Tác giả: Khuynh Thiên Huyết Vũ
Minh Diễm được Từ Ngọc an ủi càng khóc dữ hơn, hắn đương nhiên biết nàng có ý gì.
Tính cách của Từ Ngọc, Minh Diễm từ nhỏ đã sớm hiểu rõ. Chỉ cần là việc nàng không chấp nhận, dù có thuyết phục cỡ nào cũng sẽ kiên quyết từ chối, sẽ không lập lờ nước đôi, cực kỳ dứt khoát, rõ ràng.
Hắn biết đây là nhượng bộ lớn nhất của A Ngọc tỷ, cũng là hứa hẹn cho cả hai cơ hội.
Chỉ là Mình Diễm có chút không nhịn được tủi thân. Mấy năm này Từ Ngọc không còn đến Quốc nữ giám, không thường lui tới với các a tỷ, yến hội trừ phi thật sự bắt buộc mới tham dự thì hắn không có mấy dịp gặp được nàng, cho dù có gặp gỡ cũng chỉ vội vàng nói đôi lời nhạt nhẽo tránh tị hiềm.
Hôm nay biết đại tỷ hẹn Từ Ngọc ra ngoài gặp riêng, khó khăn lắm Minh Diễm mới năn nỉ được đi theo, nếu không cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới tỏ rõ tâm ý.
Ngay lúc Từ Ngọc vắt óc suy nghĩ nên dỗ người thế nào thì Minh Diễm sụt sịt nói:
“Hừ, ta mới không tin đâu. Hôm trước ta còn nghe nói quân vừa du lãm bên ngoài về liền kết bè kết nhóm dạo một đêm ở Khan Hồng viện. Sợ là chưa hết năm này phu lang đã đầy nhà rồi.”
Chỉ cần không thổ lộ, mấy loại lời hờn dỗi trái lòng này Minh Diễm rất dễ dàng mở miệng. Có điều hắn lén liếc mắt nhìn Từ Ngọc thăm dò, muốn biết nàng có thể bao dung hắn đến mức độ nào.
Mà Từ Ngọc thì đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Mấy năm nay cô không lộ tài, chỉ tập trung bồi dưỡng Từ Châu, đứng sau chấn hưng gia tộc, cách xa quan trường, chuẩn bị cho những biến đổi của cốt truyện sắp tới. Thế nên trong giới quý tộc kinh thành, ngoại trừ vẻ ngoài cùng cái mác Thế nữ Hưng Quốc công phủ xem như đáng giá thì những mặt khác đều rớt xuống âm vô cực.
Hôm trước đến Khan Hồng viện cũng vì đó là sản nghiệp của Từ Ngọc. Ngoài mặt là kỹ viện bán nghệ không bán thân nhưng lại liên kết chặt chẽ với đội ngũ chuyên thu thập tin tức tình báo của cô.
Ba tháng trước, Từ Ngọc lấy cớ du lãm lên phía bắc để lén tra xét tình hình biên cảnh cũng như xác nhận thực hư báo cáo của mật thám về trạng thái điều động binh mã của Dực Huyền quốc. Mà sau khi về kinh đương nhiên phải cập nhập tin tức địa phương, có một số việc cần phải trực tiếp gặp mặt để dò hỏi. Đi với đám “bại gia chi nữ” kia vốn chỉ để che mắt.
Cuối cùng Từ Ngọc khó khăn mở miệng:
“Chúng ta chỉ nói chút chuyện phong cảnh dọc đường.”
“Khan Hồng viện là nơi nào chứ. Quân chớ xem ta là trẻ con mà qua loa lấy lệ.”
Từ Ngọc dùng im lặng để trả lời. Thật sự không biết nên giải thích như thế nào. Đây chính là vấn đề về phẩm cách, mà trong lòng của hầu hết người ở kinh thành, cô làm gì có thứ như vậy. Ghé tửu lầu, dạo kỹ viện, ngồi sòng bạc, cô không thiếu món nào, chỉ có mỗi việc hà hiếp bá tánh, cướp đoạt dân nam là chưa làm qua.
“Quân lại làm lơ ta.”
“Ta không có.”
“Quân có.”
“Đệ muốn thế nào?!” Từ Ngọc xem như nhìn ra đứa nhóc này chính là được nước lấn tới.
“Sau này không được phép làm lơ ta.”
“Được.”
“Sau này ta muốn đến Quốc công phủ gặp quân.”
“Đệ là Hoàng tử.” Lần này Từ Ngọc không đồng ý.
Minh Diễm và nam nhân Từ gia không qua lại thân thiết, đến phủ bái phỏng một hai lần còn được, nhưng nhiều lần sẽ bị nghi ngờ. Dù cả Quốc công phủ được quản lý nghiêm ngặt một giọt nước cũng không lọt, nhưng không ngăn nổi miệng người bên ngoài nói ra nói vào.
