Khi cô ta chia tay tôi và ra nước ngoài, cô ta hoàn toàn không có thai. 1 năm sau, cô ta hối hận. Khi quay về Trung Quốc, cô ta phát hiện ra tôi và Lục Viện không chỉ kết hôn mà còn có con với nhau.
Tình cờ là bệnh viện nơi Lục Viện sinh, có một bác sĩ là bạn của cô ta. Vậy nên cô ta đã hối lộ bác sĩ đó và cướp con của chúng tôi, còn nói dối là đứa con của chúng tôi đã ch.ết yểu.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao trông Cố Tư Linh lại quen thuộc một cách khó hiểu, nhưng lại không giống tôi và Cố Tử Di.
Bởi vì, con bé trông rất giống Lục Viện khi còn nhỏ.
Nhưng vì bị ngược đãi và thiếu dinh dưỡng nên con bé nhìn gầy hơn Lục Viện lúc nhỏ rất nhiều.
Nhìn Cố Tử Di quỳ trước mặt tôi cầu xin tha thứ, cho dù cô ta có khóc đến cạn nước mắt, tôi cũng không thể nào thông cảm được cho cô ta.
Tôi gọi bố mẹ đến chăm sóc cho Cố Tư Linh. Còn tôi, tôi bay đến Úc để tìm Lục Viện.
Về phần Cố Tử Di, tôi muốn tìm được Lục Viện trở về rồi mới xử lý cô ta.
Tôi không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa. Tôi muốn nói cho cô ấy biết, Cố Tư Linh là con của chúng tôi. 5 năm trước con của chúng tôi không hề c.hết, mà là bị Cố Tử Di cướp đi.
Con của chúng tôi vẫn còn sống.
Nhưng khi tôi vượt qua trăm đắng nghìn cay mới tới được đó, lại chỉ nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của cô ấy.
Cô ấy không hề nhẫn tâm phá thai, cô ấy đã lặng lẽ sinh đứa bé ra.
Nhưng… Rốt cuộc, chính hai đứa trẻ đã khiến cô ấy không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Lục Viện, không phải em đã nói rằng đã phá thai rồi sao? Sao em lại lừa anh? Tại sao em lại không phá bỏ cái thai đi…”
Giờ phút này, tôi thật sự hy vọng cô ấy đã phá thai.
Bởi vì nếu như vậy, cô ấy sẽ không bỏ tôi mà đi.
“Viện Viện, anh đưa em về nhà nhé? Chúng ta về nhà thôi…” Tôi muốn đưa Viện Viện đi, nhưng bị bố và anh cô ấy ngăn lại, họ đánh tôi và không cho tôi đưa cô ấy đi.
Họ nói rằng tôi và cô ấy đã ly hôn.
Không ly hôn, tôi và Viện Viện không hề ly hôn.
Chúng tôi còn có một đứa con, một đứa con 5 tuổi…
Cuối cùng tôi cũng không đưa Lục Viện về. Cô ấy hận tôi muốn c.hết, sao có thể muốn nhìn thấy mặt tôi chứ. Cô ấy chỉ muốn mình được cha mẹ an táng thôi.
Nhưng tôi đã tự mình xây một nghĩa trang cho cô ấy và đặt cuốn album ảnh mà cô ấy tặng tôi trước đây.
Cô ấy đã tự tay vẽ nó cho tôi.
Cô ấy rất thích vẽ và cũng rất có thiên phú trong hội hoạ.
Khi cô ấy còn nhỏ luôn nói lớn lên sẽ trở thành hoạ sĩ. Nhưng sau khi kết hôn với tôi, vì ở bên tôi nên cô ấy rất ít khi vẽ. Khi mất đi đứa con đầu lòng, cô ấy bị trầm cảm, mỗi lần cầm bút vẽ lên, cô ấy đều khóc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lột Xác Sống Lại2.
[BHTT] Tục Mệnh3.
Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh4.
Tránh Mập Mờ=====================================
Vậy nên tôi không cho cô ấy vẽ nữa.
Mãi đến tận 3 năm sau, cô ấy mới dần dần hồi phục. Nhưng dường như việc mất đi đứa bé cũng khiến khả năng một phần khả năng vẽ tranh của cô ấy mất đi.
Cô ấy luôn nói những bức tranh cô ấy vẽ không còn đẹp như lúc trước.
Tôi an ủi cô ấy và nói: “Không đâu, trông vẫn rất đẹp.”
Điều tôi nói là thật.
Những bức tranh cô ấy vẽ thực sự rất đẹp.
Sau khi từ Úc trở về, tôi nhốt mình trong phòng. Ngồi trên ban công nơi cô ấy thường vẽ, nhìn chiếc bảng vẽ mà cô ấy hay sử dụng trước đây, lòng tôi trống rỗng.
