Tác giả: Khuynh Thiên Huyết Vũ
Thiên Hoa quốc, năm Hi Hoà thứ hai mươi ba, Thiên Đô
“Trạng nguyên lang năm nay là ai vậy?”
“Ngươi từ đâu chui ra thế? Vậy mà còn chưa biết. Chính là đại tài nữ nức tiếng gần xa mấy năm nay, trưởng nữ nhà thượng thư đại nhân Tống Thanh, Tống Huyên.”
“Xứng đáng. Nếu trạng nguyên không phải nàng thì chính là thiên lý bất dung.”
“A! Không nói với ngươi nữa, sắp tới rồi sắp tới rồi!”
“Nữ quân! Nhìn ta đi! Nữ quân.”
“Ôi! Sao ngài ấy lại tuấn mỹ đến như vậy!”
Từ Ngọc nhìn cảnh tượng đu idol phiên bản cổ đại bên ngoài cửa sổ mà mặt không đổi sắc.
Thay vì bình thường là mấy em gái nhỏ điên cuồng la hét gào tên minh tinh nào đó thì nay đã đổi thành mấy em trai nhỏ môi son má phấn nửa e thẹn nửa kích động vẫy khăn ném túi thơm với một chị gái gần hai mươi tuổi.
Nếu là mấy năm đầu khi xuyên tới thì có lẽ Từ Ngọc đã sớm thất hồn lạc phách, hai mắt đẫm lệ vì cay.
Nhưng hiện tại, nội tâm Từ Ngọc đã sớm bằng phẳng, cho dù trời có sập xuống thì cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Một tuần trước, kỳ thi đình chính thức kết thúc, kết quả đã được định ra, bảng vàng được niêm yết, hoàng ân mênh mông, vinh quang tột cùng. Sau khi các tiến sĩ tham dự yến tiệc ở hoàng cung, bệ kiến hoàng thượng, tới hôm nay chính là ngày cưỡi ngựa diễu phố dương danh khắp hoàng thành.
Trên đường lớn, nữ tử thong dong cưỡi bạch mã dẫn đầu đoàn người. Vóc dáng nàng mảnh mai gầy yếu, ngũ quan thanh thoát nhu mì. Nếu đặt ở thời hiện đại thì chính là hình tượng thục nữ đoan trang điển hình, nhưng ở Thiên Hoa quốc nữ cường nam nhược này lại có chút không hợp thị hiếu. Chẳng qua không thể tính là xấu, ngược lại nhờ tài hoa xuất chúng, khí chất điềm tĩnh hòa nhã, phong thái đĩnh đạc mà có mấy phần ngọc thụ lâm phong. Tuy là dạng thư sinh vai không thể gánh tay không thể xách phổ biến trong miệng thuyết thư và các loại thoại bản, nhưng vẫn đủ khiến đám quý nam kinh thành điên đảo.
Người này, không ai khác chính là đại tài nữ Tống Huyên trong miệng quần chúng nhân dân ngoài kia.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Từ Ngọc gặp Tống Huyên, trước đây đều là nghe qua lời kể của thuộc hạ.
Quả nhiên không hổ là nữ chính, hào quang vạn trượng.
“Tống Huyên này, nhân khí xem ra rất tốt.”
Từ Ngọc nhấp một ngụm trà, nhìn Minh Khang chờ nàng ta nói tiếp.
“Minh Viễn nói xem, ta có nên lôi kéo nàng ta không?” Minh Khang nửa thật nửa giả hỏi.
“Thái nữ thứ tội, Minh Viễn không bàn nổi chuyện triều chính.” Từ Ngọc mân mê tách trà, dùng thái độ thờ ơ né tránh vấn đề.
“Có điều, ngài yên tâm. Từ gia vĩnh viễn tận trung với đế vị với Hoàng thất Minh gia.” Từ Ngọc khẽ nhếch mép.
Lời này ngoài mặt không có vấn đề, nhưng bên trong ẩn ý là bất kể vị hoàng tử nào, chỉ cần giành được ngai vị liền có được trung thành của Từ gia.
