Ở sảnh khách sạn, Buan đang ngồi nói chuyện với Pariwat một cách hứng thú theo kiểu bạn bè lâu ngày gặp nhau, đến mức không kịp quan sát thấy có ai đang bước đến.

“Đang nói chuyện gì thế? Dáng vẻ thật thú vị.”

Người vừa tắm rửa thay đồ thật đẹp bước đến chào hỏi. Điều gì cũng không thu hút trái tim cô bằng người đang ngồi nói chuyện với bạn ở đây, nghĩ rằng khi nào thì anh mới cười như thế với cô.

Khi biết là ai, tiếng cười liền khựng lại, cả hai gần như đồng lòng đứng dậy rời khỏi chỗ đó.

“Ơ, Ri định đi đâu?”

“Này cô, khi nào mới thôi dính đến thằng Ri?” Không cần giới thiệu, Buan lên tiếng chen ngang thẳng thắn một cách bực mình. Monwathu quay ngoắt lại nhìn mặt người nói gần như không kịp, nghĩ rằng là ai mà lại cả gan, hóa ra là người bạn cũ.

“Ế, ra là Buan, còn nghĩ là ai ở đâu. Mập lên đấy.” Giọng cuối câu có nét chế giễu, trước khi quay sang nói chuyện cùng Pariwat bằng giọng hoàn toàn khác, không quan tâm hốc  mắt suýt thì lồi ra ngoài của người còn lại.

“Ri, Mon muốn đi dạo ở bãi biển, đi cùng một chút đi, đi một mình nguy hiểm lắm.”

Người trong bộ đầm màu tươi sáng và giày xăng đan có gót tạo tiếng hờn dỗi.

Đi cao gót dạo bãi biển. Hai chàng trai cùng nhìn trang phục của cô. Ăn mặc đẹp thế này hẳn không phải chỉ đi dạo thôi đâu, mục đích chính hẳn là việc muốn trở thành tâm điểm ánh mắt của người khác thì hơn. Cả hai phê bình cô trong lòng.

“Này cô, thằng Ri không đi cùng cô đâu, nếu chỉ đến rủ có vậy thì tự mà đi đi. Như cô dù cho đi đến tận cuối bãi thì cũng không ai lôi đi làm gì đâu.” Giọng nói khinh thường khiến cho người nghe suýt xì khói ra khỏi tai, nhưng vẫn duy trì cách cư xử cùng nụ cười, rồi quay sang nói chầm chậm cùng Buan.

“Xin lỗi nhé, tôi hỏi Ri, không có hỏi anh, có hiểu lầm gì hay không?”

“Mon, thật bực bội, cô không biết hay sao? Thôi dính đến bạn tôi được rồi đấy.” Buan dập lại một cách quá mức chịu đựng, phút giây này anh không quan tâm rằng mình đang mắng phụ nữ, với Monwathu dù cho mắng thẳng thắn thì cũng không biết liệu có cảm thấy hổ thẹn hay không.

“Anh là ai mà lại suy nghĩ thay cho Ri? Tôi quen anh ấy từ khi nào, làm sao tôi lại không biết.”

“Này cô, còn nể là phụ nữ đấy…”

“Sao nào? Phụ nữ rồi thì sao?” Trước khi mọi chuyện leo thang, Pariwat vội kéo bạn đi.

“Tôi có công chuyện với nó, chắc không thể đi cùng cô đâu.” Chàng trai cắt ngang bằng việc lôi bạn bước rời khỏi chỗ đó.

Nhưng người giống như bị tát vào mặt làm gì có chuyện dễ dàng nhượng bộ. Thân hình mảnh mai âm thầm tiếp tục đi theo nên biết rằng hai chàng trai tách nhau ra mỗi người một đường. Monwathu cười khẩy ở khóe môi, cơ hội được ở riêng hai người với nhau không phải chuyện dễ dàng. Lần này đây, bao nhiêu chiêu trò cô sẽ vặt ra dùng cho hết, ngây thơ như Pariwat làm sao mà thoát được.

“Khoan đã Ri.”

