Ngò và ớt Thái từ chảo đặt trên bếp toả mùi thơm khắp bếp ở sát hiên. Bánh quai vạc nhân cá nho nhỏ chín vàng nổi lên trên dầu, bà Sajee dùng cái vợt vớt ra dần dần, có người bạn thân chỉ đạo bên cạnh bếp than và ba con trai con gái ngồi tản ra ở các góc khác nhau.

Thực đơn tiếp theo của bà Sajee là chè trôi trứng muối*, phải làm khó Tianrawat đến nhào bộ cho, bàn tay to nhào bột trên khay kém kiểu lúng ta lúng túng theo đúng như bản chất.

*Mình dịch theo nghĩa tương đối thôi, chứ chè trôi ở đây đa số là các viên nhỏ không nhân như trong ảnh nha, còn viên to màu đỏ chính là lòng đỏ trứng muối.

maxresdefault-2

“Ri, anh hẳn nên nói thẳng với mẹ rằng đôi khi việc nấu nướng cũng phải dựa vào thiên phú.” Tianrawat lầm bầm than.

Pariwat cười trong cổ họng, chuyện gì mà lại kiếm chấy vào đầu để bị ăn mắng chứ. Mẹ anh cất công quyết tâm thì cứ để cho làm đi.

‘Khi mấy đứa còn nhỏ, mẹ chỉ mải làm việc đến mức không có thời gian nấu nướng cho ăn. Bây giờ mẹ sẽ bù đắp.’ Lời tuyên bố hùng hồn khiến hai chàng trai giật nghiêng người.

Vì phải đón lấy gánh nặng từ người chồng mất sớm, bà Sajee phải chăm lo sắp xếp mọi công việc đến mức không có thời gian quan tâm chuyện cá nhân của con trai. Cả hai liền biến thành kiểu dễ ăn dễ ở không đòi hỏi từ đời nảo đời nao. Chính là nguồn gốc của tính cách bình dân của cả hai cho đến hôm nay.

Kể từ khi Pariwat đến kiểm soát dự án ở Phuket, xem ra bà Sajee bắt đầu muốn buông tay khỏi chuyện công việc quản lý khách sạn. Hở ra là lại đẩy hết đến cho con trai, và tranh thủ cơ hội này xoay người vào bếp như thế. Cục bột được nhào xong rồi được đưa cho Pariwat đang ngồi nhấm nháp cà phê thoải mái.

“Đến lượt anh rồi.” Tianrawat nói.

Pariwat cầm lấy cục bột lên xem xét một cách bối rối trước khi có giọng chen lên.

“Nặn thành cục tròn nhỏ như vậy ạ, khi luộc chín thì sẽ thành viên bánh trôi, để Mei làm cho xem.”

Người ngồi lột trứng muối ở một góc nâng đĩa đến ngồi cạnh, mà nhìn dấu hiệu thì chắc hẳn không thể sống sót. Khi ra tay minh hoạ cho Pariwat, Đen Nóng liền chạy vào khụt khịt mũi cùng mùi bột và trứng trong đĩa. Em Mei liền vội ngăn.

“Không được nha, xong rồi sẽ cho thử. Ra nằm chơi chỗ kia đi.”

Nateerin chỉ về phía Tianrawat đang nằm, nhưng Đen Nóng quẫy đuôi lúc lắc không chịu đi đâu, nằm xuống ngay ngắn không nhúc nhích, đưa chân trước bắt chéo lại với nhau, không làm loạn với đồ trước mặt nữa. Mei mỉm cười, vừa yêu thương vừa cưng chiều nó, vẫn nghĩ thấy buồn cười không ngớt với bộ dạng anh Tian của cô khuân xách chiếc lồng to có Đen Nóng đứng dạng chân trong đó khi cô đi đón ở sân bay.

“Muốn nuôi ở đâu thì nuôi nó một chỗ thôi.” Anh trai lầm bầm than. Khi anh suy nghĩ muốn về Phuket thì lại phải khuân xách con chó đỏ lên máy bay cùng, quăng lại ở Bangkok cũng không ai nuôi.

Prapa nhìn ra ngoài hiên rồi mỉm cười khi thấy con gái duy nhất của bà đang dạy cho con trai lớn của người bạn nặn bột sao cho tròn có tỉ lệ đều nhau. Còn Tianrawat dù cho không thích động vào việc bếp núc thì vẫn cất công nhào bột cho xong.

