Chớp Mắt, Người Buông, Tình Buồn

Chương 4


2 tuần


Sau hôm ăn cơm ở nhà họ Tống, mẹ của Tống Lẫm đột nhiên nói muốn chuyển đến sống cùng tôi và Tống Lẫm, đồng thời bà nói rằng sẽ lo chuyện cơm nước và sinh hoạt hàng ngày cho tôi.

Bởi vì đứa trẻ đã ch.ết yểu 5 năm trước nên bây giờ bà ấy rất lo lắng, nhất là khi tôi mang thai đôi.

Nếu tôi sinh được hai đứa con trai, bọn họ hẳn sẽ thấy nở mày nở mặt.

Tôi không từ chối mà tận hưởng sự chăm sóc của bọn họ.

Bởi vì trong lòng tôi có một ý nghĩ rất xấu xa: khiến bọn họ kỳ vọng càng nhiều thì khi mất đi bọn họ sẽ càng thống khổ.

Nhưng tôi đã không còn ngu ngốc như trước kia, mỗi lẫn khám thai tôi đều viện cớ rằng thân thể không thoải mái và muốn Tống Lẫm đi cùng tôi, sau khi trở về thì tôi trấn an bà ấy: “Bây giờ vẫn chưa tới lúc, đợi hai tháng nữa con sẽ lén hỏi bác sĩ giới tính đứa trẻ.”

“Aiya, sao con lại hỏi cái này, là con trai hay con gái không quan trọng.”

Mẹ Tống Lẫm nói với vẻ không quan tâm, tôi chưa kịp đáp thì bà đã đổi ý nói: “Nhưng biết cũng tốt, chúng ta sẽ có thể chuẩn bị đồ trước cho hai đứa nhỏ.”

“Con thích ăn chua, nghe nói thèm chua thì là con trai, thèm cay thì sẽ là con gái, hẳn là mang thai bé trai rồi.”

“Hahaha, nhất định sẽ là hai cậu nhóc mập mạp.”

Ha, bất luận là con trai hay con gái cũng sẽ không thuộc về Tống gia.

“Nếu 5 năm trước con của con còn sống thì bây giờ chắc cũng bằng tuổi con bé kia… Hai ngày nay con luôn mơ thấy đứa bé. Trong giấc mơ, nó nói với con: Mẹ ơi, con muốn ở cùng em trai con, con muốn ở cùng em trai con…”

Hiển nhiên những lời này đã làm cho mặt mẹ chồng tôi tối sầm lại. Bà thở dài, nắm tay tôi và nói: “Chuyện đã qua rồi, con đừng nhớ lại nữa, bây giờ con chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thôi. Nếu con không muốn thấy con bé đó, sau này mẹ sẽ không cho nó đến nhà nữa.”

Tôi tiếp tục giả vờ: “Trẻ con không có tội, dù sao đứa bé đó cũng là máu mủ của nhà họ Tống. Nếu mẹ muốn đưa nó về nhà, con cũng sẽ không có ý kiến, sau này con sẽ hạn chế về nhà họ Tống.”

“Như vậy sao được?” Suy nghĩ cổ hủ đã ăn sâu vào trong xương tuỷ của mẹ chồng tôi.

“Sau khi sinh xong con phải về nhà cũ ở cữ một tháng, hai đứa nhỏ cũng ở bên đó, mẹ và bố chồng con sẽ cùng nhau chăm sóc chúng.”

Mục đích đã đạt được, tôi cụp mắt xuống và không nói gì nữa.

“Yên tâm đi Viện Viện, Tống gia chúng ta sẽ không để con phải chịu thiệt thòi.”

Tôi không hỏi, nhưng tôi biết rằng kể từ hôm đó, bố mẹ Tống Lẫm không bao giờ để con của Cố Tử Di quay về nhà họ Tống nữa. Đồ chơi mà trước đây bọn họ mua cho con bé cũng đều được gửi thẳng cho Cố Tử Di.

Để chào đón hai sinh linh trong bụng tôi, họ đã dành thời gian và công sức để trang trí lại hai căn phòng lớn, một phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng chơi cho bọn trẻ, hoa viên bên ngoài cũng được trang hoàng thành sân chơi.

Tất cả đều là màu xanh, đồ chơi cũng là ô tô và súng mà các bé trai thích.

“Ba mẹ, con mới mang thai hơn 3 tháng, hai người không cần chuẩn bị sớm vậy đâu.”

“Chuẩn bị trước, để mùi đồ chơi bay đi, đến lúc đó bọn trẻ chơi là vừa rồi.”

Tôi sờ sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Bảo bối, ông bà nội rất yêu các con, sau này các con phải thật hiếu thuận với ông bà nội nhé.”

Bọn họ rất vui vẻ, miệng cười tới tận mang tai, lại càng để tâm vào chuyện chuẩn bị đồ đạc cho hai đứa nhỏ.

