Trong cuộc hôn nhân này, trong mối quan hệ của tôi và hắn, tôi chỉ là một vai hề.
Nhưng như vậy thì sao? Cho dù tiết mục này có phải diễn đến ch.ết đi nữa, tôi cũng không thành toàn cho hắn và Cố Tử Di.
Vì vậy, giữa việc ly hôn để thành toàn cho bọn họ, và không ly hôn, tôi chọn vế sau.
Tôi vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tống Lẫm và mẹ hắn, tiếp tục đẩy Tống Lẫm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng hăng hái hẳn lên.
Tôi mở WeChat lên và gửi cho Tống Lẫm một tin nhắn: “Chồng ơi, hoành thánh tôm anh mua cho em đã nguội rồi, bây giờ em đói quá, anh mua cái khác cho em được không?”
“Được.” Tống Lẫm lập tức trả lời tôi.
Chưa đến 20 phút sau, hắn đã mang hoành thánh tôm còn nóng hổi về cho tôi.
Dưới ánh mắt háo hức của hắn ta, tôi nghiêm túc ăn từng miếng một.
Nhưng tôi đã đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, vừa ăn được một nửa, tôi đã không chịu nổi mà phải chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
“Em sao vậy?” hắn lo lắng hỏi “Mẹ nói em đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thế nào?”
“Ừm, kiểm tra rồi.” Tôi do dự nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên “Nhưng bây giờ không muốn nói cho anh biết, em sợ…”
“Sợ cái gì?” Hắn nhíu mày, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao em?”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói như thể tôi vừa đưa ra một quyết định quan trọng: “Em có thai rồi.”
Nói xong, tôi thấy hắn thoáng vài giây sửng sốt, rồi lại bất ngờ, ngơ ngác.
Một tổng giám đốc luôn vui vẻ khiêm tốn như hắn, giờ đây lại lộ ra vẻ mặt phong phú đến vậy.
Nhưng tôi không thấy được sự hạnh phúc hiện hữu trên gương mặt hắn.
“Lúc đầu em còn nghĩ rằng anh sẽ vui khi biết em có thai… nhưng bây giờ…” tôi cụp mắt xuống, vờ như không sao cả: “May mà em chưa nói với bố mẹ, chúng ta tự giải quyết đi, tránh bận lòng bố mẹ.”
Lấy lui làm tiến là cách tốt nhất.
Dựa trên những gì mà tôi đã biết về Tống Lẫm trong những năm qua, hẳn là hắn sẽ không làm tôi thất vọng.
Sở dĩ hắn nghe lời mẹ và đối xử tốt với tôi là vì hắn cảm thấy mắc nợ tôi. Vậy nên điều tôi có thể làm bây giờ, là khiến hắn cảm thấy hắn còn mắc nợ tôi nhiều hơn trước đây.
Tôi lấy tờ giấy khám thai nhàu nát trong túi ra cho hắn xem: “Bác sĩ nói là song sinh, em muốn âm thầm phá thai để anh không phải khó xử… nhưng em… em thật sự không nỡ, anh đi cùng em được không?”
Tôi đoán hắn sẽ không cho tôi phá thai.
Sở dĩ nửa tháng trước hắn ta lén lút gặp Cố Tử Di là vì hắn biết rất rõ ràng rằng việc hợp tác của Tống gia và Lục gia không thể vì cuộc hôn nhân của chúng tôi mà tan vỡ.
“Sao em lại muốn phá thai?” Tống Lẫm cầm lấy tờ giấy khám thai, mắt hắn hơi đỏ lên.
Hắn ôm tôi vào lòng, thấp giọng xin lỗi tôi: “Viện Viện, anh xin lỗi… Anh thật sự xin lỗi.”
“Anh rất vui vì em đã có thai, đừng phá đi, sinh chúng ra, được không em?”
“Anh sẽ giải quyết ổn thoả.” Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi, sau đó lại đỡ tôi ngồi xuống “Ăn hoành thánh trước đi, để lát nữa lại lạnh mất.”
Sau khi biết tôi có thai, Tống Lẫm đi làm về sớm hơn, mấy ngày nay còn về nhà ăn trưa cùng tôi.
Phòng triển lãm nơi tôi làm việc cách chỗ làm của hắn không xa, chỉ mất 10 phút lái xe.
Trước đây đều là tôi chủ động tìm hắn cùng ăn cơm, nhưng bây giờ thân phận của chúng tôi đã đổi cho nhau, ngày nào hắn cũng chủ động tìm tôi cùng ăn cơm.
Chúng tôi vẫn thân thiết như trước đây. Trong bữa cơm, chúng tôi sẽ nói về những khách hàng mà tôi đã gặp trong ngày, những bức tranh tôi đã vẽ, nói về công việc của hắn, về những bộ phim hay tôi đã xem gần đây, những câu chuyện cười hài hước… và cũng không hề nhắc đến Cố Tử Di cùng đứa bé kia.