Thanh danh nam tử ở thời đại này vô cùng quan trọng, cho dù là Hoàng tử cũng vậy, không cẩn thận sẽ bị vạn người thoá mạ.
Trong cốt truyện, Minh Diễm bởi vì dùng đủ loại thủ đoạn quyến rũ nữ chính mà bị người có tâm lan truyền khắp hoàng thành. Trừ phi giết sạch đầu nguồn, thay đổi chiến lược mị dân, bằng không lời đồn vẫn sẽ mãi lưu truyền, càng để lâu càng thành ung nhọt. Thế nên cuối cùng Nữ hoàng vì giữ gìn danh vọng Hoàng gia, không thể không lệnh cho người nhốt hắn trong am phật lang, cả đời không được rời khỏi.
Về công về tư, Từ Ngọc đều không muốn Minh Diễm bị hủy thanh danh.
“Hừ, ta sợ gì chứ.”
Từ Ngọc nhìn Mình Diễm không nói.
“Quân nhìn cái gì, ta mới không sợ đâu.” Minh Diễm phát bệnh xong, liền rũ mắt, hai tay khẽ vặn xoắn tay áo, dè dặt hỏi:
“Vậy…ta muốn gặp quân thì phải làm sao?”
Từ Ngọc khoanh tay ngã lưng vào ghế dựa, thoáng trầm ngâm.
Hiện tại nữ chính tranh được đầu bảng, xem như bước nửa chân vào quan trường, cốt truyện đã chính thức bắt đầu, về sau tất cả những góc khuất lẫn âm mưu sẽ dần hé mở. Từ Châu, Thái nữ, Minh Tuyên, Minh Diễm,… đều sẽ bị cuốn vào cuộc chiến vô hình này. Một nước đi bất cẩn có thể sẽ phá hỏng mọi tính toán trước đó của cô.
Nhưng…
Từ Ngọc liếc nhìn đôi mắt trông mong có chút ngoan ngoãn của Minh Diễm, không khỏi cân nhắc một lần nữa.
Minh Diễm ngồi một bên chờ đợi. Tuy hắn không biết vì sao chỉ là gặp nhau thôi mà Từ Ngọc phải suy xét thật lâu nhưng vẫn kiềm chế không tò mò. Minh Diễm biết Từ Ngọc có bí mật rất lớn, có thể đã mưu tính từ rất lâu rồi.
Ngày còn nhỏ, Minh Diễm có thể vô tư theo các tỷ tỷ đến Hưng Quốc công phủ chơi, cũng nhiều lần tiếp xúc riêng với Từ Ngọc. Có vài lần hắn vô tình bắt gặp nàng bàn chuyện to nhỏ với hầu nô, hắn không nghe bọn họ nói gì chỉ nhớ được phong thái nàng lúc đó, khác hoàn toàn bộ dáng cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng thường ngày.
Dù chỉ mới chưa đầy mười tuổi nhưng khí thế không giận tự uy đó không khác biệt so Mẫu hoàng, mỗi một cái liếc mắt đều khiến người ta không khỏi kính sợ.
Bởi vì điều này, từng có lúc Minh Diễm lo sợ Từ Ngọc có ý mưu quyền soán vị, nhưng nhìn biểu hiện không ngại thanh danh nát càng thêm nát mấy năm nay của nàng, hắn mới dần yên tâm. Hắn cũng không sợ A Ngọc tỷ sẽ mưu đồ giúp Từ gia. Nàng tuyệt không phải người có tấm lòng bao la rộng lớn như vậy, khổ cực mà may áo cưới cho người ta.
Chỉ là ai cũng nói Thế nữ Hưng Quốc công phủ vô tài vô đức, không lên nổi mặt bàn, là bại gia chi nữ. Minh Diễm trước giờ chưa từng thừa nhận hay phụ hoạ theo, chỉ có hắn biết nàng ưu tú đến mức nào. Nàng ẩn nhẫn che giấu đến bây giờ, chắc chắn là có nỗi khổ khó nói.
Minh Diễm tự suy diễn một đống kịch bản bi thương thảm thiết cho Từ Ngọc rồi tự cảm động chính mình thật tri kỷ, thấu hiểu lòng người.
“Sau này ngày một và mười lăm hàng tháng đệ đến bến Thuỵ Hoa, ta dẫn đệ ngồi thuyền thưởng ngoạn. Sẽ sai người thông báo cho đệ trước một ngày.” Sau một lúc cân nhắc hậu quả, Từ Ngọc quyết định đưa ra một cái hẹn.