Trước đây tôi đã từng nghe, khi người bạn yêu thương nhất ra đi, khi đó bạn sẽ không cảm thấy quá buồn. Điều buồn nhất là khi trở về nhà, ngồi trên chiếc sofa mà cả hai đã cùng ngồi, nằm trên chiếc giường cả hai đã cùng nằm, mở tủ lạnh ra và nhìn thấy những thứ mà cô ấy để lại...
Đến một lúc nào đó, bạn sẽ cảm thấy khi không có cô ấy, cả thế giới dường như đều trở nên tối tăm, không còn chút ánh sáng nào.
Ngay lúc này, nhìn bảng vẽ mà cô ấy không lấy đi, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đó.
Cố Tư Linh ở bệnh viện nửa tháng thì xuất viện, bố mẹ tôi đến đón.
Tôi đứng từ xa nhìn, trong lòng đau đớn. Tôi không dám nói chuyện với con bé, sợ rằng vừa mở lời tôi sẽ lập tức gục ngã.
Tôi không biết phải đối mặt với con bé thế nào, càng không biết phải nói gì với con bé. Rằng mẹ ruột của con bé không phải là Cố Tử Di, mà là Lục Viện, người đã bị tôi hại c.hết.
Cố Tử Di bước tới, cầu xin tôi cho cô ta tiếp tục được làm mẹ của Cố Tư Linh.
Làm sao có thể.
Sau khi nhẫn nại hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi nói với cô ta: “Cô hãy đi tự thú đi, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Tôi liếc nhìn cô ta rồi quay đi.
Tôi sợ nếu nhìn thấy cô ta thêm lần nào nữa, tôi sẽ không nhịn được mà xuống tay với cô ta.
Cố Tử Di đáng c.hết, nhưng tôi cũng chẳng tốt lành hơn cô ta.
Cuối cùng cô ta cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, còn tôi thì sao?
Không pháp luật nào trừng phạt tôi, tôi sẽ phải sống trong hối hận cả đời.
Đây là điều tôi đáng phải chịu.
Sau khi Cố Tư Linh xuất viện, tôi đổi tên con bé thành Tống Cẩn Tích.
“Tên em là Lục Viện… con đường đến với tình yêu của em rất xa xôi. Sau này nếu có con gái, em sẽ đặt tên con là Cẩn Tích. Cẩn tượng trưng cho sự gần gũi, Tích trong trân trọng. Hy vọng con bé sẽ gặp được một chàng trai trân trọng mình.”
Viện Viện, Cẩn Tích của chúng ta đã về rồi, còn em thì sao?
Bao giờ em mới quay về?
Mặc dù tôi đã đổi tên cho con gái và đưa con bé về nhà họ Tống, nhưng tôi vẫn không dám tiếp xúc quá nhiều với con bé.
Bởi vì tôi nhận ra, con bé càng lớn càng giống Lục Viện, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn… Trông hệt như đúc ra cùng một khuôn với Lục Viện.
Sao tôi không nhận ra điều này sớm hơn?
Mỗi lần nhìn con gái, tôi lại càng nhớ Lục Viện.
Mỗi đêm, tôi đều mơ thấy Lục Viện.
Hầu hết đều là những giấc mơ đẹp, tôi mơ về chúng tôi khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, cô ấy rất nghịch ngợm và thích cười. Cô ấy luôn nắm lấy tay tôi và nói: “Anh Tống Lẫm, anh chơi cùng em đi.”
Cô ấy thích nhảy dây, chơi cờ, thích dính lấy tôi.
Cô ấy hồn nhiên khi chơi đùa, nhưng khi vẽ tranh lại vô cùng nghiêm túc.
Bất tri bất giác tôi đã học vẽ, tôi thậm chí còn có thể phác hoạ cô ấy.
Chỉ là, thời gian trôi qua, dáng vẻ của cô ấy càng lúc càng mờ nhạt.
Cẩn Tích dần dần lớn lên. Nhưng càng lớn, con bé càng không giống mẹ nữa.
Hôm nay, tôi lại mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy tôi và cô ấy quay về năm 22 tuổi, mẹ dẫn tôi đến nhà họ Lục, xin cha cô ấy giúp đỡ nhà họ Tống.
Tôi mơ thấy mình gọi điện thoại và hẹn gặp cô ấy, sau đó cầu hôn cô ấy.
Nhưng lần này, cô ấy không đồng ý.
Nhìn gương mặt trắng nõn nghiêm túc của cô ấy, nước mắt tôi trào ra.
Tôi nhận ra rằng…
Những điều này đều không phải là mơ.
Tôi thực sự quay về năm 22 tuổi, và cô ấy cũng vậy.
Nhưng chúng tôi đã chẳng thể nào quay lại được nữa.
- HOÀN