Minh Khang thầm hừ một tiếng, tự nhắc mình rộng lượng không nên so đo với con cáo già này, hoàn toàn không nhớ bản thân mình vẫn luôn tìm cách gài người ta.
Lại nhìn gương mặt xinh đẹp bất phân nam nữ của Từ Ngọc, Minh Khang không nhịn được mà cảm khái.
Rõ ràng là có gương mặt phong hoa trác tuyệt nhưng sao tính cách lại xấu xa như vậy chứ. Cho dù bản thân có nghẹn khuất cỡ nào, chỉ cần đối mặt với Từ Ngọc, nàng liền có thể dễ dàng cho qua.
“Nếu Minh Viễn chịu tham gia kỳ thi lần này, không chừng Thám hoa năm nay sẽ được lưu danh sử sách đấy. ” Minh Khang hư hư thực thực đâm thọc một câu.
“Minh Viễn tự thẹn không bằng.” Từ Ngọc cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay tới lượt Thám hoa lang cưỡi ngựa đi ngang qua.
Diện mạo phong thái kia quả là danh xứng với thực.
Nghe nói người này rất có tiếng tăm trong đám sĩ nhân hàn môn. Nữ chính ngoại trừ tài năng có thể cạnh tranh, về danh lẫn sắc so với nàng ta vẫn còn cách một đoạn. Có điều, sau này hai người tìm được tiếng nói chung, trở thành tri âm tri kỷ, tương trợ lẫn nhau, một đường càn quét chốn quan trường.
Minh Khang đi theo ánh mắt Từ Ngọc cũng thấy được tràng cảnh bên ngoài.
Khương Đình, người này tuy xuất thân hàn môn nhưng lại là học trò tâm đắc của Tô Trác - một trong tứ tuyệt của giới danh sĩ phương nam, tài hoa đã sớm được hiển lộ, cũng đã được khẳng định, rất có danh vọng.
Minh Khang từng gặp nàng ta trong hội thơ xuân năm ngoái, làm người lễ độ khiêm tốn, tư tưởng cấp tiến.
Tuy nhiên…
Minh Khang thoáng nhìn qua Từ Ngọc.
So với người trước mặt này, thì vẫn còn kém xa.
Không phải loại lý luận suông trên bàn trà của đám văn nhân sĩ tử, Từ Ngọc là minh chứng của người thật việc thật.
“Chậc, Minh Viễn a Minh Viễn, cô vẫn luôn không chịu thành thật.”
Từ Ngọc nghe tai này qua tai kia, không bận tâm ý tứ sâu xa kia, chỉ nhìn người đối diện tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Lời Thái nữ nói Minh Viễn không hiểu.”
Bồi vị Thái nữ này chơi mười năm, Từ Ngọc tự muốn khen bản thân một tiếng “tri kỷ”. Hoàng gia nước sâu, hết một đám lại một đám toàn là nhân tinh, thật hao tế bào não.
Minh Khang nhìn bộ dạng suốt ngày “giả heo ăn thịt hổ” của Từ Ngọc mà có chút ngứa răng. Nếu không phải có gánh nặng hình tượng, nàng nhất định sẽ đánh Từ Ngọc một trận, dù khả năng là sẽ bị chỉnh đến không còn manh giáp, có khổ mà không thể nói.
“Không bàn chuyện này nữa, nói một chút về A Diễm đi.” Minh Khan lạnh mặt nhìn Từ Ngọc.
Từ Ngọc không sợ hãi, nhìn Minh Khang tỏ vẻ: ngài cứ nói, ta đang rửa tai chờ lắng nghe.
Minh Khang dù trong lòng rất ngứa mắt thái độ của Từ Ngọc, nhưng ngoài mặt lại làm như bất lực, thở dài nói: “A Diễm ngốc nghếch nhà ta, đệ ấy vậy mà còn ngây thơ trông chờ ai đó, ngay cả những anh tài tuấn lãng mẫu hoàng chọn vẫn kiên quyết từ chối, khiến bà cứ bận lòng không thôi. Dù gặng hỏi thế nào cũng không chịu nói lý do.” Câu cuối cùng Minh Khang có chút nhấn mạnh.