Có lẽ là do Tống Lẫm và mẹ hắn ta luôn ở bên cạnh tôi khiến cho Cố Tử Di rất bất mãn, cô ta trực tiếp gọi điện thoại hẹn gặp tôi.

Cô ta dẫn con gái theo, bộ dạng trông thật đáng thương. Ai không biết chuyện hẳn sẽ nghĩ cô ta mới là chính thất, còn tôi là tiểu tam đã chen chân vào gia đình người khác lại còn bắt nạt người ta.

“Tư Tư, chào dì đi con.” Tôi vừa ngồi xuống, cô ta đã kéo đứa con gái đang phụng phịu bên cạnh chào hỏi tôi.

“Hừ.” Con gái cô ta tuy còn nhỏ, nhưng tính tình cũng không vừa, phẫn nộ nhìn tôi rồi quay mặt đi.

“Tính tình Tư Tư là như vậy, cô Lục đừng bận tâm.”

Tôi không thèm trả lời cô ta, hỏi thẳng: “Có gì muốn nói thì nói đi, không cần vòng vo.”

Sau bao nhiêu năm, Cố Tử Di không thay đổi nhiều, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, khuôn mặt gầy gò, dáng vẻ đáng thương, bộ dạng như vậy rất dễ khơi lên khao khát được che chở của đàn ông.

Tống Lẫm và tôi thật ra là thanh mai trúc mã, chúng tôi quen nhau từ nhỏ.

Ban đầu, tôi thường bám lấy Tống Lẫm và đi theo hắn, nhưng từ khi hắn quen Cố Tử Di, hắn bắt đầu xa cách tôi.

Sau khi bọn họ bên nhau, tôi và Tống Lẫm dần trở nên xa lạ, thậm chí chúng tôi không còn là bạn bè thân thiết nữa.

Ngay khi tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc, còn tôi thì sẽ chôn giấu tình yêu này cả đời thì công ty nhà Tống Lẫm lâm vào khủng hoảng, Cố Tử Di vì tương lai mà chia tay Tống Lẫm.

Khoảng thời gian đó, tôi là người ở bên Tống Lẫm.

Cùng hắn đến sân bay, nhìn Cố Tử Di đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Tống Lẫm của khi đó, đâu còn sự cao ngạo, xa cách như trước? Toàn thân tràn đầy sự tuyệt vọng.

Hắn vừa khóc vừa hỏi tôi: “Có phải là cô ấy chưa từng yêu tôi không?”

“Thứ cô ấy yêu không phải là tôi, mà là thân phận của tôi phải không?”

“Tống Lẫm, có em ở bên anh, em cùng anh vượt qua.”

Vậy nên tôi cầu xin bố tôi, xin ông ấy cứu công ty của nhà họ Tống.

Vào ngày bố tôi đồng ý rót vốn, Tống Lẫm đã cầu hôn tôi, hắn nói rằng sẽ đối xử tối với tôi cả đời.

Sáu năm đã trôi qua, tôi đã cùng Tống Lẫm trải qua những tháng ngày tồi tệ nhất, sau khi cùng hắn đông sơn tái khởi, cô ta quay lại với đứa con của mình và muốn giành lại Tống Lẫm.

Nào có chuyện tốt như vậy.

Nhưng da mặt cô ta quả thật dày như tường thành, thấp giọng cầu xin tôi: “Con gái tôi mới 5 tuổi, có cần có cha, cô có thể trả Tống Lẫm cho chúng tôi được không?”

Con của cô ta cần có cha, vậy con của tôi thì sao?

Hai đứa con của tôi.

Tôi bưng ly nước trên bàn lên, uống một ngụm, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang từ bên ngoài bước vào, hỏi: “Tống Lẫm, anh nghĩ sao? Anh có muốn em trả anh cho bọn họ không?”

Gọi Tống Lẫm tới, tôi thực ra là muốn hắn phải đưa ra quyết định.

Tuy nhiên, một lần nữa, tôi lại thất vọng.

Hắn quay mặt qua một bên, cụp mắt, thật lâu không nói gì.

Cũng trách tôi, quen biết hắn nhiều năm như vậy, nhưng tôi không nhận ra rằng ngoài phương diện học tập và làm việc, hắn có thể được coi là một thằng đần.

Bởi vì có cha mẹ yêu thương lo lắng, mỗi lần gặp chuyện đểu có cha mẹ giúp đỡ, hắn dĩ nhiên không biết làm thế nào để giải quyết khi gặp những chuyện thế này.

Đối với tôi, hắn cảm thấy có lỗi và cần phải có trách nhiệm với tôi, còn đối với Cố Tử Di, hắn không nỡ.

Vậy nên, hắn qua lại với cả hai, đối với hai bên đều tốt, nhưng khi tôi gặp Cố Tử Di và bắt hắn phải chọn, hắn do dự.