Monwathu gọi anh, để cho bạn mình khiến người yêu cũ như cô mất mặt đến thế này thì cô nhất định không chịu tay không mà quay về phòng. Cô nàng bước sát theo ngay lập tức, nhưng do vội nên không cẩn thận, giày cao gót gót nhọn của cô liền mắc vào đường may của thảm đến mức mất thăng bằng.

“Ối!” Monwathu hét lên do giật mình, trước khi thân hình mảnh mai ập mặt đổ nhào xuống sàn mà có Pariwat chỉ cách trong tầm tay. Anh quay lại vừa hay thấy cô đang lao về phía anh, khoảng cách cũng không quá xa để vươn tay ra bắt lấy thân thể đó không để cho đập xuống sàn. Nhưng chàng trai lại lựa chọn đứng yên, nhìn cô mất thăng bằng đập xuống sàn một cách thản nhiên.

Pariwat không cảm thấy tội lỗi, anh không muốn đem sự lịch thiệp ra trao đổi với hậu quả có thể kéo đến theo sau, nếu như có ai đến nhìn thấy hình ảnh anh đang đỡ lấy Monwathu.

Thân hình ngã trên thảm rên đau kêu gọi anh giúp đỡ.

“Ôi… Ri, Mon không đứng dậy được, giúp một chút đi.”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ yên lặng nhìn đến như gây chuyện, cô liền chịu ngừng khóc và đứng lên một cách tử tế, trong lòng rủa người từng yêu nhau, không nghĩ rằng người yêu cũ từng tốt đẹp ấy lại vô tâm với cô đến thế.

Khi thấy không bị gì nhiều như cô vờ thể hiện, Pariwat liền bước tiếp về bãi đậu xe phía sau khách sạn không chút chậm trễ, nghĩ rằng khi tương đối bị đau thì Monwathu sẽ thấy sợ và chịu quay về phòng. Nhưng rồi thì anh vẫn thấy cô khập khiễng đi theo anh, cau mặt đeo bám anh cho đến tận bãi đậu xe.

“Quay về đi, tôi xin đấy.” Pariwat thở dài, suy nghĩ thấy hoàn toàn bực mình. Anh cố gắng nói tử tế cùng cô và mong cô sẽ hiểu cho sự bức bối này… nhưng không hề.

“Không, Mon không về. Ri phải đưa Mon đi bệnh viện, trật chân rồi đây có thấy không?” Monwathu chỉ cho nhìn cổ chân.

Chàng trai tỏ vẻ cầm chìa khóa xe lên, người thu hút sự chú ý không thành công liền nổi giận lao vào để cản không cho anh lên xe, nhưng do chân đau và không kịp cẩn thận nên cô liền mất thăng bằng lần nữa. Do bản năng, cô liền quơ tìm chỗ trụ cho vững trước khi ngã lần nữa. Dù không cố ý nhưng xui xẻo là điều ở gần tay cô nhất… lại là Pariwat.

Chàng trai không kịp cẩn thận nên giật mình khi bỗng dưng bị ôm từ phía sau. Do sợ rằng ai sẽ đến nhìn thấy, Pariwat liền lỡ ra hết lực hất thân hình đó ra, mà quên nghĩ rằng Monwathu chỉ là một người phụ nữ.

Thân thể mảnh khảnh bay xuống nằm dưới đất lần thứ hai, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác…

Pariwat đứng ngây ra, vừa nãy là sàn thảm, nhưng lần này toàn là sàn xi măng. Cả đầu gối và khuỷu tay trượt dài đến mức nhìn thấy phần thịt trắng bên trong, trước khi có máu đỏ thẫm chảy thấm ra.

Lần này không có tiếng khóc nào phát ra từ miệng, không có tiếng nài nỉ nhờ giúp, người đẩy liền thoắt rơi mất trái tim, anh đã làm gì.

Không cần chờ cô cầu xin, Pariwat vội lao vào bắt lấy người đang cố gắng tự đứng dậy trong bộ dạng chật vật. Monwathu cúi gằm mặt không chịu nói gì, Pariwat chỉ nghe thấy tiếng rên nhẹ cùng với máu chảy nhỏ xuống sàn. Anh bế người cô lên xe ở phía bên cạnh người lái, rồi khởi động xe đến thẳng bệnh viện gần nhất ngay lập tức.