Cả ba là sự tự hào của cả hai ngôi nhà mà giống như là một gia đình, dù cho Tian con trai nhà đó không mấy hòa thuận với con bé Mei của bà đi chăng nữa. Cô gái nhỏ là bảo bối của Sajee vốn mong có con gái nhưng không có, nên thường nói khoe rằng nhỏ Mei là con gái út, đến mức ai ai cũng lỡ tin theo.

Chè trôi trứng muối trông ngon mắt bốc khói thơm ngào ngạt được múc ra đĩa để làm món tráng miệng cuối cùng sau khi ăn xong bữa tối. Rất nhiều bánh quai vạc chiên xong thì được đặt vào thố để cất lại ăn vào ngày tiếp theo.

Sau khi ăn no rồi thì dành thời gian một lúc lâu để ngồi hóng gió mát ngoài hiên, cùng nhau xem phim giờ vàng cho đến khi hết. Bà Sajee và con trai đi hóng gió ngắm cảnh quay về căn nhà lớn ở trên cùng một con đường nhỏ, có nhỏ Mei và Đen Nóng tiễn đến tận trước nhà như mọi khi.

Trong khi đi thì dường như suy nghĩ ra điều gì đó, Pariwat cầm lấy di động ra gọi, đợi không bao lâu thì bên kia đầu dây bấm nhận.

“Alô.”

“Xin lỗi vì tôi gọi hơi khuya, cô đã ngủ chưa?” Anh cảm thấy ái ngại đôi chút khi phải làm phiền cô sau 10h tối, đây là lần đầu tiên anh gọi tìm cô kể từ sau khi gặp lại nhau.

“Chưa, thật vui khi Ri gọi đến.”

Khi nghe thấy như thế, Pariwat liền suy nghĩ tìm lời nói sao cho nghe cho trung lập nhưng vẫn lo về điều đã gây ra, anh không muốn cho cô hy vọng gì.

“Cô thế nào rồi? Có còn bị đau không?”

“Một chút thôi, còn cách xa tim lắm.” Giọng đáp lại đấy rất hân hoan và thân thiện.

“Thật sự chắc chắn rằng không bị làm sao chứ?” Pariwat vẫn không thể không lo.

“Giọng như vậy nghĩa là vẫn thấy tội lỗi phải không?” Bên kia đầu dây nói như thể thừa biết.

Pariwat yên lặng một lúc, suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm qua. Từ khi từ bệnh viện quay về, anh và cô không nói gì nữa.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Anh lên tiếng xin lỗi vì cảm thấy tội lỗi khi khiến cô bị thương nhưng bên kia đầu dây lại cười lớn thành tiếng.

“Này, định xin lỗi thêm mấy lần nữa hả Ri? Rồi sẽ khỏi thôi. Nào… đừng nghĩ nhiều chứ. Ri stress thì Mon cũng stress theo đấy. Vết thương có một chút thôi.” Giọng người nói pha tiếng cười một cách thân thiết, sau đó Monwathu yên lặng một lúc trước khi nói tiếp.

“Ri, sự thật thì Ri không sai đâu. Thời gian qua do Mon sai, xin lỗi vì Mon gây vướng víu làm loạn.”

Pariwat cau mày, lời nói của Monwathu khiến anh ngây ra, không ngờ rằng sẽ nghe thấy.

“Mon biết là mình xử sự thật tệ, chỉ toàn trêu chọc Ri suốt, nhưng Mon hứa sẽ không làm thế nữa, chúng ta làm bạn có được không?”

Pariwat vẫn lưỡng lự, nửa tin nửa không tin, cô thật sự chịu buông anh ra rồi sao?

Nhưng khi cô hứa với anh như thế, anh không thể không nhẹ lòng. Dù vẫn còn sợ sức mạnh năng lực kỳ diệu của Mon do anh gặp qua không phải ít, nhưng nếu cô nghĩ được như thế thật thì chính anh cũng vui. Quá khứ trôi qua rồi thì cho nó trôi qua, còn suy nghĩ trách giận nhau làm gì cho nặng đầu.

Pariwat tiếp tục hỏi han tình hình của cô một lúc rồi cúp máy cùng nụ cười.

“Cười gì thế Ri? Nói chuyện với cô nàng nào à?” Tianrawat trêu khi nhìn thấy nụ cười thư giãn bật lên trên gương mặt anh trai.