Hắn không muốn ai trong cả hai tổn thương, hắn cũng không muốn ai trong cả hai hận hắn.

Nhưng vô hình trung, cả hai đều đã tổn thương.

“Em mệt rồi, anh tự mình giải quyết đi.” Nói xong, tôi đứng dậy và xách túi rời đi.

Tống Lẫm không đuổi theo tôi mà an ủi hai mẹ con họ, sau đó đưa bọn họ về nhà.

Khi trở về, hắn xin lỗi tôi, nói rằng sau này tôi đừng tự mình đi gặp hai mẹ con bọn họ, hắn nói hắn sẽ giải quyết được.

Tôi nghe điều này đến phát ngán rồi.

Một đứa trẻ lớn như vậy, giải quyết là giải quyết thế nào?

Vậy nên, giải quyết đứa trẻ chưa ra đời đi.

Nhưng tôi cũng không làm khó hắn, tôi để hắn phải đối phó với cả tôi và mẹ con Cố Tử Di.

Tôi cảm thấy hắn có vẻ đang giận Cố Tử Di, vậy nên tôi đã đối xử dịu dàng với hắn hơn, khiến hắn mong chờ vào cuộc sống tươi đẹp sau khi hai đứa trẻ được sinh ra.

Hai đứa con, nói thế nào cũng quan trọng hơn một đứa con của Cố Tử Di.

Mang thai tháng thứ 5, thời tiết trở nên ấm áp hơn hẳn, bạn thân sợ tôi ở nhà nhiều sẽ nhàm chán nên rủ tôi đi dạo phố.

Bạn thân hỏi tôi: “Mày định sinh con rồi ở bên thằng khốn đó cả đời à?”

Tôi nhìn lên bầu trời xanh, trả lời: “Làm sao có thể?”

Một trái tim đã nguội lạnh còn có thể được sưởi ấm lại sao?

Dù cho là ánh mặt trời rất nóng, tôi cũng không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

“Xem ra là mày đã có kế hoạch rồi.” Bạn thân biết tôi đã có tính toán riêng nên cũng không hỏi nhiều. Khi nhìn thấy quán trà sữa yêu thích của tôi ở đối diện, ánh mắt nó sáng lên, nói: “Không phải mày nói muốn uống trà sữa à, đợt chút, tao đi mua cho mày.”

Tôi chưa kịp thì chối thì nó đã chạy đi xếp hàng.

Tôi muốn xếp hàng chung với nó, nhưng nó nói: “Ngoài này nóng lắm, mày vào trung tâm thương mại đợi đi.”

Lòng tôi ấm lên, gật đầu: “Được rồi.”

Khi bước vào trung tâm thương mại, tôi nhìn thấy cách không xa là hai mẹ con, họ đang đi về phía này.

Người mẹ mặc một chiếc váy trắng, gần như là kéo đứa con gái qua đường.

“Đồ vô dụng, sao lại ngốc như vậy, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng không tranh nổi, sao mẹ phải nuôi con lớn đến như vậy…”

“Mẹ, con sai rồi, con xin lỗi.”

“Một lát nữa đi tìm ba, nếu như ba con không quay về, mẹ liền ném con đi, cũng không quay về nữa.”

Bất chấp ánh nhìn của mọi người, người phụ nữ vừa véo vừa đánh cô bé, còn nói những lời lẽ thậm tệ, khó nghe.

Tôi hiếu kỳ nhìn kĩ thì phát hiện, người đang đánh đứa bé kia là Cố Tử Di.

Cô bé khóc lóc thảm thiết, nhưng cũng không dám khóc quá to.

“Đi đi, đừng mất mặt ở đây nữa.”

Bọn họ rẽ sang một hướng khác, rời đi.

Bên kia đường, là nơi làm việc của Tống Lẫm.

Tôi đã nghĩ tất cả những đứa trẻ đều được cha mẹ cưng chiều, như tôi, như Tống Lẫm…



Nhưng khi tôi thấy cảnh này, tôi nhận ra rằng Cố Tử Di còn đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng.

Cô ta sinh con, nuôi đứa bé lớn, nhưng không phải vì cô ta yêu thương đứa bé đó, mà là vì cô ta muốn dùng đứa trẻ đó để giành lại Tống Lẫm, cô ta muốn quay lại với Tống Lẫm.

Khó trách đứa trẻ gần 6 tuổi mà lại gầy như vậy, nhìn như 4 5 tuổi, gầy đến đáng thương.

Thảo nào, lúc nào đứa bé đó cũng tỏ ra đáng thương, rụt rè, ngay cả khi ở trước mặt Tống Lẫm.

Tôi cứ tưởng đứa bé như vậy là do Cố Tử Di dạy, hoá ra là do cô bé không được mẹ yêu thương, chỉ là công cụ để cô ta trói buộc Tống Lẫm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play