“Ê, thằng Ri, nghe bảo có gái đến tìm cậu tới tới lui lui à?” Buan, người bạn từ thuở bé cất tiếng hỏi cùng với cười lớn, lâu lâu mới có một người đến thể hiện rằng thích bạn anh đến thế này.
Vì người như Pariwat, ngoài việc giữ mình thì còn không chịu nhìn cô nàng nào thường xuyên. Càng là lúc quay về nhà ở thì lại càng thôi rồi. Ai mà dám đến theo đuổi con trai lớn của chủ khách sạn lớn chứ, không chừng sẽ dễ dàng bị chê trách là không khiêm tốn.
Còn Pariwat, ngoài việc không thấy buồn cười thì lại càng khiến cho không tiêu hóa được thức ăn khi nghĩ đến chuyện này. Vì bạn đến thăm nên anh xoay người ra ngoài ăn cơm cùng, thay vì ngồi với kỹ sư đồng nghiệp như mọi ngày. Hình ảnh chủ thợ* lớn của công ty đang ngồi trên khúc cây dưới cái cây gì cũng không biết, mà trông ra không có bao nhiêu lá để chắn nắng, trong tay có đĩa cơm chan hai ba loại cà ri, mũ bảo hộ và điện đàm liên lạc được cởi ra đặt bên cạnh người, tóc tai rối ren vì phải đội nón suốt cả ngày.
*Cách gọi khác của kỹ sư.
Tình trạng cơ cực thế này, đi nói với ai cũng không ai tin rằng nhà nó giàu đâu. Buan suy nghĩ cười lớn với dáng vẻ chính chủ đang chuyên tâm ăn cơm mà không quan tâm gì, còn bình dân hơn cả vài người mà địa vị chỉ đủ ăn nữa.
“Thấy ai ai cũng nói khắp khách sạn rằng cậu đang bị theo đuổi, có thật không?” Buan hẳn vẫn muốn biết, cho đến khi Pariwat chịu mở miệng.
“Cậu có còn nhớ Mon không? Từng gặp hồi đi học. Cô ta đấy.” Khi nghe thấy cái tên đó, mặt Buan liền bối rối ngay lập tức.
“Nhỏ Mon sao? Ê, sao lại đến được đây? Còn chưa đi đầu thai nữa à?” Buan giật mình, mắt suýt thì lồi ra.
Anh quen biết Monwathu vì học cùng một trường đại học, chỉ là khác khoa. Dù gặp nhau không thường xuyên nhưng nhan sắc xinh đẹp được bàn tán cũng khiến anh ghi nhớ được cô cả trước khi Ri đưa đến cho làm quen với tư cách là người yêu.
Cho đến khi cả hai chia tay kiểu không êm đẹp cho lắm. Bỗng dưng cô trốn đi có chồng Tây, bỏ lại bạn anh phải buồn bã cả năm, rồi bỗng dưng một ngày lại xuất hiện ám ảnh Ri nữa.
“Ơi! Đang bám theo như đỉa vậy. Không biết ai nhận vào làm việc, chán thật. Ngày mai còn phải đưa mẹ đi nộp mẫu xin phép xây dựng nữa. Cứ nghĩ là đã đưa lâu rồi, hôm qua mới đến nói.”
Pariwat bắt đầu đổ chuyện này sang chuyện kia trong khi nó không liên quan đến nhau. Phàn nàn liên miên như gấu ăn phải ong, dạo này chẳng có chuyện nào đúng ý anh cả.
“Ơ, có lâu không? Vợ thằng Men vừa sinh em bé. Đang định hẹn đi thăm, để người khác mang đi cũng được mà.”
Chàng trai vuốt gáy để giảm đau mỏi do phải ngồi cứng lưng sửa mẫu suốt nhiều ngày. Nghĩ rồi thì thật muốn gọi điện đến mắng chửi kiến trúc sư thiết kế khách sạn, tòa nhà thì đẹp đấy, nhưng nó xây dựng khó khăn gì đến thế này, nghĩ rồi thì tức giận thằng Tian là người thiết kế…
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
“Ri gọi Mon đến có gì không?”
