Tác giả: Khuynh Thiên Huyết Vũ
 

Từ Ngọc trước giờ chỉ có trêu chọc người, tính kế người, đánh người, nhưng chưa từng làm qua chuyện dỗ người. Hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đợi một hồi người trước mặt vẫn khóc không ngừng, Từ Ngọc không chịu nổi, hít một hơi, nói:

“Tam hoàng tử, đừng khóc nữa, ta mang ngài đi Trân Bảo các được không?”

Nam tử không phải thích mấy thứ xinh đẹp sao? Từ Ngọc cô có tiền, mua cả tiệm luôn cũng được.

Dù đang vừa phiền lòng, vừa bực bội, nhưng giọng điệu Từ Ngọc vẫn thanh lãnh như cũ, thậm chí còn vô thức mềm mại đi mấy phần.

Nhưng Từ Ngọc không nói thì thôi, vừa nói xong Minh Diễm như bị kích thích, ngẩng đầu lên mắng cô một tràng không ngừng nghỉ.

“Quân là thá gì lại dám làm lơ bản hoàng tử.”

“Ta căn bản không cần quân quan tâm.”

“Ta mới không thích quân.”

“Ta không hề thích quân.”

“Quân chỉ biết trêu chọc người ta, lạnh nhạt vô tình, ai sẽ thích quân cơ chứ.”

“Không tuấn tú mạnh mẽ như bao nữ quân khác, bất nam bất nữ, cũng chẳng giỏi giang, học hành bết bát, tính cách lại xấu xa, suốt ngày rong chơi, kết phường lưu manh, không nghề không nghiệp, chỉ biết ăn no chờ chết,…”

Càng nói cả người Minh Diễm càng lạnh lẽo tựa như rơi vào hầm băng, đầu cúi gằm xuống hoàn toàn không dám nhìn mặt Từ Ngọc.

Không gian thoáng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

“Ta… ý ta không phải là...” Minh Diễm muốn giải thích nhưng lời nói cứ như mắc kẹt ở cổ họng, không thể phát ra, trong lòng vội đến muốn khóc.

“Không phải giải thích…”

Từ Ngọc còn chưa nói xong, Minh Diễm đã khóc trước. Tiếng khóc lần này vừa thê lương vừa bất lực, khiến lòng người có chút xót xa.

Một câu mở đầu kia của Từ Ngọc tựa như cọng rơm đè chết lạc đà khiến tâm trạng Minh Diễm hoàn toàn suy sụp. Hắn cảm thấy mọi thứ đều xong cả rồi, giữa hắn và A Ngọc tỷ đã không còn một chút hy vọng.

Chưa bao giờ Minh Diễm hận bản thân như vậy, cũng chưa bao giờ muốn oán trời trách đất như vậy.

Từ Ngọc thở dài, đi qua ngồi bên cạnh Minh Diễm. Giữ khoảng cách một cánh tay, cô vươn tay xoa đầu hắn một chút rồi buông, giọng điệu ôn tồn nói:

“Đừng khóc, ta không để ý những lời đó. Bảo A Diễm không cần nói nữa là vì ta hiểu đệ muốn nói gì.” Từ Ngọc khó khăn mở miệng tiếp: “Là do ta… không để ý tới đệ, ta sai rồi, xin lỗi.”

Có trời mới biết bản thân cô ngượng miệng cỡ nào khi nói ra lời này.

Nhóc con càng lớn càng khó dỗ.

Mà Minh Diễm lại bị cái xoa đầu của Từ Ngọc làm cho hoảng hốt, tựa như nhớ lại rất lâu về trước, nàng cũng từng xoa đầu hắn như vậy, cũng từng xưng hô thân thiết như vậy.

Có một lần, Minh Diễm như thường lệ tức giận các tỷ tỷ không chơi với mình, vừa buồn vừa tủi, nhưng lại không hề khóc, chỉ lặng lẽ ngồi một bên xem bọn họ nói chuyện đánh cờ. 

Lúc đó Từ Ngọc đang là thư đồng của thất tỷ cũng ngồi bên cạnh, nhìn hắn ủ rũ liền mở miệng trêu chọc, vẻ mặt vô cùng thành thật mà nói hắn xụ mặt như vậy sau này lớn lên sẽ khó coi, nói hắn không biết tự tìm người khác chơi cùng, ngốc nghếch như vậy sẽ dễ bị người ta lừa gạt, nói đến mức khiến hắn vừa sợ vừa tức đến đỏ mắt mới quay ra dỗ dành hắn, vừa xoa đầu vừa tặng đồ, là một con cáo nhỏ bằng gỗ được điêu khắc rất tinh tế.

