Pariwat cảm thấy nhộn nhạo khi vừa tỉnh dậy thì thấy tình trạng bản thân và Monwathu ở trên cùng một chiếc giường.
“Tại sao cô lại làm như vậy?” Không để cho anh nói gì tiếp, đối phương đáp ngược lại ngay lập tức.
“Mon phải là người hỏi Ri rằng tại sao Ri lại làm vậy?”
Anh cố gắng suy nghĩ sắp xếp sự việc đã xảy ra, biết rằng bản thân là người đến tìm Monwathu ở trên phòng, nhưng sau đó cái gì thật cái gì mơ thì anh lại không phân biệt được. Đến bây giờ thì phải ôm lấy thái dương, không nghĩ rằng chuyện sẽ dây dưa cho đến như vậy.
“Ri không cần tỏ vẻ mặt khó xử đến thế cũng được. Mon hứa sẽ giữ chuyện này làm bí mật của hai chúng ta.”
Monwathu dễ dàng đưa ra kết luận, người đang mù mịt tám hướng liền quay ngoắt lại như thể không tin rằng người phụ nữ này lại không đòi hỏi gì từ anh. Người chỉ quấn mỗi chiếc khăn lau người tỏ vẻ mặt thản nhiên như thể chuyện trên giường là chuyện bình thường.
“Ri có thể hứa với Mon rằng sẽ không mang chuyện này nói với ai không?”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú mắt anh một cách quả quyết để chờ lời hứa. Pariwat không thoải mái vì dường như anh lợi dụng cô, nhưng chuyện anh không thể nhớ gì được vẫn khá bất bình thường, cảm thấy có điềm rằng sẽ có gì đó đến theo.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
Thân hình tương đối mập mạp của Thawat đứng trong phòng khách, gương mặt ửng đỏ do tức giận về điều con gái duy nhất đã làm, có Monwathu ngồi yên trên sô pha.
“Con đúng là không ra gì, không làm được bất cứ việc gì cho bố tự hào. Mỗi ngày chỉ toàn có chuyện gây đau đầu, con lẽ ra không nên sinh ra làm con của bố.”
Người làm bố liên tiếp than phiền, vừa cáu kỉnh vừa mất mặt khi cất công đi tuyên bố với ai ai rằng con gái ông sắp được sung sướng, chuẩn bị kết hôn cùng nam doanh nhân người Úc. Người đứng đầu gia đình như ông càng đến tuổi về hưu trong vòng không mấy tháng nữa, thì lại càng suy nghĩ lo cho cô con gái không nghiêm chỉnh này sẽ không có ai có địa vị vững chắc đến chăm sóc.
May rằng thiệp cưới đã in còn chưa gửi đi mời khách để cho phải nhục nhã nhiều hơn nữa rằng tiệc cưới xa hoa sụp đổ không còn gì, lý do vì sự ích kỷ của đứa con bướng bỉnh này.
“Đã bảo rằng con có người yêu rồi, tại sao bố còn ép buộc con nữa?” Monwathu vẫn quả quyết như mọi lần trong thời gian qua.
“Thế người yêu con đâu? Chưa từng thấy cậu ta lộ diện đến cho nhìn thấy lần nào. Tại sao con lại thấp kém thế này? Bố tìm cho người giàu có, cuộc sống con sẽ thoải mái, tại sao không thích?”
“Thì vì con không thích anh ta, con có người yêu rồi. Dù anh ấy không giàu như người mà bố tìm cho nhưng con cũng yêu anh ấy hơn người mà con gần như chưa từng nói chuyện cùng như người của bố.” Monwathu cãi lại, hết mức chịu đựng khi bố chưa từng nghĩ cho cảm xúc của cô một lần.
“Bố, lần này con đi Phuket có lẽ sẽ hơi lâu một chút, bố không cần gọi tìm con nữa đâu. Đám cưới đổ vỡ rồi, cho con sống yên tĩnh một thời gian, không chừng lần này quay về sẽ mang con rể về lạy chào bố cũng nên.”
“Đám cưới vẫn chưa đổ vỡ đâu, khi nào con quay về từ Phuket thì phải kết hôn.”
Monwathu không thèm nghe cho hết, cô nghe chuyện điên khùng này cả trăm lần rồi. Cô đưa bản thân ra khỏi nhà cùng với va ly quần áo, cô tuyệt đối không bao giờ kết hôn cùng người mà cô không yêu.
Thế còn người đàn ông mà cô yêu? Khi mà anh không chịu nhượng bộ tử tế với cô, thì phải dùng bộ môn chiêu trò như cô nàng phản diện trong phim làm thôi.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
“Ri, Mon mang thai.” Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng lại khiến người nghe đánh rơi blueprint ra khỏi tay.
Kỹ sư trưởng của dự án hoàn toàn đứng ngây cứng như tượng sau khi nghe thấy. Monwathu nhìn biểu hiện đó cùng sự rầu rĩ. Chính cô nào phải muốn làm như thế, đành phải cúi xuống nhặt ống bản vẽ bị rơi xuống sàn đến phủi bụi rồi cuộn lại cho.
Xin lỗi nhé Ri, việc này nếu không phải Ri, Mon cũng không biết là ai. Monwathu chớp chớp mắt. Cũng suy nghĩ thấy thông cảm nhưng biết làm sao được.