Tôi không đề cập đến, tôi muốn hắn nghĩ tôi là một người vợ bao dung và phóng khoáng.
Cách này sẽ tạo ra sự đối lập giữa tôi và Cố Tử Di – người đang ngày ngày dồn ép Tống Lẫm.
Mấy ngày nay ngày nào Tống Lẫm cũng ở bên cạnh tôi, Cố Tử Di hẳn là lo lắng muốn ch.ết rồi.
Tôi thấy điện thoại của Tống Lẫm sáng lên rồi lại tắt đi mấy lần, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Ngoại trừ một vài cuộc gọi liên quan đến công việc, còn lại đều là của Cố Tử Di.
Tôi biết, hắn vẫn sẽ tranh thủ thời gian làm việc để ở cùng mẹ con bọn họ.
Tống Lẫm, nếu như anh chân thành với tôi hơn một chút, nhẫn tâm với mẹ con họ hơn một chút, tôi sẽ không thất vọng về anh đến thế.
Có điều, Cố Tử Di cũng không ngu ngốc, biết rằng nếu chỉ mỗi mình Tống Lẫm sẽ không thể thành công, nên cô ta đã tiếp cận bố mẹ của Tống Lẫm.
Cuối tuần, tôi và Tống Lẫm về nhà cũ để ăn tối, tôi thấy đứa bé kia cũng đang ở đó.
Truyện Xuyên Nhanh“Mẹ con bé nói phải đi công tác hai ngày, đứa nhỏ này không có ai chăm sóc nên đành phải đưa tới đây.”
Mẹ chồng tôi có chút áy náy, dường như sợ tôi sẽ tức giận, bất đắc dĩ nói:
“Mẹ có nói là mẹ không có thời gian để chăm sóc đứa nhỏ này, mẹ con bé lại nói để đứa bé ở nhà để nó tự lo cho bản thân cũng được, nhưng thực sự không còn cách nào khác…cũng không thể bỏ mặc nó được.”
Mặc dù mẹ chồng tôi nói với vẻ bất đắc dĩ, nhưng xem ánh mắt bà ta nhìn đứa bé kia kìa, ánh mắt cưng chiều biết bao.
Có vẻ như đứa bé này đã ở đây được một khoảng thời gian nên rất thân thiết với bố mẹ Tống Lẫm.
Cũng dễ hiểu thôi.
Hai vợ chồng họ cũng đã ngoài sáu mươi, bạn bè của họ đều đã có cháu hết rồi, họ đương nhiên sẽ thấy ghen tị. Bây giờ họ cũng có cháu rồi, tự nhiên sẽ không còn ghen tị nữa.
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tự hào của bọn họ khi đưa đứa bé này đi chơi và được mọi người khen ngợi vì họ có một cô cháu gái vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn.
“Ba ơi…” Cô bé vừa thấy Tống Lẫm liền rụt rè đi tới, khẽ gọi.
Nhìn thấy đứa bé tủi thân mà lao vào vòng tay của Tống Lẫm, trong lòng tôi hơi khó chịu.
Rõ ràng tôi nên ghét đứa trẻ này, vì nó mà tôi nhận ra rằng cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình chỉ là giả, nó đã biến hai sinh mệnh bé bỏng trong bụng tôi trở thành một trò đùa.
Nhưng nhìn vóc dáng nhỏ bé và bộ dạng đáng thương của con bé, tôi không thể ghét nó được.
Nhưng dường như dưới sự “dạy dỗ” của mẹ nó thì nó ghét tôi vô cùng.
Thấy tôi bước vào cổng biệt thự, con bé chạy đến đánh tôi: “Cô là người phụ nữ xấu xa, chính cô đã ngăn cản ba tôi đến thăm tôi, chính cô là người khiến mẹ tôi đêm đêm phải khóc thầm, tôi ghét cô.”
“Cố Tư Linh, con đang làm gì vậy?” Tống Lẫm lập tức đứng chắn trước mặt tôi, nắm lấy tay đứa bé kia, trầm giọng quát: “Con không được vô lễ như vậy.”
Cố Tư Linh…
Đây là một cái tên hay.
“Huhu… con xin lỗi ba. Tư Tư không cố ý. Tư Tư chỉ vì rất nhớ ba thôi…” con bé vừa khóc vừa ôm lấy Tống Lẫm.
Thấy đứa nhỏ khóc lóc thảm thiết, bố mẹ Tống Lẫm đi tới, nhỏ giọng nói: “Ôi… trẻ con nó không biết gì hết, bỏ đi.”
“Tại sao ba không thể đưa Tư Tư đi chơi, tại sao ba không thể đưa Tư Tư đi học, tại sao những đứa trẻ khác đều gọi Tư Tư là tiểu hỗn đản không ai yêu thương, rõ ràng là Tư Tư có ba mà…”
Đứa bé vừa khóc vừa hỏi, nhưng xung quanh lại im lặng khác thường, không ai có thể trả lời những câu hỏi này.