Sau lần đầu tiên liền mở ra thông lệ. A Ngọc tỷ trêu tức hắn xong lại dỗ dành, dỗ xong lại tặng này tặng nọ. Số lần gặp mặt tăng lên, thứ nàng cho hắn cũng ngày càng nhiều, có bình thường cũng có trân quý, không trùng lặp, không có quy luật, tựa như chỉ là nàng tiện tay lấy ra, nhưng hắn đều cất giữ kĩ càng.

Bởi vì Hoàng phụ mất, người thân thiết nhất với Minh Diễm chỉ còn Mẫu hoàng và hai vị thân tỷ, những huynh đệ tỷ muội khác là con của các lương quân, tâm tư thâm sâu nặng nề nên hắn không thích tiếp xúc. Minh Diễm chỉ có thể thường tìm đến chỗ hai tỷ tỷ, về sau thân thiết với Từ Ngọc thì chỉ thích đi theo nàng.

Tuy suốt ngày đấu khẩu, còn bị chọc cho tức giận nhưng Minh Diễm lại rất vui vẻ tự tại.

Chưa từng có ai đối xử với Minh Diễm như vậy. Mẫu hoàng và hai tỷ tỷ cũng rất tốt, vô cùng tốt, sẽ cho hắn những thứ tốt nhất, sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu trong phạm vi cho phép. Nhưng lại không có ai giống như Từ Ngọc, sẽ kiên nhẫn lắng nghe những lời hắn nói, kiên nhẫn giải thích những chuyện hắn hỏi, sẽ không tức giận khi hắn làm hay nói gì quá phận, sẽ dùng cách thức kỳ lạ của mình để khiến hắn nhận ra sai sót, còn cam tâm tình nguyện sửa đổi.

Nhưng chẳng biết mọi thứ thay đổi từ khi nào, A Ngọc tỷ dần không còn thân thiết với hắn như trước nữa, lúc nào cũng xa cách gọi hắn một tiếng Tam hoàng tử, hai tiếng Tam hoàng tử, dù bên cạnh không có người ngoài cũng vẫn giữ nguyên lễ nghi chuẩn mực.

Một thoáng hồi tưởng, Minh Diễm như tìm lại được cảm giác thân quen ngày trước, đồng thời nghĩ lại những lời Từ Ngọc vừa nói, linh quang chợt lóe qua trong đầu, buồn bã đau khổ trước đó đều bay mất sạch. Hắn ngẩng đầu mặt đối mặt với Từ Ngọc.

Lâu nay bởi vì xa cách, cũng vì tính tình càng lớn càng thất thường đến mức không hiểu nổi của mình, Minh Diễm không dám thân cận càng không dám quan sát sắc mặt của Từ Ngọc, sợ nhìn thấy vẻ khó chịu ghét bỏ của nàng mà đau lòng.

Nhưng ngay lúc này, khi đã nhìn rõ ánh mắt Từ Ngọc, Minh Diễm nhận ra chỉ có bản thân mới là người thay đổi. Mà A Ngọc tỷ trước sau vẫn như vậy, đều bình đạm dịu dàng nhìn hắn, không có chán ghét, cũng không có mất kiên nhẫn.

Minh Diễm vươn hai tay túm chặt lấy tay áo của Từ Ngọc, lấy hết dũng khí hỏi cô:

“Minh Viễn, quân có thích ta không?”

Từ Ngọc bị câu hỏi đột ngột của Minh Diễm làm cho sửng sốt.

“Quân mau nói.” Minh Diễm mặt thúc giục, không muốn cho Từ Ngọc một chút thời gian để suy nghĩ.

Ngay khi phát hiện thái độ của Từ Ngọc đối với mình mềm mỏng và kiên nhẫn có thừa, Minh Diễm hoàn toàn buông thả bản thân. Dù sao nàng bị hắn mắng chửi nặng nề cả buổi như vậy còn không tức giận thì chút hành vi ngang ngược này có xá gì.

Quả thực, Từ Ngọc không hề tức giận. Không chỉ bởi cô sống hai kiếp cộng lại cũng đã gần năm mươi tuổi đời, lòng bao dung với một đứa trẻ mới vừa mười lăm như Minh Diễm là có thừa, mà còn vì cô hiểu được tính tình tâm tư của thằng bé. Dù cho tự trong lòng Từ Ngọc vẫn luôn đặt nghi vấn về ngôn hành bất nhất của Minh Diễm.

“Ta chỉ xem A Diễm như đệ đệ.” Từ Ngọc chân thành đáp lời.

Lời Từ Ngọc nói với Thái nữ trước đó không phải viện cớ, cô thật sự xem Minh Diễm như em trai, thậm chí có thể là cháu trai.