“Cô chắc chắn rằng… mang thai cùng tôi chứ.” Pariwat hỏi nhát gừng sau khi lấy lại lý trí.
“Nói vậy nghĩa là sao? Ri không tôn trọng Mon gì cả, Mon chưa từng có ai ngoài Ri.” Monwathu vờ nổi giận.
Pariwat không định sẽ đối đáp gì, trong lòng hẳn vẫn luôn luẩn quẩn về chuyện trôi đến tai rằng cô cặp kè đàn ông không lặp lại. Dù cho bản thân chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào trong suốt thời gian cô đến làm việc cùng anh, nhưng nào phải anh đi theo canh chừng cô suốt 24 tiếng đồng hồ. Pariwat suy nghĩ mắng bản thân khi lỡ uống đến mức gây chuyện.
“Thế thì tôi sẽ đưa cô đi kiểm tra.” Pariwat kết luận để cho công bằng cho cả hai bên, hy vọng sẽ nhìn thấy gương mặt biến sắc của Monwathu nhưng anh đã đoán sai.
“Được. Thế nếu Mon thật sự mang thai, Ri có chịu trách nhiệm không?” Monwathu hùng hồn đáp, lại còn đập ngược lại đến mức anh gần như không chuẩn bị kịp.
“Thì phải đợi xem rằng có thật là con tôi hay không.”
“Điên mất, cho đến khi kiểm tra DNA, định để cho Mon chửa hoang không chồng chín tháng sao? Ri là người làm, Ri phải chịu trách nhiệm.” Cô đưa ra tối hậu thư, giọng bắt đầu to khiến cho nhân công và kỹ sư ở gần quay lại nhìn thành cả hàng, đến mức bàn tay dày phải vội bịt miệng cô, rồi lôi đi nói chuyện trong im lặng.
“Được rồi, chúng ta kết hôn cũng được, nhưng nếu khi nào chứng minh được rằng đứa bé không phải con tôi, cô phải ly hôn, OK không?”
“Cũng được, như vậy thì còn nói chuyện hiểu được.”
Khi có thể tìm được kết luận, Pariwat liền sụp người ngồi xuống như thể hết sức. Dù cho bản năng luôn nói với anh rằng người phụ nữ này nguy hiểm, và anh cũng đã làm mọi thứ để có thể tránh né cô nhưng rồi cuối cùng cũng trốn không thoát. Nó là vì điều gì chứ?
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
“Xin chúc mừng, cô Monwathu đã mang thai được hơn một tháng rồi.” Y tá báo kết quả kiểm tra cùng nụ cười, Monwathu cười đáp lại, còn người đi theo đấy thì linh hồn đã bay mất ra khỏi thân thể.
“Vui đến thế sao Ri?” Monwathu mỉm cười, Pariwat đến mức không còn lời nói nào, lần này anh thật sự bị cô bắt đến mức không thoát ra được rồi.
“Ra xe thôi, để tôi đưa về.” Pariwat rủ bằng giọng không được tốt cho lắm.
Khi thấy sắc mặt của đối phương, người muốn trêu liền chịu đình chiến tạm thời.
“Ri quay về trước đi, Mon tự về được, xin phép trước nhé.” Bỗng dưng Monwathu nói cắt ngang rồi cố chấp rời đi, để cho anh chỉ có thể đứng bối rối.
Thân hình mảnh mai bước rời khỏi chỗ đó không chút chậm trễ. Có gì khó đâu, chỉ cần đi xin mẫu nước tiểu của người bạn vừa mới mang thai thôi. Như vậy thì đã tin rằng cô đang mang thai rồi. Thật ra trò chơi này cô thắng nhẹ nhàng… nhưng tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của anh, người đàn ông duy nhất mà cô muốn kết hôn cùng, sắc mặt khi anh nghe thấy kết quả kiểm tra lại khiến cho cô thấy bối rối.
Monwathu luôn tin rằng một ngày nào đó sẽ khiến cho anh yêu cô, chỉ xin cơ hội được dành thời gian ở cùng nhau thêm một chút, để có thể lại tìm hiểu nhau, không bao lâu thì anh sẽ quay lại yêu cô như trước. Nhưng ánh mắt anh khiến cô phải ngừng suy nghĩ, và quay lại suy xét xem rằng cô có đang gạt bản thân hay không, vì xem ra anh chưa từng nhớ ngày tháng có cô.
Bỗng dưng nước mắt của người bước tránh đi liền ngấn lên đến mức không thể ngăn lại, lau bao nhiêu cũng không chịu khô. Cô phải làm thế nào thì ngày tháng anh và cô yêu nhau mới quay trở lại.
Pariwat không chịu đi về trước, anh nghĩ thấy lo nên đứng chờ ở đó, nghĩ rằng cô hẳn chỉ đi lấy thuốc rồi sẽ quay lại chỗ cũ. Chờ thật lâu rồi mới quyết định đi theo, người mà anh nhìn kiếm đang cúi mặt trốn ở góc đó, hai bên tay đang thấm nước mắt chảy ra một cách lặng lẽ. Lần này chàng trai liền phải suy nghĩ trĩu nặng.
Cách giải quyết duy nhất còn lại giữa anh và cô hẳn chỉ có kết hôn mà thôi.