Đã mười giờ sáng, công việc của công ty nhận thầu xây dựng vừa bắt đầu. Bộ phận kỹ sư vốn từng sôi nổi ồn vang hơn mọi bộ phận khác lại hoàn toàn yên ắng trong khi các thành viên vẫn có mặt đầy đủ.

Nhóm các kỹ sư cứng đầu cùng nhau đến túm tụm tại góc cà phê gần phòng vệ sinh. Tiếng nhạc được mở từ máy vi tính loáng thoáng vang đến, nhịp điệu kể về tâm trạng hết hy vọng trong tình yêu. Dù cho được mở nhỏ nhưng bầu không khí yên tĩnh hơn mọi ngày khiến cho tiếng nhạc đủ to để có thể nghe thấy được hết.

Thân hình cao của ai đó bước ra khỏi phòng làm việc của anh Yo quản lý bộ phận rồi nhìn về phía nhóm đồng nghiệp cùng sự thắc mắc. Chỉ thế thôi thì cả hội liền rã ra, vài người vờ cầm tách cà phê lên uống, vài người thì đi luôn vào nhà vệ sinh.

Pariwat liếc nhìn một chút thì đã biết rằng tại sao, anh quay lại bàn tiếp tục ngồi làm việc một cách im lặng, cùng với mọi người giải tán quay về chỗ ngồi của bản thân.

“Bốp!” Tiếng ai đó bị cuộn giấy dày đập vào đầu.

“Ôi! Sao lại đánh vào đầu thế?” Người bị đánh càm ràm.

“Thằng Nui, tắt nhạc!” Chủ nhân cuộn giấy chỉ nén giọng trong cổ họng, khi đối phương nghĩ ra được thì vội nhấn tắt nhạc vì sợ rằng lời bài hát sẽ ảnh hưởng đến trái tim ai đó, và mọi ánh mắt đều thầm nhìn về phía Pariwat.

Pariwat Nawagul – một kỹ sư tương lai xán lạn, đến đây làm việc cùng với tấm bằng danh dự từ học viện mà chỉ cần nhắc đến tên thôi thì phải gọi là suyễn đến tận cổ để có thể thi vào được. Và công ty này là nơi làm việc đầu tiên kể từ khi anh tốt nghiệp, dù cho mặt mũi trông trẻ nhưng kinh nghiệm và thủ đoạn trong công việc thì không hề ít.

Việc xin nghỉ của Narot – thư ký GM ngọt ngào nết na vào tuần trước gây nên nhiều luồng tin đồn, và đơn vị lọc tin tức của công ty cũng khẳng định cô đang mang thai. Chắc chắn rằng khi nghe thấy như thế thì phụ nữ cả công ty đều phải vỡ tim vì ‘ông bố tương lai’ còn có thể là ai ngoài Pariwat, kỹ sư số một của công ty. Dù cả hai không phải cặp đôi theo kiểu ngọt ngào nhưng cũng công khai rằng đang quen nhau.

Nhưng rồi điều khiến cho mọi người bị sốc một cách không ngờ đến vào thời gian sau đó chính là thiệp mời đến dự đám cưới của cô, mà chú rể lại là anh chàng từ bộ phận kế toán thường hay đến liên lạc công việc cùng GM… Có thể suy đoán được ngay rằng trong chuyện này chắc chắn là cô bạn gái phản bội. Các hội tám trong công ty liền bị sốc, có người tội nghiệp lẫn người thấy vui, nhất là cô nàng các bộ phận khác muốn bu lại liền nhiều lần cùng nhau ghé qua rướn vào nhìn chàng trai vừa độc thân trở lại theo kiểu chính chủ không tình nguyện lắm.

Còn Pariwat thì chỉ im lặng, không muốn hé miệng nói chuyện này cùng ai, liền nhận được trọn điểm thông cảm. Còn anh chàng kế toán trong chuyện này thì dù cho không ai chê trách vì là chuyện của ba người, nhưng vết thương bầm tím ở khóe môi cũng nói lên được chuyện là thế nào, rằng đằng sau gương mặt bình lặng của Pariwat, anh cảm thấy như thế nào. Đối phương cũng không ồn ào cái gì, chịu cúi đầu đón nhận số phận của mình một cách tử tế.

