Chớp Mắt, Người Buông, Tình Buồn

Chương 2


2 tuần


Rõ ràng rồi, hắn im lặng, hắn thừa nhận đứa bé đó là con của hắn.

Trái tim tôi chùng xuống.

Một lúc sau, hắn ta giải thích: “Anh không biết cô ấy có thai, cũng không biết cô ấy đã sinh đứa bé ra.”

“Vậy sao?” Tôi ngước mặt lên nhìn hắn.

Bây giờ tôi rất rối bời, thật sự không biết phải làm sao.

Nghĩ đến đứa con trong bụng, nhiều lúc tôi ích kỷ mong hắn có thể bỏ mặc hai mẹ con họ mà sống bình yên bên tôi.

Nhưng từ giây phút họ xuất hiện, cuộc sống của tôi đã không còn bình yên như trước.

“Anh biết từ khi nào?”

“Cũng không lâu lắm… mới nửa tháng trước.”

Nửa tháng trước…

Tôi chợt nhớ ra, cách đây nửa tháng hắn nói sẽ cùng tôi đi xem phim sau khi tan ca, tôi mua vé xem phim rồi đợi hắn ở trung tâm thương mại, nhưng hắn nói có việc quan trọng cần phải làm, không thể xem phim cùng tôi được.

Tôi nghĩ hắn phải tăng ca, vậy nên tôi đã xem phim một mình.

Tối đó, hắn về nhà rất muộn.

Từ hôm đó, hắn thường xuyên tăng ca, có khi tôi nói muốn mang cơm trưa cho hắn, hắn cũng luôn viện cớ để tôi không tới công ty của hắn.

Hai ngày trước, tôi bắt đầu có phản ứng ốm nghén, mỗi lần ăn xong đều nôn ra, lúc đầu tôi còn tưởng bụng mình có vấn đề gì, hôm trước ăn tối cùng hắn bị hắn phát hiện, hắn nói sẽ đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng mãi đến khi tôi biết mình có thai, cũng không đợi được hắn đưa tôi đi khám như hắn đã nói.

Thực ra, tất cả những điều này đều để lại dấu vết.

Nhưng vì 6 năm chung sống này, tôi đã bỏ qua và lựa chọn tin tưởng.

Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể cho hắn một bất ngờ lớn.

Không ngờ, hắn đã cho tôi một bất ngờ còn lớn hơn, một bất ngờ mà tôi không thể nào lường trước được.

“Anh sẽ giải quyết, cho anh một chút thời gian.” Xem ra hắn đối với tôi cũng rất có trách nhiệm, đã đến nước này rồi, hắn cũng không nhắc đến chuyện ly hôn.

“Tôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước.” Tôi vốn muốn hỏi hắn muốn giải quyết thế nào, nhưng tôi sợ sẽ nhận được câu trả lời khiến tôi thất vọng.

Đầu óc tôi rối bời, hắn chắc chẳn cũng đang đứng trước một quyết định khó khăn. Nếu tôi kích động thì chỉ đẩy hắn về phía mẹ con họ mà thôi.

Nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi không biết tự lượng sức mình cũng không sao, tôi chỉ không muốn tác thành cho bọn họ mà thôi.

Bây giờ Tống Lẫm là chồng tôi, dựa vào đâu tôi phải thoả hiệp.

Tôi cũng muốn hai đứa trẻ trong bụng tôi được sinh ra trong một gia đình trọn vẹn, cũng muốn chúng vừa được sinh ra đã có cha yêu thương chứ không phải là những đứa trẻ bị cha bỏ rơi.

Tống Lẫm không đuổi theo khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Nằm trên giường một lúc, tôi thực sự ngủ thiếp đi.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng tôi tỉnh dậy với cái bụng đói meo. Tôi muốn xuống lầu tìm chút gì đó để ăn, nhưng tôi nghe thấy Tống Lẫm nói chuyện với mẹ hắn ở cầu thang.

“Sao con không nói chuyện này với mẹ sớm hơn? Nếu nó không gọi điện cho mẹ, mẹ còn không biết nó mang theo một đứa bé trở về.”

Là giọng của mẹ chồng tôi, bà nói rất nhỏ, trong giọng điệu còn có chút bất đắc dĩ.

Có vẻ như Cố Tử Di không đợi được nữa, đã nói thẳng với mẹ của Tống Lẫm.

“Vậy bây giờ con định làm thế nào?” Mẹ chồng tôi lại hỏi.

Tôi thấy Tống Lẫm chán nản ngồi trên sofa, vò đầu bứt tóc, cáu kỉnh nói: “Con không biết.”

“Xét nghiệm ADN chưa? Con có chắc là của con không?”

“Phải.”

“Vậy đó là con cháu nhà ta, không thể để lưu lạc bên ngoài được.” Tôi không thấy được biểu tình của mẹ chồng, nhưng nghe được giọng điệu của bà, hẳn là rất vui sướng, “Viện Viện là một cô gái tốt, cũng có ơn với gia đình chúng ta, nhưng không thể vì vậy mà để Tống gia chúng ta tuyệt hậu…”

“Mẹ, con không thể để Viện Viện thất vọng, nếu không phải nhà họ…”

Tôi và Tống Lẫm kết hôn không phải vì hắn rung động trước tình cảm bao năm tôi dành cho hắn, mà là vì gia đình tôi đã giúp nhà họ Tống vực dậy công ty sắp phá sản của nhà họ.

