống, tôi sẽ rất hạnh phúc.

Mặc dù Tống Lẫm không yêu tôi, nhưng hắn là một người chồng rất tốt.

Tính tình hắn rất tốt, không có tật xấu. chăm chỉ làm việc, gia đình hoà thuận, vừa đẹp trai vừa giàu có, chưa bao giờ nhỏ mọn với tôi, và đặc biệt là hắn rất lãng mạn.

Biết tôi thích một hôn lễ ý nghĩa, lúc kết hôn hắn đã tốn rất nhiều công sức, lễ đường được trang trí bằng màu cam ấm mà tôi thích, tìm ảnh và video từ nhỏ đến lớn của tôi từ chỗ bố mẹ tôi rồi chiếu ở đám cưới, còn nói những năm tháng hắn đã vắng mặt trong cuộc đời tôi, sau này sẽ bù đắp lại gấp bội.

Các cô gái có mặt ở lễ đường, bao gồm cả tôi, đều đã xúc động rơi nước mắt.

Sau khi hết hôn, hắn đưa tôi sang Thuỵ Sĩ hưởng tuần trăng mật, biết tôi thích trượt tuyết nên hắn đã tìm vận động viên trượt tuyết yêu thích của tôi để cùng tôi trượt tuyết.

Kỷ niệm ngày cưới mỗi năm, hắn không bao giờ quên, không bao giờ vắng mặt, hắn không những tặng quà mà còn đưa tôi đi chơi.

Tôi nhớ ngày kỷ niệm năm ngoái, hắn thuê du thuyền đưa tôi ra biển, chúng tôi đã cùng nhau lặn, cùng nhau đi dạo bên bờ biển, cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn, hắn nói kỷ niệm ngày cưới năm nay sẽ đưa tôi đi Thổ Nhĩ Kỳ, sẽ cùng tôi đi khinh khí cầu…

5 năm trước, khi mất đi đứa con đầu lòng, năm đó hắn rất ít khi tăng ca, hầu như ngày nào đi làm về hắn cũng ăn tối cùng tôi, cùng tôi xem phim hoặc đi dạo sau bữa tối với tôi.

Tất cả những chi tiết lãng mạn này đều sống động trong ký ức của tôi, như thể nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Đôi khi tôi tự hỏi, có phải là hắn đã yêu tôi từ lâu rồi hay không, nếu không tại sao lại dành nhiều thời gian và công sức để làm nhiều thứ cho tôi đến thế?

Nhưng suy nghĩ này luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng khi nhìn thấy hắn thẫn thờ ngồi một mình ngoài ban công, khi hắn lén mở cuốn nhật ký của cô bạn gái cũ, ý nghĩ đó của tôi đã bị bóp chết.

6 năm qua, hắn chưa từng nhắc đến tên người đó, nhưng ba chữ ấy chưa bao giờ rời khỏi trái tim hắn.

Bây giờ cô ấy đã quay về, và mang theo đứa con của bọn họ.

Trước mặt hai mẹ con họ, chút trách nhiệm và tình cảm hắn dành cho tôi nào đáng để so sánh, chẳng cần gió thổi, chỉ cần chạm tay vào cũng có thể tan biến.

Vậy nếu có hai đứa trẻ trong bụng tôi thì sao?

Tôi hoàn toàn không có đủ tự tin để tranh giành với cô ta.

Tôi đã khóc rất lâu trên xe, khi tôi nén lại được cảm xúc và bước vào nhà, Tống Lẫm cũng đã về.

Trên tay hắn là món hoành thánh tôm mà tôi yêu thích.

“Em vẫn chưa ăn gì đúng không? Anh có mua món hoành thánh em thích nhất đây” Hắn đặt hộp hoành thánh lên bàn, chậm rãi mở ra.

“Mẹ nói hôm nay em đến bệnh viện, em thấy không khoẻ ở đâu sao?” Lời nói của hắn chân thành biết bao, suýt chút nữa tôi đã quên mất, trước đó không lâu hắn còn dắt đứa con của người yêu cũ đi khắp phố.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn Tống Lẫm.

Nhìn người mà mình yêu hơn mười năm, người chồng chung giường sáu năm, tôi chợt cảm thấy thật xa lạ.

“Đó là con của anh sao?”

Thật ra, tôi biết câu hỏi này là thừa thãi.

Nếu không phải, cô bé ấy đã không gọi hắn là ba, hắn cũng không phải đến tận bây giờ mới quay lại để giải thích với tôi, mà phải giữ tôi lại và giải thích rõ ràng ngay lúc đó.

Hắn cụp mắt xuống, trả lời tôi bằng sự im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play