“Nếu ai có thể nói cho thằng Ri đổi ý chuyện nghỉ việc, sếp bảo sẽ tăng cho một tháng bonus.” Lời tuyên bố của anh Yo vốn nhận lệnh từ cấp trên khiến cho kỹ sư cả bộ phận biết rằng Pariwat biến vào trong phòng đó lâu thật lâu là vì chuyện gì.

Mỗi người xem ra đều giật mình không kém khi nghe thấy, tiếng nói chuyện tranh cãi như chim sẻ vỡ tổ liền vang lên ngay tức khắc mà không e dè nhân vật trong câu chuyện vốn đang cắm đầu vào màn hình máy vi tính cách đó không xa.

Pariwat là người có thái độ tốt, lịch thiệp, bình tĩnh, làm việc xuất sắc, còn chưa kể đến mặt mũi là điểm thu hút mọi người muốn đến gần, nên không hề lạ khi cấp trên phải suy nghĩ thật nhiều khi biết rằng sắp mất đi nhân vật quan trọng.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

Hình ảnh mặt biển màu xám trước mặt ủ rũ và trống vắng tựa như cảm xúc trong tim của người đang ngồi nhìn nó ngay lúc này.

Lại nữa rồi đấy. Pariwat ép cười trong khi ngồi nhấm nháp bia. Tình yêu lần nào cũng đều tổn thương anh. “Phản bội” là điều mà tình yêu đáp lại sự chân thành của anh mỗi khi có ai đi ngang qua.

Cả đời anh có hai người yêu, tình yêu đầu tiên cùng người con gái mà mọi mặt trông tốt đến mức giống như giả. Cả anh và cô gần như không có gì không hợp nhau, cho đến mức anh suy nghĩ thắc mắc rằng tại sao cô lại quá hoàn hảo dành cho anh. Và đúng thật, cô chưa từng thật lòng và lừa gạt. Khi tình yêu nhạt phai thì liền nhìn thấy được sự thật đáng sợ, anh lựa chọn quên hết đi mà vốn cũng mất thời gian nhiều năm.

Tình yêu thứ hai cùng người con gái trông có vẻ như sẽ thật lòng, vì cô ngọt ngào và trong sáng tươi vui. Tình yêu lần này bắt đầu chầm chậm không quá nổi bật như tình yêu đầu tiên. Nó cứ từ từ một cách vững chắc, nhưng cuối cùng cô cũng không nghĩ sẽ chung thủy với anh như đã kỳ vọng.

Hình ảnh gương mặt người yêu đầu tiên dường như đã nhạt nhòa theo thời gian, sự xinh đẹp của cô khiến anh đau đớn cho đến khi chết. Đó là lý do tại sao anh không cần người con gái có ngoại hình quá xinh đẹp đến cùng chung sống.

Còn hình ảnh gương mặt của tình yêu lần thứ hai đó, Narot, vẫn rõ ràng trong suy nghĩ. Gương mặt cô không xinh đẹp nổi bật, anh không yêu cô ngày từ lần đầu nhìn thấy, nhưng tấm lòng thân thiện và sự dịu dàng của cô ngang qua mắt anh mỗi ngày, cho đến cuối cùng thì nảy sinh tình yêu. Anh chắc chắn rằng cô là tình yêu thật sự, không phải là sự bất chợt và si mê như tình yêu đầu tiên, thế nên anh chọn bước đến tìm cô.

Rồi thì sao… tình yêu dù cho thế nào cũng đều kết thúc theo kiểu anh cứ luôn phải đến ngồi chữa trị vết thương lòng như vậy.

“Ri, định nhìn cho đến khi nước biển nhạt đi hay sao? Ngồi nhìn từ sáng rồi đấy.”

Giọng trầm vang lên từ đằng sau của người chỉ toàn ngồi im lặng nhìn biển lâu đến cả tiếng. Pariwat không quay lại nhìn, ánh mắt tĩnh lặng vẫn nhìn chăm chú về phía mặt biển. Lon bia lạnh bị nước đá bám vào được đưa đến trước mặt anh trai từ tay Tianrawat, Pariwat cầm lấy nó rồi khui lon ra uống.

Tianrawat ngồi xuống một chiếc ghế dù khác ở bên cạnh cùng với một chai bia nữa được ngâm trong thùng nước đá. Anh có lẽ chỉ nhấp một chút mà thôi, toàn bộ còn lại giao cho anh trai duy nhất của anh hết. Còn bản thân thì làm trách nhiệm tài xế theo quy củ.