Người tự tin về sắc đẹp của bản thân gần như là ngồi lên trên đùi anh nếu như làm được. Nhưng vì ánh mắt đó nhìn đến nên chỉ có thể đứng trước mặt mà thôi. Pariwat ngừng tay đang bận bịu với chương trình Autocad để quay sang nói chuyện cùng cô. Tay quay sang đào tìm báo cáo mà cô tổng kết cho xem vào lúc sáng, vốn lẫn vào với đống blueprint cạnh người, rồi mở ra lướt xem từng trang một cách bình tĩnh.
“Báo cáo mà cô làm… cũng tốt.”
Chỉ nghe thấy như thế, chủ nhân báo cáo liền cười tươi ngay lập tức.
“Nhưng…” Ngay khi giọng trầm cất lên chặn lại thì nụ cười liền đột ngột dập tắt.
“Cô có biết việc lệch tâm của móng cọc hay không?” Khi anh lên tiếng, chủ nhân báo cáo liền gần như cắn lưỡi.
Mình làm sao có thể quên chứ!
“Biết… hay không biết?” Người cầm báo cáo vẫn đang đợi câu trả lời. Anh không vội nhưng cô phải trả lời.
“Biết ạ.” Monwathu nói một cách đành lòng.
“Thế chỉ định của nó là gì?”
“Cấm móng cọc chệch khỏi điểm đã xác định quá 5cm. Khoảng cách nhiều nhất để chân cọc khác với rìa dọc của đầu cọc thì không được quá 0.1% của độ dài móng cọc.”
Pariwat nhìn chăm chú mắt cô như thể bắt lỗi trong mọi lời nói, không khác gì ông thầy già đang ngồi trả bài miệng cho học sinh vậy.
“Đúng, và nếu cô quên tính toán điểm này thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Móng cọc sẽ phải chịu sức nặng vượt quá sức nặng an toàn.”
Đây có phải doanh trại quân đội không đây? Monwathu phàn nàn trong lòng, Pariwat đưa trả lại báo cáo đó.
“Đi tính toán lại rồi ngày mai đem đến cho tôi, thời gian như cũ.”
“Không cần đợi ngày mai cũng được, đêm nay luôn thì sao?”
Người nói không ngừng thử biến khủng hoảng thành cơ hội, chuyện khác không nói nhưng khi quay lại chuyện này thì ‘sức mạnh chưa bao giờ ngớt’. Monwathu vẫn siêng năng khiêu khích anh như trước, nhưng người bị khiêu khích vẫn không quan tâm. Khi hết chuyện để nói, Pariwat quay lại làm việc tiếp như thể không có cô ở đó như mọi khi. Cô liền tách ra cùng báo cáo mà cần phải sửa lại toàn bộ.
Để rồi xem sẽ còn là thánh gạch thánh xi măng* được bao lâu nữa.
*Ý nói là thờ ơ, thản nhiên.
Khi Monwathu ra khỏi tầm mắt, bàn tay dày liền buông công việc trước mặt xuống rồi suy nghĩ. Anh ngẫm thấy nghi ngờ về lịch sử làm việc của Monwathu mà anh Yo nói rằng là tuyệt vời đấy. Vì tiềm năng trong công việc của cô còn thấp hơn sinh viên vừa tốt nghiệp, hay cô tự dựng nên thành tích, hay là lại đi trộm của ai đó như lần trước.
Khi tan làm thì mọi người liền giải tán đi dọn đồ, nhóm kỹ sư tụm lại hê ha như mọi khi.
“Ê thằng Ri, chỉ mải về nhà ngủ mỗi ngày. Không thấy chán sao? Phải đến khách sạn ngủ với tụi này chứ, rồi mua rượu về uống, chơi guitar ở bãi biển, thú vị hơn nhiều.” Bạn bè đốc thúc, chính Pariwat cũng thấy thú vị nên đáp đồng ý.
Tiếng nói chuyện đó không quá xa để người khác nghe thấy, Monwathu đứng đợi xe van từ khách sạn đến đón liền đến mức lắng nghe chăm chú. Đêm nay Pariwat sẽ đến ở cùng khách sạn với cô, chỉ nghe thế thôi thì kế hoạch xấu xa cũng bắt đầu chảy tràn vào trong bộ não chiêu trò của cô ngay tức khắc.
Hừ. Hung dữ lắm chứ gì? Có thể thử làm nhục kỹ sư trưởng chính là lần này đây.