Bến Thuỵ Hoa nằm ở ngoại ô phía nam kinh thành, là tụ điểm của đám giai nhân tài tử. Từ Ngọc cho thuyền xen lẫn trong đó, cũng không quá bắt mắt. Minh Diễm còn là Hoàng tử, sẽ không có người mạo muội tiến đến làm thân. Mà nếu có, Từ Ngọc cũng có biện pháp đuổi người.
Minh Diễm đang định vui mừng đáp lời thì Từ Ngọc lại nói:
“Lúc lên thuyền chỉ được phép dẫn theo một cung nam đi.”
“Không thành vấn đề.” Minh Diễm gật đầu hớn hở.
“Có biết nên dẫn theo ai hay không?” Từ Ngọc nhấp một ngụm trà bâng quơ hỏi.
“Đông Linh được không? Hắn tuy không tháo vát nhưng rất kín miệng. Hôm nay ta cũng chỉ dẫn theo một mình hắn.”
“Không tệ.” Từ Ngọc thầm tán thưởng nhóc con thông minh.
Đông Linh là người mà cô đưa vào bên cạnh Minh Diễm. Không có ý gì khác, chỉ để phối hợp với những mật thám khác thu thập tin tức trong cung. Đi đến vị trí cung nam nhất đẳng cũng là hắn có bản lĩnh, làm việc kín kẽ không để lại sơ suất, biết ẩn nhẫn giấu mình, từ đó mới kiêm thêm nhiệm vụ bảo vệ Minh Diễm tránh bị người có tâm dạy hư.
Minh Diễm là một trong những tế phẩm quan trọng của cốt truyện, thu hút rất nhiều ác ý của số phận.
Đến nay Từ Ngọc đã lần ra được một số đầu mối, trong số đó hướng về Kế quân, mà Xuân Linh - cung nam thân cận của Minh Diễm chính là người của ông ta. Hạ Linh và Thu Linh ngược lại không có vấn đề. Chỉ là bọn họ mặc dù khá thông minh lanh lợi nhưng tâm cơ không sâu bằng Xuân Linh, nếu dẫn một trong hai người này theo vẫn dễ để lộ thông tin không cần thiết, còn vô tình bứt dây động rừng.
Minh Diễm vốn còn vui vẻ vì được khen ngợi, nhưng chợt nghĩ đến điều gì, liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Từ Ngọc, hỏi:
“Quân nhớ rõ hắn? Là để ý hắn sao?” Đông Linh tuy không quá xinh đẹp nhưng đôi mắt rất thu hút, sâu xa đượm buồn, tích cách cũng rất tốt, yên tĩnh lạnh nhạt.
“Gặp một lần liền nhớ, không trách được, trí nhớ quá tốt.” Từ Ngọc dùng ngón trỏ chỉ đầu mình, nhướng mày cười nói.
Minh Diễm trong lòng đã ngầm thừa nhận nhưng theo bản năng hừ một tiếng, sau đó lại đổi giọng, đỏ mặt hỏi:
“Chúng ta như vậy có tính là lén lút tư tình không?”
Từ Ngọc nghe xong, thái dương thoáng giật giật. Cô không muốn đề cập đến loại chuyện này. Tự hỏi không biết bản thân mềm lòng đồng ý mở cửa sau như vậy là đúng hay sai. Rõ ràng bản thân không có ý gì, thế nhưng nói tới nói lui, cuối cùng nghe như cô là mấy tên yêu râu xanh chuyên dỗ ngọt trẻ con làm trò đồi bại sau lưng phụ huynh.
“Nói năng lung tung. Bảo đệ học nhiều một chút chính là để học mấy thứ này sao?”
“Cô nam quả nữ gặp nhau, còn không cho người khác biết, không phải là lén lút tư tình sao?” Minh Diễm vốn còn xấu hổ, nhưng bị dạy dỗ như vậy, tính khí nổi lên, ương bướng cãi lại.
“Câm miệng.”
“Quân quát ta?” Minh Diễm trợn mắt nhìn Từ Ngọc.
“Ta không có.” Từ Ngọc trừng mắt phủ nhận.
“Quân có.” Minh Diễm cũng trừng mắt lại.
Từ Ngọc cầm khối bánh trên bàn nhét vào miệng Minh Diễm, ý định muốn chặn cái miệng có độc của nhóc con này lại, nhưng ngón tay vô tình chạm vào môi hắn, một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan thẳng đến đại não cô.
Từ Ngọc là cáo già thành tinh, dù trong lòng có rối tinh rối mù thì sắc mặt cũng không chút thay đổi, còn có thể tự nhiên như không mà rút tay về, tiện thể rót một chén trà đặt trước mặt Minh Diễm.
Mà Minh Diễm lại đối lập hoàn toàn, lúc này mặt đã sớm đỏ như sắp rỉ máu, ngồi bất động tại chỗ, miếng bánh vẫn giữ nguyên trong miệng chưa nhai khiến hai má phình lên như sóc.