“Tian, biển này nhìn thế nào cũng không giống biển miền Nam nhà chúng ta, cậu thấy đúng không?” Pariwat lẩm bẩm đến mức trông giống như đang nói chuyện một mình thì hơn. Người có gương mặt từa tựa liền cười nhẹ thành tiếng.

“Nếu nói là giống thì có nghĩa là say rồi đấy, đây là Pattaya.”

Rồi cuộc hội thoại chuyện linh tinh của hai anh em cũng bắt đầu. Tuổi tác chỉ cách nhau hai năm khiến cho cả hai thân thiết như bạn bè, dù cho tính cách khác nhau đến tận cùng vì người làm anh trông ấm áp và thân thiện, còn người làm em tương đối yêu thích tịch mịch và nói chuyện như chanh không có nước. Nhưng cả hai cũng được nuôi dưỡng cho có nền tảng tinh thần không khác nhau, đó là sự mạnh mẽ và tính chất lãnh đạo.

Mặt trời khuất sau chân trời lâu rồi nhưng hai anh em vẫn ngồi ở chỗ cũ, cùng tiếng cười vang lên từng lúc một, cạnh tranh với tiếng làn gió cuộn vào bờ cát lúc buổi đêm.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

Sau khi nghỉ nhiều ngày, dù cho tâm tình vẫn chưa đâu vào đâu cho lắm nhưng Pariwat cũng quay lại làm việc cùng cảm xúc khá hơn. Mọi người đều có sắc mặt nặng lòng khi anh vẫn khẳng định sẽ từ chức như cũ, công ty liền phải vội tìm kiếm một kỹ sư giỏi mới ngay lập tức. Còn may khi lúc này Pariwat vẫn phải kiểm soát dự án đang dang dở cho xong, khiến cho phía nhân sự vẫn còn đủ thời gian để kiếm người đến thay.

“Giúp tôi một lần được không Ri? Dự án này rất lớn, tôi không tin tưởng ai ngoài cậu. Khi cậu vẫn chưa biết sẽ từ chức đi làm gì, sao không ở lại thêm một chút?”

Lần này sếp tổng liền đến mức đích thân gọi đến thuyết phục, vì vừa có khách hàng lớn đến giới thiệu công việc cho.

“Tôi nghe nói kỹ sư mới cũng khá giỏi, lý lịch làm việc cũng không tệ, sao không thử cho gia nhập nhóm.”

“Việc gia nhập nhóm thì thế nào cũng phải gia nhập thôi. Nhưng tôi vẫn phải để cho làm thực tập một thời gian đã, muốn để cậu dạy việc cho thạo rồi mới để cho làm một mình. Cậu vẫn chưa thấy cô ấy nhỉ, đẹp lắm đấy, không chừng cậu sẽ đổi ý ở lại làm việc tiếp cũng nên.” Sếp tổng tìm chuyện để thuyết phục, lại còn đề nghị tăng lương thêm một bậc vì không muốn mất người có tay nghề tốt.

Lời nói cùng ánh mắt mỉm cười của cấp trên khiến cho Pariwat không thể không suy nghĩ, tại sao lại toàn nhiều người nói đến kỹ sư mới thế, chắc chỉ có mình anh trong văn phòng là chưa từng thấy mặt vì xin nghỉ phép nhiều ngày.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

Thân hình mảnh mai cao ráo bước ra khỏi cửa thang máy được mở ra, khiến cho mọi ánh mắt liền nhìn về phía người mới đến. Tiếng giày cao gót nhọn đập đều đều xuống nền đá cẩm thạch, chiều cao hơn tiêu chuẩn con gái Thái một chút bước vào trong bộ phận kỹ sư một cách tự tin trong khi quét mắt nhìn quanh. Nhiều người đàn ông liền đến mức trơ mắt ra nhìn nhau, tỷ lệ ba vòng hoàn hảo khiến cô hút mắt từ xa, còn chưa tính đến gương mặt xinh đẹp không tì vết đầy phong cách theo thời bằng mỹ phẩm đắt tiền.

Đàn ông cả văn phòng gần như cùng nhau bật dậy, nhưng kỹ sư mới của công ty chỉ cười nhạt đáp lại trong khi nhìn chăm chú về người vừa bước ra khỏi căn phòng làm việc được ngăn cách bằng kiếng của sếp tổng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn anh theo kiểu không dời mắt, đợi anh bước thẳng đến gặp cô một cách bình tĩnh.