Năm nay Từ Ngọc tuy mới mười chín nhưng tính tuổi hai đời cộng lại thì đã ngoài tứ tuần rồi. Với một đứa nhỏ vị thành niên, một bà già như cô có thể sinh ra tâm tư gì. Cô cũng không phải biến thái.

“Gia phả hoàng thất không có tên Minh Viễn.” 

“Ý ta là gì, A Diễm hiểu rõ.” Từ Ngọc bình tĩnh liếc Minh Diễm một cái thật sâu.

“Hừ, ta cũng đâu thích quân. Quân tự nhìn lại bản thân mình, đừng có mà vọng tưởng. Ta chỉ là tò mò thôi. Quân mắt mù mới không thích ta. Nhìn khắp hoàng thành Thiên Đô này có nam tử nào dám xưng đệ nhất mỹ nam trước mặt ta chứ…” Minh Diễm càng nói, càng cúi gằm mặt. 

Hiện tại Minh Diễm đã từ bỏ việc kiềm chế cái miệng có độc của mình. Không có cách nào, chỉ cần có mặt Từ Ngọc, hắn đều phát ngôn bất nhã trái lương tâm như vậy. Càng đừng nói đến việc thổ lộ tâm tư, hoàn toàn không thể mở miệng thành lời được.

Nhưng Minh Diễm không chịu bỏ cuộc, vẫn hỏi tiếp:

“Làm sao Minh Viễn mới có thể thích ta?” Minh Diễm nhấn mạnh: “Là loại thích giữa nam và nữ.”

“A Diễm còn nhỏ…”

“Ta đã cập kê rồi, trưởng thành rồi.”

“Vẫn còn nhỏ.” Từ Ngọc kiên quyết khẳng định.

Thấy Từ Ngọc chấp nhất như vậy, Minh Diễm bèn lui một bước, nhưng vò mẻ không sợ nứt, hắn quyết tâm hỏi tới cùng:

“Vậy khi nào mới tính là trưởng thành?”

“Ít nhất hai… mười tám tuổi.” Từ Ngọc vốn định nói hai lăm tuổi, nhưng nhìn ánh mắt ửng đỏ ngập nước đang chực chờ rơi xuống của Minh Diễm, liền đổi thành mười tám. Dù sao ở hiện đại, mười tám cũng đã tính thành niên.

Minh Diễm cũng hài lòng với câu trả lời này. Mười tám tuổi đối với hoàng tử không tính là trễ. Huống chi hắn không sợ trễ, chỉ sợ từ đây về sau không còn liên quan gì đến Từ Ngọc.

“Vậy lúc đó tỷ sẽ cưới ta chứ?” Minh Diễm mặt đỏ như máu hỏi. Cho dù hắn có bạo dạn đến đâu, chủ động nói đến loại chuyện này cũng rất xấu hổ.

Minh Diễm biết lúc này là một cơ hội tốt, A Ngọc tỷ vì dỗ dành hắn mà thái độ vô cùng mềm mỏng. Hắn không muốn bỏ lỡ, quyết định phải làm cho tới cùng.

Lỡ như kết quả không tốt, vậy hắn sẽ… sẽ tiếp tục ăn vạ.

Mè nheo làm nũng bán thảm là kĩ năng sinh tồn của Minh Diễm hắn, không phải sao?!

Mà những việc mất mặt của mình, từ nhỏ đến lớn Minh Diễm đã bị Từ Ngọc chứng kiến không ít, không có gì phải xấu hổ.

Về phía Từ Ngọc, cô nghe xong thoáng chốc ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:

“Đừng có nghĩ đến những chuyện này, tập trung học hành, nhìn nhiều, hiểu nhiều một chút.” Đừng có nông cạn như vậy, nhìn người chỉ nhìn mặt. 

Câu sau Từ Ngọc chỉ giữ trong bụng, không muốn thêm dầu vào lửa. Dỗ người thật sự rất mệt mỏi, so với bày mưu tính kế ra sách lược còn mệt mỏi hơn.

Nhưng Từ Ngọc vô cùng khó hiểu. Rõ ràng bề ngoài cô chỉ là một Thế nữ ăn chơi trác táng, ngồi không chờ chết, không có một chút liên quan gì đến hình tượng “nữ quân như ý” trong lòng các nam tử. Mà trong nguyên tác, tiểu ma vương này cũng sống chết cướp nữ chính với anh trai nam chính mình đến mức thân bại danh liệt, tuy có chút ngốc nghếch nhưng mắt nhìn vẫn còn rất tốt, sao đến đời này lại như vậy chứ?

Là do nội tại của cô quá mạnh mẽ, vô ý toát ra mị lực sao?