Từ Ngọc nghe vậy liền bất đắc dĩ nói:
“Thái nữ, Minh Viễn vốn chỉ xem Tam hoàng tử như đệ đệ. Mà…” Từ Ngọc thoáng suy tư rồi tiếp tục nói: “…dưa hái xanh thì không ngọt. (1)”
(1) dưa hái xanh không ngọt: nghĩa bóng là việc gì cưỡng ép làm thì kết quả sẽ không tốt. Trong trường hợp này có thể hiểu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, tùy mọi người phát huy trí tưởng tượng. :))
Năm tám tuổi, Từ Ngọc được chọn làm thư đồng của Thất hoàng nữ Minh Tuyên, cũng là thân muội của Thái nữ. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cô không chỉ bị Thái nữ nhắm trúng, ngay cả Tam hoàng tử Minh Diễm - thân đệ của nàng ta cũng cùng một dạng.
Minh Diễm thì không nói, có lẽ là tuổi còn nhỏ yêu thích cái đẹp, nhìn trúng gương mặt hoạ quốc này của cô, nhưng còn Minh Khang thì sao? Rõ ràng bản thân cô luôn che giấu, chưa hề để lộ tài năng gì trước mặt người khác, thế mà nàng ta vẫn luôn dùng đủ mọi cách, một mặt thì đấu trí gài bẫy cô ngoài sáng, một mặt lại lôi kéo cô đầu quân trong tối, mười năm nay vẫn chưa từng ngưng tay. Quả thực cố chấp đến điên rồ.
Có điều Từ Ngọc có hơi bất ngờ về Minh Diễm. Đứa trẻ này cô nhìn từ nhỏ đến lớn, tính cách kiêu ngạo hiếu thắng, muốn gì sẽ có bằng được, thế mà nhóc con lại không mở miệng cầu xin một ý chỉ ban hôn với Hoàng thượng, chỉ bằng trình độ cưng chiều Minh Diễm của bà ấy thì chẳng có gì khó.
Mặc dù Từ Ngọc có biện pháp từ chối nhưng vẫn sẽ để lại phiền phức.
Nếu Minh Diễm đã biết suy xét như vậy, Từ Ngọc nghĩ sau này sẽ bớt trêu chọc nhóc con một chút.
Ngay lúc này, ngoài cửa phòng vang lên giọng nói kiêu ngạo:
“Chỉ là gặp mặt một người không quan trọng, có gì mà phải tránh tránh né né. Bản hoàng tử còn là thân đệ của Thái nữ tỷ tỷ đấy. Tránh ra!”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới. Cũng không thể trùng hợp như vậy?
Từ Ngọc nhìn cửa phòng lại nhìn Thái nữ, khẽ nhếch môi.
Nghe giọng điệu này của Minh Diễm, hẳn là biết cô ở bên trong. Mà đầu xỏ cũng chính là vị Thái nữ hẹn cô ra ngồi lảm nhảm cả buổi trời này.
Thấy người cũng đã vào cửa, Từ Ngọc thong thả đứng lên, đan hai tay để trên đầu, cúi người với Minh Diễm.
“Minh Viễn gặp qua Tam hoàng tử.”
Minh Diễm hối hận về lời nói và hành động tuỳ tiện của bản thân không thôi. Khi bước vào cửa, ánh mắt vô thức liếc về phía Từ Ngọc lại đụng phải đôi mắt sắc bén như thấu rõ mọi việc của đối phương.
Thâm tâm Minh Diễm không khỏi bối rối hoảng loạn. May mắn Từ Ngọc cúi đầu làm lễ chào hỏi giúp hắn có thời gian bình tĩnh.
Chỉ là sau đó, Minh Diễm lại không khống chế được chính mình, không chỉ không trả lễ, còn hừ lạnh một tiếng, dùng giọng điệu châm biếm nói:
“Từ thế nữ thật đa lễ.”
Minh Khang ở một bên nhìn chỉ có thể cạn lời.