Pariwat trông ra không quan tâm ai và không kịp quan sát ai đang canh chờ. Khi ngẩng mặt lên lần nữa thì liền đối mặt đụng độ với người mới đến. Bờ môi dát son màu đỏ tươi hơi mỉm cười ở khóe môi một cách hài lòng khi nhìn thấy anh ngây ra trong một chốc lúc gặp cô. Cả hai yên lặng quyện ánh mắt nhau, rồi kỹ sư mới của công ty chào hỏi Pariwat như thể thân thuộc đã lâu.

“Ri.”  Đám đàn ông trông ngóng từ đầu liền cùng nhau bối rối. Chàng trai trông ra im lặng một lúc lâu, sau khi lấy lại lý trí anh liền gọi nhẹ tên cô.

“Mon”. Không phải gì, nhưng anh quên tên cô nhiều năm rồi.

Monwathu nặn ra nụ cười cho người cô từng quen biết đặc biệt đến mức nhiều người ghen tị, nhưng trong ánh mắt của Pariwat lại trông khinh bỉ nhiều hơn khi ám chỉ về sự thân thiện của người phụ nữ này. Ánh mắt cô nhìn anh như thể đánh giá từ đầu đến chân, trước khi bờ môi đẹp đẽ ấy cất tiếng tươi cười.

“Lâu rồi không gặp, trông tốt lên đấy.”

Pariwat thể hiện sắc mặt bức bối và bực mình ngay tại chỗ mà không giấu diếm. Anh chỉ để cho cô chào hỏi như thế rồi xin phép tránh đi làm việc tiếp mà không nghĩ sẽ hỏi han cô đến làm cái gì ở đây. Trong khi bước về bàn thì cảm thấy thoắt lạnh gáy như thể đôi mắt ác độc đó đang nhìn theo cắn xé anh trong mọi bước, mà nó đúng là như vậy.

“Cô Mon cũng quen biết thằng Ri sao?” Pai, hay Pethai, kỹ sư mắt hí hỏi cùng sự tò mò vì thấy cô nàng xinh đẹp như từ trên trời rơi xuống nhìn theo bạn thân của anh kiểu không dời mắt.

“Cũng lâu rồi, lâu đến suýt quên.” Cô chỉ buông lại như thế trước khi bị gọi vào gặp quản lý lớn, để cho nhiều anh chàng quan tâm phải tiếp tục hoang mang khi không có câu trả lời gì từ miệng Monwathu. Mọi người liền đồng lòng bu về phía người duy nhất có thể làm sáng tỏ.

“Ơi, thằng Ri? Cậu quen biết cô Mon từ hồi nào?” Ban đầu Pariwat tỏ vẻ như không quan tâm nhưng khi bị truy hỏi nhiều thì anh đành phải trả lời, vì nếu không thì sẽ bị bám theo thế này đến mức không thể làm việc.

“Đừng động đến người ta, như mấy cậu không phải gu của người ta đâu.”

Người có mặt mũi tốt nhất nhóm nhắc nhở bạn cùng ý tốt, nhưng càng nhắc nhở thì bạn bè lại càng muốn biết nhiều hơn, lại còn hối thúc muốn lấy cho bằng được thông tin của kỹ sư xinh đẹp mới trong văn phòng từ anh.

“Cô ấy giống phụ nữ nói chung thôi.” Người vẫn đang làm việc với chương trình thiết kế toà nhà trả lời ngắn gọn.

“Là thế nào? Đẹp trai giàu có sao?”

“Không biết. Các cậu không có công việc để làm à? Không xong việc kẻo bị mắng thêm một đợt. Lần này không làm giúp đâu.” Anh đưa ra tối hậu thư vì cần dừng cuộc hội thoại lại. Mọi người liền chịu giải tán.

“Thật rầu, sinh ra chỉ được mỗi cái đẹp trai chứ không giàu.” Pethai tiếp tục than.