Lúc đầu, bố tôi không đống ý, vì nhà họ Tống cần rất nhiều tiền để có thể vượt qua khủng hoảng, cuối cùng chịu không nổi sự van xin của tôi nên bố tôi đã giúp đỡ nhà họ Tống.

Tôi không đề cập đến chuyện kết hôn, là Tống Lẫm mở lời trước.

Hắn nói rằng sẽ đối xử tốt với tôi và trả ơn tôi bằng cả phần đời còn lại.

“Mẹ biết… Những chuyện này mẹ đều biết. Nhưng chúng ta không thể không cần đứa bé kia, hay là con đưa cho người phụ nữ kia ít tiền, rồi đón đứa bé về, con cùng Viện Viện nuôi nó.”

“Nếu là mẹ, mẹ có muốn nuôi con của người yêu cũ của chồng mình không?” Tống Lẫm khàn giọng hỏi.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể vong ơn bội nghĩa ly hôn Viện Viện mà đưa người phụ nữ kia về nhà.”

“Con không biết, lẽ ra ngay từ đầu con không nên nghe lời mẹ. Nếu không bây giờ con đã không thành ra thế này.” Nghe Tống Lẫm nói, lòng tôi thắt lại.

“Bây giờ con còn trách mẹ? Vậy lúc mẹ bảo con làm như vậy, sao con không phản đối?”

“Con phản đối có ích lợi gì sao? Đám cưới là mẹ lên lịch rồi thông báo cho con, tuần trăng mật là mẹ sắp xếp, mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới, mẹ đều giúp con chuẩn bị quà cho Lục Viện, kể cả khi tan ca mỗi ngày, mẹ cũng liên tục gọi điện, nhắn tin cho con, muốn con về nhà với cô ấy…”

Tống Lẫm nói đến đây, hắn dừng một chút rồi lại tiếp tục “Chỉ cần con làm không tốt, mẹ lại lôi việc bố cô ấy giúp đỡ công ty chúng ta ra, còn nói chúng ta không thể vô ơn, nói con phải đối xử tốt với Viện Viện, nói Cố Tử Di tham phú phụ bần nên mới bỏ đi, Viện Viện là một cô gái tốt, nói con không thể phụ cô ấy…”

“Cái gì mà không thể để cô ấy thất vọng? Mẹ, mẹ chỉ là muốn cùng Lục gia hợp tác lâu dài.”

Thì ra là vậy.

Hoá ra họ tốt với tôi bao năm nay, đều là do năm đó bố tôi đã giúp họ, và ông vẫn giúp họ cho đến tận bây giờ.

Cứ ngỡ những bất ngờ đó là do hắn thật lòng chuẩn bị, cứ ngỡ là hắn đã cảm động trước tấm chân tình của tôi, muốn mở lòng với tôi, hoá ra tất cả là do mẹ hắn ép buộc.

Thực ra không phải là tôi không cảm nhận được gì cả.

Tôi phát hiện ra rằng mỗi khi hắn đối xử tốt với tôi, tôi có thể cảm nhận được sự xa cách của hắn, và mỗi khi tôi vui, tôi cũng có thể thấy được vẻ buồn bã trên khuôn mặt hắn.

Những năm nay, phải giả vờ thích tôi, giả vờ đối xử tốt với tôi, hắn hẳn là rất vất vả, phải giả vờ cũng rất cực khổ đi?

Oẹ——

Dạ dày tôi trào ngược lên, tôi bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh, suýt nữa đã nôn ra mật.

Tôi cố nén cảm giác khó chịu và từ từ ngồi xổm xuống vì sợ đột ngột mất thăng bằng sẽ khiến tôi ngã xuống. Bụng tôi nóng như lửa đốt, tôi thở hổn hển, một tay chống người, một tay véo cổ để giảm bớt sự ngột ngạt dữ dội.

Bảo bối, mẹ rất vô dụng phải không?

Nhiều năm như vậy, người đó thật lòng hay chỉ là giả vờ tôi cũng không thể phân biệt được.

Không biết Tống Lẫm và mẹ hắn đã rời đi lúc nào, nhưng khi tôi cảm thấy khá hơn và xuống lầu một lần nữa thì họ đã không còn ở đó.

Vì bảo bối trong bụng, tôi ăn hai cái hoành thánh tôm mà Tống Lẫm mua về.

Hoành thánh tôm đã nguội, tanh nồng, rất khó ăn, tôi chưa ăn xong cái thứ hai đã phải nôn hết ra ngoài.

Sau khi nôn xong, tôi không cảm thấy khó chịu nữa, cả người đột nhiên bình tĩnh lại.

Năm tôi 16 tuổi, tôi nghĩ tình yêu của tôi dành cho Tống Lẫm vững như bàn thạch, tôi đã nghĩ cho dù Tống Lẫm có đối xử với tôi thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ yêu hắn như trước.

Nhưng hiện tại tôi phát hiện, tình yêu cũng có thể biến mất chỉ trong một khoảnh khắc, thậm chí chỉ trong một lời nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play