Tam đệ của nàng tuy nói bởi vì được chiều chuộng mà có chút kiêu căng tuỳ hứng, nhưng giáo dưỡng lễ tiết của một hoàng tử vẫn rất tuân thủ. Vậy mà chẳng hiểu thế nào, mỗi khi đụng phải Từ Ngọc liền giống như biến thành người khác. Không chỉ trí tuệ giảm sút đến tận cùng, mà ngôn hành cử chỉ không có chút phép tắc, dịu dàng hiền thục nên có của một nam tử cũng mất sạch.
Minh Khang giương cặp mắt vô cảm nhìn về phía Minh Diễm, rất muốn hỏi: Không phải đệ nói mình thích Từ Ngọc sao? Không phải nói muốn Từ Ngọc cam tâm tình nguyện quỵ lụy dưới chân mình sao? Đệ nói năng khó nghe như vậy, cư xử thô lỗ như vậy, còn có… ngu ngốc như vậy, thích hợp sao?
Bằng cách nào đó, Minh Diễm từ vẻ mặt của đại tỷ hiểu được ý tứ của nàng.
Minh Diễm chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt đáng thương cầu xin giúp đỡ. Ngay cả hắn cũng thật sự không hiểu nổi chính mình.
Cho dù trái tim rất thích, rất thích Từ Ngọc, lý trí cũng biết phải nên bày ra dáng vẻ gì để khiến nàng thích mình, nhưng khi đối diện với Từ Ngọc, thậm chí chỉ cần biết có sự hiện diện của nàng ở ngay đó, Minh Diễm liền cảm thấy ngượng ngùng, miệng không kiềm chế được mà nói lời gay gắt trái lương tâm, cư xử cũng không hề đúng mực, hơn nữa tâm tư gì cũng bộc lộ hết trên mặt. Từ nhỏ cho đến lớn, đều là một dạng như vậy.
Minh Diễm chưa từng thích ai khác ngoài Từ Ngọc, không có cách nào để đối chiếu so sánh, chỉ nghĩ bản thân như vậy thật ngu ngốc, không có tiền đồ, không học được một phần bản lĩnh của Hoàng phụ.
Minh Diễm trong lòng dậy sóng nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ thong dong sai cung nam bưng trà rót nước, tự nhiên như ở địa bàn của mình.
Từ Ngọc nhìn Minh Diễm giả vờ bình tĩnh lại nhìn vành tai đỏ ửng của nhóc con, đầu lưỡi theo thói quen quét qua răng nanh, muốn mở miệng trêu chọc một câu, nhưng nhớ tới lời tự nhủ bản thân trước đó, bèn nuốt lại lời định nói.
Đến khi đám cung nam lui khỏi phòng, không gian thoáng chốc rơi vào im lặng.
Từ Ngọc cảm thấy nhàm chán liền tựa lưng vào ghế, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ không tiếng động gõ từng nhịp lên bàn.
Minh Diễm ngồi bên cạnh đại tỷ, tay cầm tách trà nhưng không uống, lặng lẽ quan sát Từ Ngọc.
Vốn nghĩ sẽ nghe được lời nói ẩn ý chọc ngoáy nào đó của nàng như thường lệ, để sau đó hắn sẽ hung hăng đáp trả, rồi nàng sẽ lại dùng ánh mắt cưng chiều để nhìn hắn.
Trong đó chỉ có một người là Minh Diễm, cũng chỉ duy nhất dành cho Minh Diễm.
Nhưng chờ một hồi, chỉ thấy nàng nhàn nhạt nhìn hắn một lần rồi hờ hững quay mặt ra ngoài cửa sổ không nói một lời nào.
Sự thờ ơ đó như con dao cắm thẳng vào tim Minh Diễm.
A Ngọc tỷ thế này là… chán ghét ta đến mức không muốn nhìn mặt ư?
Là vì lời của mình khó nghe, hành động của mình thật thô lỗ sao?
Quả nhiên sẽ như vậy.
Bao nhiêu năm qua bản thân hung hăng ngang ngược, gây sự vô cớ như vậy, cho dù có là người mềm mỏng cũng sẽ sớm phiền chán.