“Không, nói chuyện cùng bạn.” Anh chỉ đáp như thế, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái trong lòng kể từ khi làm việc chung với người yêu cũ. Khi mà phía đó khẳng định chắc nịch rằng sẽ chỉ nghĩ về anh như bạn bè, anh cũng chấp nhận tin và sâu thẳm trong lòng mong cô sẽ không đổi ý về sau.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

Ở công trường, mọi người đều hoang mang cùng mối quan hệ thay đổi của nhân vật luôn không ưa nhau của nhóm. Monwathu dù cho có băng quấn vết thương trên bàn tay, khuỷu tay và đầu gối, hơn nữa cổ chân còn trẹo đến mức phải dùng nạng, nhưng vẫn cố gắng đến tiếp tục học hỏi công việc cùng Pariwat.

Vì đi lại không mấy thuận tiện, kỹ sư hướng dẫn liền đem kiến thức đến nhét tận miệng. Cả hai ngồi nói chuyện như những đồng nghiệp khác, đôi khi mỉm cười với nhau, nhưng không phải kiểu phát triển mối quan hệ hơn thế.

“Nếu đói thì nói, tôi sẽ ngừng dạy.”

“Vẫn chưa, vừa nãy Ri dạy đến đâu rồi?” Monwathu mỉm cười thân thiện, Pariwat cũng mỉm cười đáp lại.

Khi đến trưa thì mọi người buông tay khỏi công việc đang làm, tập trung tại lều tạm để nghỉ ngơi ăn cơm. Thức ăn từ khách sạn được đưa đến sắp xếp để cho mọị người múc tùy theo ý thích. Pariwat múc dành phần cho người bị đau chân, Monwathu liền lên tiếng cảm ơn nhẹ.

“Ri quả là người tốt trước sau như một nhỉ, nhưng thật lạ, không có cô nàng nào quanh đây theo đuổi.”

Kỹ sư nữ duy nhất của dự án đặt ra điều thắc mắc trong khi ngồi ăn cơm cùng nhau. Pariwat chỉ có thể mỉm cười, ai mà dám theo đuổi anh ngoại trừ người trước mặt chứ. Phụ nữ quanh đây khi nhìn thấy anh là con ai thì đều giơ tay lạy chào hết cả.

“Buổi tối họ chơi guitar ngoài bãi biển, đi cùng không?” Pariwat rủ vì sợ cô cô đơn khi phải quay về vùi người một mình trong phòng sau khi tan làm.

“Què thế này á? Không đâu, Ri đi đi, Mon nằm xem TV trong phòng thì hơn.” Monwathu cúi nhìn bộ dạng bản thân rồi cười lớn.

“Thì tùy ý vậy, nếu có gì cần giúp thì gọi điện đến.” Khi cô từ chối, anh cũng không nghĩ sẽ thúc ép gì.

Chiều hôm đó khi về đến khách sạn, anh liền đỡ cô tiễn về tận phòng, rồi tách ra đi vui thú cùng bạn bè.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

“Sinh ra làm kỹ sư là tốt thế này đây. Không cần ngồi héo hon trong văn phòng thôi đâu, không phải cứ mãi gặp mặt một đám người, cứ liên tục di chuyển, khi xây xong chỗ này rồi thì chuyển đi xây chỗ khác. Được gặp mấy cô nàng mới, lần này sẽ có vợ lưu lại ở mỗi một tỉnh cho mà xem.”

Khi rượu bia đến miệng thì mỗi một người đều không ngừng phù phiếm, định say cho đến cùng vì ngày mai được nghỉ. Nhiều người vẫn còn cụng ly nhưng vài người thì đã gục đầu mất rồi, nằm lộn xộn trên ghế ở bãi biển trước khách sạn. Và một trong số đó có Pariwat tham gia, chính anh cũng không hay uống rượu, nhưng khi phải uống do bạn ép thì người tửu lượng kém liền gục xuống không đâu vào đâu ngay từ cốc đầu tiên.

Tiếng điện thoại để gần gần vang lên nhiều lần cho đến khi Pariwat ngẩng đầu lên nhận trong khi không mấy kiểm soát được lý trí.

“Alô.” Bàn tay dày nhấn nút nghe, nói giọng lẩm bẩm trong cổ họng.

“Ri sao? Là Mon.” Giọng nói bên kia đầu dây nghe sốt sắng bất thường, nhưng vẫn quá mức để người đã say ở một mức nhất định có thể hiểu được.

“Ừ, có chuyện gì?”

“Mon ngã trong nhà tắm, chân đau lắm. Ri giúp đưa Mon đến bệnh viện một chút được không?” Giọng run run đó vang lên trong cuộc gọi khiến cho Pariwat cố gắng kéo lý trí quay lại.