Nhận thấy không khí có phần khó xử, mẹ Tống Lẫm kéo tôi vào nhà: “Viện Viện, con vào nhà trước đi, đừng so đo với trẻ con.”
Thấy đứa bé lao vào người Tống Lẫm, bám chặt lấy hắn không buông, cố tình nói những lời này để Tống Lẫm áy náy, tôi cười lạnh trong lòng: Là do đứa bé này còn nhỏ nên không hiểu chuyện, hay là do mẹ nó dạy quá tốt đây?
Vì có Cố Tư Linh ở đây, ngôi nhà bình thường vốn yên ắng lại giờ lại trở nên sôi nổi.
Suy cho cùng, một đứa trẻ 5 6 tuổi, cho dù vừa phải chịu oan ức đi nữa thì chỉ cần được cho đồ chơi và đồ ăn ngon cũng đủ khiến nó vui vẻ trở lại.
Có điều, chỉ trong vài ngày trong nhà đã có rất nhiều đồ chơi, ngay cả cầu trượt cho trẻ em cũng được lắp đặt.
Tất cả đều là màu hồng.
Trông thật chói mắt.
Ngay cả cha Tống luôn nghiêm khắc mà giờ đây cũng vui vẻ đến vậy.
Đây hẳn là sức mạnh của huyết thống đi, cho dù bố mẹ Tống Lẫm không thích Cố Tử Di, nhưng cũng không thể không yêu thương con của cô ta và Tống Lẫm.
Nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì huyết thống, sau khi ở cùng đứa bé đó 2 tiếng, tôi phát hiện ra ngoại trừ việc đứa bé đó là con của tình địch, thì đứa bé đó trông rất dễ thương và hiểu chuyện.
Ví dụ như khi người giúp việc mang trái cây ra, con bé sẽ mời ông bà trước, sau đó là cho Tồng Lẫm, sau đó mới tự lấy cho chính mình. Nếu con bé muốn chơi đồ chơi, trước tiên cũng sẽ hỏi ông bà rằng họ có thể chơi cùng với nó không.
Ở trước mặt Tống Lẫm, con bé cũng sẽ gây chú ý với hắn, thậm chí còn nịnh nọt hắn, thật là khiến người ta đau lòng.
Nhìn gia đình hạnh phúc của bọn họ, trông tôi chẳng khác nào người ngoài cuộc.
À, tôi căn bản chính là người ngoài cuộc.
Dường như Tống Lẫm cũng nhận ra là hắn đã quá quan tâm đến con gái mình mà lơ là tôi, lúc ăn cơm, hắn liên tục gắp thức ăn cho tôi và dặn tôi ăn nhiều một chút.
Nhưng vì tâm trạng không tốt, phản ứng ốm nghén vốn đã giảm bớt của tôi lúc này lại đột ngột quay trở lại, sau khi ăn được vài miếng, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Viện Viện làm sao vậy?” Mẹ Tống Lẫm quay sang nhìn tôi rồi hỏi: “Mấy hôm trước con nói con không khoẻ nên muốn đến bệnh viện khám, con đã đi khám chưa?”
“Con khám rồi.” Tôi xua tay nói “Con không sao.”
Tôi quay sang nhìn Tống Lẫm, ý tứ rất rõ ràng, nếu hắn không muốn nói thì tôi sẽ không nói.
“Chuyện là… Viện Viện có thai rồi.”
Trước đó tôi đã nói với Tống Lẫm rằng đừng cho bố mẹ hắn biết, nhưng hắn nói sớm muộn gì họ cũng sẽ biết.
“Thật sao?” Mẹ Tống Lẫm kinh ngạc, miệng cười đến tận mang tai: “Ôi, Viện Viện, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao con không nói sớm một chút chứ.”
Khi nói câu này, bà ấy như cố ý lại như vô tình liếc nhìn qua Cố Tư Linh đang ngồi bên cạnh.
Tôi đoán, bà ấy hẳn là nhớ lại việc Cố Tư Linh đã đánh tôi trước đó, Suy cho cùng thì có thai và không có thai cũng khác nhau hoàn toàn.
“Có thai là sao ạ?” Cố Tư Linh ngây thơ ngẩng đầu hỏi bà.
Mẹ Tống Lẫm cười nói: “Có thai chính là… con sắp có em trai.”
Quả nhiên, bố mẹ Tống Lẫm có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Tuy nói rằng con trai con gái đều như nhau, nhưng thực chất vẫn có sự phân biệt rất lớn.
Tôi cúi đầu nghĩ: Con tôi không có chị gái, chỉ có một người anh trai đã mất từ 5 năm trước.
Biết rằng tôi mang thai đôi, bố mẹ Tống Lẫm lại càng vui hơn, cười tươi đến mức khoé miệng cong đến cả thái dương.
Lí do hôm nay tôi đến đây là vì tôi muốn chính miệng Tống Lẫm nói ra việc tôi mang thai với bố mẹ hắn