Pariwat thở dài nhẹ lòng khi bạn chịu rời đi. Vì chính bản thân gặp phải nên anh biết rằng thứ giấu đằng sau sự xinh đẹp đó nguy hiểm đến thế nào. Vẫn có tin tức từ bạn bè cho anh nghe thấy rằng Monwathu vẫn cặp kè đàn ông không lặp lại kể từ khi trở về từ nước ngoài. Anh cũng từng là một trong số đó khi lỡ quen cô khi còn ở trong hàng rào trường đại học. Chuyện trôi qua lâu rồi, những ký ức này liền xóa nhòa theo thời gian.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

“Dự án lớn của chúng ta trong năm nay là việc xây khách sạn ở Phuket, theo như đã biết, tôi đã lập nhóm đi kiểm soát công việc xong rồi. Công việc sẽ bắt đầu vào tháng sau ngay lập tức khi xong mẫu thiết kế.” Anh Yo, trưởng nhóm kỹ sư, tiếp tục giải thích công việc cho đến khi kết thúc cuộc họp.

Khi họp hành xong, mọi người liền dần rời khỏi ghế. Pariwat là người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp, vì không kịp cẩn thận nên suýt tông vào Monwathu vốn bước đến canh chờ anh trước cửa. Hai nút áo sơ mi mà cô mặc được cởi ra như thể cố tình cho anh nhìn thấy, chân váy bút chì màu sậm dù cho dài quá gối một chút nhưng vết xẻ bên dưới cũng khiến cho Pariwat thấy khó xử khi nhìn.

“Thật tốt… Chúng ta sẽ được cùng nhau đi chơi Phuket nhiều tháng.” Giọng ngọt ngào lên tiếng nhẹ nhàng một cách đầy ẩn ý, Monwathu chạm ánh mắt rồi mỉm cười thách thức người mà cô cố tình canh chờ. Anh hẳn cũng biết… cô đang suy nghĩ điều gì. Xem ra anh đang cố gắng tránh ánh mắt cô vốn ngồi đối diện trong suốt cuộc họp, lại còn cố tình là người cuối cùng ra khỏi phòng họp vì hy vọng sẽ tránh được cô. Xem ra anh sợ hãi cô đến mức tội nghiệp. Cô nàng vờ nhích lại gần anh đến mức thật sát, nhưng…

“Chúng ta đi làm việc, không phải đi chơi. Và theo như biết, hiện nay tôi là người huấn luyện của cô, tôi có quyền đánh giá liệu cô có thông qua hay không. Cô nên biết rằng nên cư xử với tôi thế nào.” Chàng trai đập lại một cách lạnh lùng, giọng anh không to lắm nhưng mọi người đều nghe thấy. Nói xong thì Pariwat bước xăm xăm rời đi theo kiểu không thấy bụi, để lại Monwathu đứng ngây mặt một mình giữa những ánh mắt thầm nhìn.

“Thằng Ri ác quá.”

“Tội nghiệp cô Mon xinh đẹp.”

Mọi người đều quay lại thì thầm, Monwathu vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn đối phương bước đi quay về. Gương mặt ngây ra lúc nãy lại ngầm hé ra nụ cười ác độc một cách bình tĩnh, khi nghĩ ra được rằng cô vẫn có thời gian với anh thật lâu.

Chơi vậy luôn phải không Ri? Cô nàng xinh đẹp cười ở khóe môi. Anh đang trốn cô và cô cũng tình cờ thấy thú vị khi là người đi theo.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

Tập hồ sơ dự án từng làm nhiều năm trước được lục kéo ra khỏi chồng chất đầy trên bàn làm việc của Pariwat. Anh ngừng giải thích công việc một lúc rồi để cho Monwathu tự mình học hỏi làm quen. Tách cà phê vơi hơn nửa, ánh mắt của anh nhìn chăm chú đến model 3D trên màn hình máy vi tính, khách sạn 15 tầng trên đồi núi được lắp kiếng cả toà nhà.

Pariwat cảm thấy nặng lòng nhiều điều, cấp trên nhờ anh giúp dự án này cho xong trước khi từ chức dù cho anh khẳng định chắc nịch thế nào đi chăng nữa. Cho đánh giá sơ sơ thì phải mất thời gian cả năm cho đến khi khách sạn hoàn thành. Cái khó nằm ở chỗ phải xây nghiêng dốc theo trên đồi núi thành hàng dài. Khi nào hoàn thành thì hẳn sẽ trở thành điểm nổi bật hoành tráng xa hoa và mới lạ của Phuket.

Chàng trai thở dài rồi mở mail của công ty để kiểm tra công việc theo như thường lệ, nhưng 10 mail gửi cho anh lại chỉ toàn có nội dung nhảm nhí từ đồng nghiệp trong bộ phận, khi cùng nhau lo rằng kỹ sư đàn em  mới sẽ bị anh xử nặng, Pariwat lắc đầu.