Trong khi lái đến bệnh viện, bên trong xe lặng thinh, Pariwat nhìn người bên cạnh cùng nỗi lo. Monwathu chỉ ngồi yên nhưng cũng thấy rõ rằng cô thở không theo nhịp, giống như đang dằn tiếng rên không để phát ra ngoài một chút nào. Giọt mồ hôi to túa ra trên trán tròn vì đau.

Pariwat dùng bàn tay còn rảnh để tìm kiếm khăn giấy thấm mồ hôi và cả máu đang chảy không ngừng. Vết thương mỏng nhưng khá sâu, không nói cũng biết cô đau thế nào, bàn tay dày đập vào bánh lái, anh chưa từng nghĩ thấy ghét bản thân đến như vậy trước đây.

Khi đến bệnh viện, Pariwat liền bế cô ra khỏi ghế bên cạnh người lái và cố gắng đặt cô ngồi xuống trên xe lăn mà nhân viên đẩy ra. Nhưng thân thể trong vòng ôm lại bám chặt anh không chịu buông, gương mặt gục vào trong ngực lắc đầu. Thái độ nói cho biết rằng sống chết thế nào cô cũng không chịu rời xa anh, giống như cô chờ đợi hơi ấm này đã lâu thật lâu. Khi không thể làm gì được thì Pariwat liền phải ôm cô như thế vào phòng kiểm tra.

Chàng trai đứng nhìn bác sĩ sát trùng vết thương trong lòng bàn tay, hai đầu gối và khuỷu tay, anh cảm thấy đau thay mỗi lần bác sĩ cạy phần mẩu đá trong vết thương đó ra.

“Làm phiền buông tay ra một chút, để tôi xem vết thương trong lòng bàn tay cho.”

Bác sĩ lên tiếng đầy lịch sự để có thể xử lý vết thương ở phía bàn tay đang nắm lấy. Vì từ khi vào đây thì bệnh nhân không chịu buông tay người đến cùng dù cho chỉ một phần giây.

Khi bác sĩ yêu cầu, Monwathu liền chịu buông ra một cách tử tế. Pariwat dịch tay đến nắm lấy đầu vai cô thay, để ám chỉ rằng anh vẫn sẽ không bỏ cô đi đâu… trong lúc này.

Không biết tại sao, khi được nắm tay nhau thế này anh lại cảm thấy ngây ngốc trong lòng. Người đang nằm chau mặt trên giường không trách anh dù chỉ một lời. Cô càng không nói, cảm giác tội lỗi lại càng tăng lên gấp đôi. Anh không nghĩ rằng bản thân sẽ làm gì thiếu lý trí đến thế, cho đến lúc này nếu cô xin gì thì anh cũng đều sẵn lòng làm cho mọi thứ, chỉ cần cô thấy khá hơn là đủ.

“Trật chân rồi đây, sưng quá, xử lý vết thương xong thì tôi sẽ bó cổ chân cho.”

Khi nghe thấy như thế thì Pariwat cắn răng đến mức nhìn thấy cạnh hàm, anh nên tin lời cô nói từ đầu, nhưng vẫn để cho cô khập khiễng đi theo anh đến tận xe, mà anh không nghĩ sẽ đưa tay ra phụ đỡ lấy người cô.

“Mon, tôi xin lỗi.” Pariwat bóp đầu vai mà anh đang nắm lấy cùng cảm giác nặng trĩu.

“Không sao đâu Ri, Mon không đau, thấy không?”

Cuối cùng thì người bị đau cắn răng mỉm cười, chỉ nghe lời xin lỗi từ anh thôi thì bầu không khí căng thẳng quanh người liền tan biết. Monwathu nhìn chăm chú gương mặt người yêu cũ không rời mắt như thể sợ anh sẽ biến mất, trong khi Pariwat đang nhìn số lượng bông gòn thấm máu được bỏ vào khay nhiều lên đến mức thảng thốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play