Từ Ngọc nhìn cảnh tượng này, không nhịn được cười, càng cười càng không kiềm chế được cười to hơn.
Minh Diễm bị cười như vậy, vừa xấu hổ, vừa tức giận, vội che miệng ăn hết khối bánh, cũng không quên trừng mắt nhìn Từ Ngọc.
Từ Ngọc chống tay lên má nghiêng đầu nhìn Minh Diễm, bộ dạng lười nhác uể oải không còn chút nghiêm chỉnh, khoé môi còn nhếch lên, vui vẻ nhìn hắn khó khăn nuốt miếng bánh có phần hơi lớn so với miệng của mình.
Từ Ngọc bất giác thầm nghĩ: Bánh này vẫn nên làm nhỏ một chút.
Nghĩ như vậy, trong lòng quyết định lát nữa phải nhắc chưởng quầy yêu cầu đầu bếp sau này giảm kích cỡ bánh ngọt nhỏ đi một nửa.
Hừm, mấy loại bánh ngọt thường được nam giới ưa chuộng hơn, mà bọn họ ăn cũng là ăn miếng nhỏ. Một miếng vừa miệng thì mới hợp thị hiếu. Kinh doanh là phải biết linh hoạt.
Từ Ngọc cố gắng giải thích cho bản thân.
Đầu bếp: Xin ngài, không nhỏ nữa được đâu, nhỏ nữa thì khỏi bỏ nhân luôn đó.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Minh Khang hắng giọng một tiếng rồi đẩy cửa đi vào. Nàng nhìn qua lại hai người trong phòng, cũng để ý thấy vị trí ngồi của Từ Ngọc đã thay đổi, liền nhìn cô cười ẩn ý.
Từ Ngọc không có chút chột dạ nhìn lại.
Muốn thắng người phải thắng khí thế trước. Càng đừng nói đến chuyện cô sẽ không thua, dù có thua cũng sẽ không thua cô nàng Thái nữ đấu khẩu không lại, đấu võ cũng bại này.
Từ Ngọc cô, chính là có vốn để kiêu ngạo.
Còn chuyện câu mất em trai ngọt ngào xinh đẹp của người ta, Từ Ngọc biểu thị, cô chưa làm gì cả, không sợ.
“Minh Viễn! Muốn gặp ngươi thật khó khăn. Quý nhân như ngươi còn quý hơn cả Thất hoàng nữ ta đây.”
Minh Tuyên ló đầu vào cửa, nhìn Từ Ngọc cười hì hì như một đứa ngốc, phá tan tình trạng “giương cung bạt kiếm” trong phòng.
Minh Tuyên tuần trước đã nghe tin Từ Ngọc du lãm trở về, chỉ là đến Hưng Quốc công phủ mấy lần vẫn không gặp được người, để lại lời hẹn thì toàn bị khước từ với đủ loại lý do, đối xử với nàng vô cùng qua loa lấy lệ.
Minh Tuyên có đôi khi thật hâm mộ ngôi vị trữ quân của đại tỷ, cho dù có không muốn thế nào, Từ Ngọc cũng không thể không nể mặt mà từ chối lời mời. Hôm nay cũng là nhờ lén lút theo chân đại tỷ tới đây mới gặp được người.
Từ Ngọc không để ý nàng ta, cũng không thèm tiếp tục đọ mắt với Thái nữ, dứt khoát kết thúc loại không khí nhàm chán này.
“Xem ra Thái nữ còn nhớ mình để quên thân đệ ở đây. Đáng thương Minh Viễn còn thay ngài lo lắng không thôi. Ngài dẫn theo Thất hoàng nữ đến đây, hẳn là muốn dỗ dành Tam hoàng tử thật tốt, phải không?!”
Từ Ngọc lạnh nhạt nói xong, không chờ Minh Khang trả lời, từ tốn đứng lên làm lễ chào với Minh Tuyên.
“Minh Viễn gặp qua Thất hoàng nữ.”
“Ầy, Minh Viễn, người học thói lề mề của đám văn nhân kia rồi.”
Minh Tuyên lôi kéo đại tỷ Minh Khang còn đang ngượng ngùng ngồi xuống, rất tự nhiên gọi người vào rót trà dọn điểm tâm.
Từ Ngọc nhìn tình cảnh trong phòng, thầm cười lạnh một tiếng.
Vừa hay đủ một bàn tiến lên. Mẹ k***!
Bổn gia có lời muốn nói:
Nếu các thân ái chưa gặp qua người não có hố, tôi sẽ cho bạn biết bọn họ có thể vô tư hồn nhiên mà tự hố mình rồi đến hố người là như thế nào.