Con người ta thật sự không nên chỉ nhìn nhau qua vẻ ngoài mà.

« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »

Bầu trời tối sầm nhanh hơn mọi ngày trong khi chỉ mới năm giờ chiều, mọi người đứng rải rác ở chỗ biển xe buýt bao gồm cả Pariwat. Mây đen xuất hiện không bao lâu thì mưa liền rơi, người đang đứng đợi xe liền hùa vào chen chúc tránh mưa dưới mái che vốn chỉ có một chút. May mắn là anh đứng dưới dù ngay từ đầu nên thoát được. Nhưng một người phụ nữ nhỏ nhắn trong bộ đồ nhân viên văn phòng ở sát anh phải giơ túi xách lên che thay cho dù vì mưa bắt đầu xối đến. Do thông cảm nên Pariwat liền chịu hy sinh cho cô đứng vào bên trong. Cô mỉm cười tươi cảm ơn và anh cũng mỉm cười đôi chút đáp lại.

Mưa tiếp tục nặng hạt hơn đến mức áo sơ mi màu nhạt mà anh mặc bị ướt thấm thấy được chiếc áo ba lỗ bên trong. Pariwat ngửa mặt nhìn trời, nếu nó rơi nặng hơn vậy thì anh hẳn phải chạy về trú mưa trong tòa nhà. Nhưng trong khi quyết định thì có tiếng bóp còi từ chiếc xe lướt vào đậu ngay phía trước cùng với tiếng hét từ bên trong.

“Cần đưa về không?” Chủ nhân chiếc xe màu đen bóng loáng đó đưa mặt ra gọi, nhưng khi thấy là xe ai thì anh lại chọn đứng yên ở chỗ cũ.

“Trời đang mưa đấy Ri, chỉ toàn làm cao, kẻo bị sốt đấy.” Monwathu hét ra từ trong xe đến mức người ở quanh đấy bắt đầu nhìn về phía anh. Bản thân cô cũng chưa từng xấu hổ khi phải trở thành tâm điểm ánh mắt của ai ai. Người xinh đẹp không có gì phải xấu hổ, nhưng người như Ri đây, sẽ chịu đựng người khác nhìn đến được bao lâu chứ, cô nghĩ. Và càng nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Pariwat, chủ nhân lại càng đắc ý rằng anh chắc chắn sẽ phải chịu thua và lên xe cô.

Nhưng với Pariwat, ánh mắt và giọng nói đó không khác gì bị thách thức. Người dầm mưa liền khó chịu, anh bước rời khỏi chỗ biển xe buýt. Càng thấy cô trêu cho anh xấu hổ thì lại càng không muốn phí thời gian.

Monwathu lướt xe theo người bước đi ướt mưa ở vỉa hè một cách bình tĩnh, để chờ anh là người chịu đầu hàng.

“Ri, đi dầm mưa nhiều kẻo sốt đấy, Mon có thể lái xe đưa về nhà, không tính tiền xăng đâu.”

Pariwat không đáp nhưng vội tìm chiếc taxi còn trống.

“Làm cao gì mà lắm thế chứ… mưa rơi thế này, khó kiếm taxi lắm Ri, lên xe đi mà, Mon không đem đi giết để nấu canh ở đâu đâu.” Cô nàng cố tình kéo dài giọng đầy khiêu khích, chàng trai cố gắng gọi taxi nhưng mỗi chiếc chạy ngang qua đều có khách hết rồi.

Gương mặt xinh đẹp cười giễu, người bị bám theo đứng đếm một đến mười một cách nhẫn nhịn, và trời cao cũng đứng về phía người tốt, không mấy chốc thì có chiếc taxi trống vừa hay chạy ngang qua. Pariwat vội vẫy rồi mở cửa lên xe ngay, anh ướt nhẹp cả người.

Khi thấy anh nhảy lên taxi đi ngay trước mắt, Monwathu liền đập lên bánh lái một cách tức tối.

Suýt thì bắt được rồi.

Và ngày hôm sau Pariwat đành phải xin nghỉ vì bị bệnh sốt nằm bẹp ở nhà một cách khó chịu.

Việc này không thể trách một mình anh được, phải trách người phụ nữ ưa bám theo đấy nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play