“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc Từ thế nữ có định cưới bản Hoàng tử hay không?” Giọng điệu Minh Diễm không thể nói là dễ nghe, vừa ngạo mạn, vừa bá đạo, thái độ cũng vô cùng gay gắt.

Có điều sau khi nói xong, vẻ mặt Minh Diễm thoáng chốc cứng đờ, biểu cảm lập tức thay đổi, đối lập hoàn toàn với trước đó.

Lo lắng, tủi thân, buồn bã… tựa như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, không còn một chút kiêu ngạo.

Minh Diễm được Nữ hoàng cưng chiều cũng có một phần vì gương mặt tuyệt diễm giống với Tiên hoàng quân. Là bạch nguyệt quang và cũng là nốt chu sa trong lòng quân vương, đương nhiên nhan sắc của ông ấy không chỉ đơn giản gói gọn ở một từ “xinh đẹp”.

Lúc nhỏ vào cung học tập, Từ Ngọc đã từng gặp qua, không có lời nào để miêu tả, chỉ có thể nói là độc nhất vô nhị. Cô đi từ đông sang tây, ra bắc vào nam cũng chưa từng gặp qua cấp bậc nhan sắc này. Kiều mị, quyến rũ, nhưng không phải loại mềm mại phong tình mà có sự phóng khoáng đoan trang của một bậc phụ nghi thiên hạ.

Minh Diễm là nhi tử của Hoàng quân, đương nhiên sẽ không kém. Kế thừa sáu phần kiều mị của cha, bốn phần anh tư sáng sủa của mẹ. Nhất là đôi mắt hoa đào lúng liếng đa tình, vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Một đôi mắt biết nói, dù cười hay khóc đều linh động khảm đến tận tâm can.

Minh Diễm đợi một lúc vẫn không nghe được câu trả lời, lo sợ bản thân đã quá trớn, đang định bào chữa một chút thì nghe được giọng điệu bâng quơ của Từ Ngọc.

“Đệ cứ yên tâm trưởng thành. Chuyện sau này, để sau này nói.”

Minh Diễm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Từ Ngọc.

Nói như vậy nghĩa là hắn vẫn có cơ hội đúng không?

Từ Ngọc bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, cảm thấy tự vả mặt quá đau. Nhìn gương mặt còn vương nét non nớt của Minh Diễm thì giống như mình đã phạm tội, dù bản thân còn chưa làm gì, cũng chưa có ý nghĩ bẩn thỉu nào.

Cô chỉ là… chỉ là lâu ngày gặp lại, bất chợt cảm thấy nhóc con lớn lên thật xinh đẹp, liền không nhịn được mở cửa sau.

Aaa!!! Không được! Từ Ngọc, mày điên rồi!

Từ Ngọc không muốn nhìn tấm gương phản chiếu tội ác của mình, vươn tay ấn đầu Minh Diễm xuống, muốn vò mạnh một trận nhưng lại sợ hỏng kiểu tóc cầu kỳ của hắn, cuối cùng đổi sang vỗ nhẹ vài cái.

Minh Diễm bị hành động không đúng mực quen thuộc của Từ Ngọc khiến cho rơi nước mắt. Từng giọt như châu như ngọc rơi xuống, không tiếng động thấm ướt vạt áo.

Từ Ngọc thấy vậy, tâm tư lộn xộn gì đó đều bay biến, hoảng sợ buông tay.

Cô đã làm gì đâu? Cô không làm gì hết.

Nhóc con làm bằng nước sao? Động chút lại khóc. Chẳng phải bình thường kiêu ngạo lắm sao, lúc nhỏ bị cô chọc tức còn hung hăng đáp trả lại, sao lớn lên thì đổi tính rồi? 

“Đừng khóc. Ta nói để sau này quyết định thì tức là sẽ chờ đệ trưởng thành.”

Từ Ngọc cảm thấy mình nói chưa đủ rõ ràng bèn giải thích kĩ càng. Trong lòng thầm nhủ: Nhóc con ngốc nghếch như vậy, lời ít ý nhiều liền không hiểu, cần phải đào tạo thêm kẻo lại bị dạy hư giống như trong cốt truyện.
 

Bổn gia có lời muốn nói:

Cục cưng A Diễm là minh chứng cho việc nếu không quan tâm con cái, em trai/em gái nhiều hơn, cải trắng ngọt ngào nhà mình sẽ bị heo ủi mất. 

NHƯNG Từ Ngọc không phải heo, không phải heo, không phải heo. Điều quan trọng phải nói ba lần.

Từ Ngọc là ánh trăng sáng của lòng tôi. Đây là sự thật không cần phải lặp lại.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play