Có lẽ A Ngọc tỷ đã sớm không còn kiên nhẫn đối đãi với mình nữa, cũng không muốn để ý đến mình nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Minh Diễm nháy mắt trắng bệch, bàn tay run run nắm chặt tách trà. Hốc mắt thoáng chốc ửng đỏ.
Thật vô dụng, lúc nào ở cạnh A Ngọc tỷ, hắn đều không thể kiềm nén được cảm xúc, càng không thể khống chế được ngôn hành của mình.
Minh Khang nhìn tràng cảnh trước mặt có chút sững sờ, hoàn toàn không hiểu vì sao sự việc lại trở nên như vậy. Nàng chỉ định thử gán ghép Từ Ngọc với tam đệ một chút. Nếu không thành công thì cũng không mất gì, nhưng ngược lại thì chính là một mũi tên trúng hai đích. Tam đệ có thể gả cho người mình tâm niệm, mà nàng và Từ Ngọc cũng sẽ thân càng thêm thân, khả năng lôi kéo Từ Ngọc về phò tá cho mình càng dễ dàng hơn.
Ngay lúc Minh Khang còn đang cân nhắc giữa việc bỏ của chạy lấy người và ở lại cố cứu vãn tình thế thì Minh Diễm ngồi bên cạnh đã nức nở thành tiếng.
Từ Ngọc vốn đang thả hồn theo mây thì nghe thấy tiếng khóc, quay đầu lại nhìn, cả người liền hoàn toàn cứng đờ.
Đang yên đang lành, sao… sao lại khóc rồi?
Đây là lần đầu tiên Từ Ngọc nhìn thấy Minh Diễm rơi nước mắt. Dáng vẻ của nhóc con trong trí nhớ luôn là tươi cười rạng rỡ, kiêu ngạo tự phụ, hoặc tức giận phồng má trợn mắt với cô.
Từ Ngọc nhìn sang Minh Khang với ánh mắt nghi ngờ, như thể nàng ta là một tên cặn bã nhẫn tâm bắt nạt một đứa trẻ, mà đây còn là thân đệ của mình.
Minh Khang cảm thấy có chút nhức đầu.
Nàng không bắt nạt đệ ấy.
A Diễm càng không phải một đứa trẻ, đệ ấy cập kê rồi.
Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng hoá thành một tiếng lạnh băng.
“A Diễm!”
“Thái nữ, ngài nạt Tam hoàng tử thì có ích gì?” Từ Ngọc vẫn giữ nguyên bộ dạng nghi ngờ đó nhìn Minh Khang, nhưng ngữ điệu nghe kĩ đã không còn chút độ ấm.
Ồ? Tức giận?!
Minh Khang tinh ý nhận ra chút thay đổi nhỏ này của Từ Ngọc, bàn tính đánh lạch cạch, cuối cùng nảy ra một ý tưởng.
Hừ, còn dám nói chỉ xem A Diễm như đệ đệ? Nàng không tin lão cáo tinh này không để tâm đến A Diễm. Cho dù tình duyên chưa tới thì lửa gần rơm sớm ngày cũng sẽ bén.
“Minh Viễn đừng nói ta làm gì. Cái này là hoạ từ cô mà ra. Bản thái nữ mới không xen vào. Giải quyết cho tốt. Cáo từ.” Minh Khang đứng dậy phất áo tiêu sái rời đi, trong lòng thầm hí hửng chờ ngày Từ Ngọc đến cầu nàng nói tốt trước mặt Mẫu hoàng để cưới A Diễm về, lại không khỏi tính toán xem nên ra điều kiện gì. Hoàn toàn không cảm thấy bản thân nghĩ quá xa.
“Thái nữ?!” Một loạt thao tác của Minh Khang khiến Từ Ngọc không hiểu nổi. Nhìn Minh Khang vô trách nhiệm bỏ mặc thân đệ của mình chạy trối chết, lại nhìn sang Minh Diễm vùi mặt vào hai bàn tay nức nở.
Cô đã làm gì chứ? Giải quyết kiểu gì mới được?