“Được, chờ ở đó, để đến tìm.” Pariwat đáp cùng giọng nghèn nghẹn trước khi bước đi loạng choạng lên trên phòng ở cùng một tầng với phòng nghỉ của anh.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Monwathu vội khập khiễng đứng lên ra mở, nên mới nhìn thấy chàng trai đứng chếch choáng bám vào thành cửa. Mày rậm chau sát lại, cảm thấy như thể mặt đất uốn lượn suốt cả đường đi.

Khi nhìn thấy dáng vẻ muốn ngã mà không ngã của Pariwat, người đang tỏ vẻ mặt như muốn khóc vào lúc đầu liền hoàn toàn thay đổi thái độ. Người bị thương vừa mới xin nhờ sự giúp đỡ liền nặn ra nụ cười trên khóe môi, xem ra không cần ngắt chiêu thức tầm cỡ nữ chính đoàn nhạc kịch xưa cũ ra dùng cho phí rồi chăng.

“Say lắm sao Ri?” Monwathu hỏi.

Người yêu cũ của cô không trả lời, chỉ gật đầu thay.

“Vào ngồi trước đã, bộ dạng thế này Mon nghĩ không nổi đâu.” Cô nàng mỉm cười trong khi nhìn người say một cách phân tích.

Pariwat cảm thấy không tốt với nụ cười này, nó giống như ngày đầu tiên anh gặp cô ở văn phòng vậy. Ánh mắt nhìn anh như thể đang đánh giá giá trị hàng hóa.

“Vào đi, đừng sợ, Mon không làm gì Ri đâu mà.” Giọng thuyết phục nói giống như dụ con nít đến ăn bánh ngọt, còn anh thì cẩn thận sát sao.

“Không phải sẽ đi bệnh viện sao?” Pariwat cố gắng kiểm soát lý trí và chỉ đứng ở trước phòng. Hôm nay lời nói của cô nghe chói tai kỳ lạ.

“Cho Mon năm phút thay đồ. Ri đứng đây đợi cũng được, tùy ý.”

Nói xong thì biến mất vào trong phòng tắm, để anh đứng dựa cửa trước phòng. Một lát sau cảm thấy không nổi nên liền ngồi xuống ở sô pha cạnh giường. Trên bàn có một cốc nước đã được uống một nửa nhưng vẫn còn mát lạnh, Pariwat cầm lên nhấp để xua tan sự xây sẩm nhưng kết quả lại trái ngược. Thời gian càng trôi qua anh lại càng buồn ngủ đến mức gần như ngã người xuống ngủ trên sàn.

Monwathu ra khỏi phòng tắm, cô không có mặc đồ có thể ra ngoài đi dạo hay đi công chuyện ở đâu, độ mỏng của đồ ngủ đấy gần như thấy xuyên qua vải.

Đến giờ thì Pariwat biết rằng… bản thân phạm sai lầm rồi. Tiếng điện thoại di động vang lên lần nữa, anh vội cầm lên nghe, mong rằng người gọi đến sẽ biết anh đang ở đâu rồi giúp đưa anh ra khỏi chỗ này. Nhưng cùng lúc đó Monwathu lại nhanh hơn, bàn tay mảnh nhỏ giành điện thoại khỏi tay anh một cách hau háu.

“À, ra là Pai, chắc là tìm Ri đấy.” Monwathu nhìn cuộc gọi đến một cách không cảm xúc, trước khi nhấn tắt máy rồi tháo pin ra khỏi máy và quăng mỗi thứ một nơi như thể không để tâm.

Mơ đi, đêm nay phải ở cùng tôi cả đêm.

“Định… định làm gì?” Pariwat hét hết giọng nhưng thật ra thì cũng không to hơn thì thầm. Bàn tay dài bắt chộp lấy cánh tay nhỏ của người vừa quăng di động của anh xuống ngay trước mặt, giọng nói của anh bắt đầu thiếu hụt cùng lý trí bắt đầu trôi đi mất.

“Ri định làm gì? Buông Mon ra.” Monwathu vờ hét giật mình khi bị níu kéo nhưng đóng kịch không được lâu cho lắm, Pariwat dần dần díp mắt lại và nghiêng đầu gục ngủ trong vòng ôm của cô một cách tử tế.

“Mơ đẹp nhé Ri, ê, hay là ác mộng nhỉ?” Bàn tay mềm mại vén ngọn tóc xõa trên trán, vuốt gương mặt trắng trẻo và đôi môi đẹp đó chơi chơi một cách hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play