Nhà vườn ven sông cách tương đối xa trung tâm Bangkok, vẫn còn sót lại sự yên bình kiểu vùng quê do sự hỗn loạn từ thành phố vẫn chưa xâm lấn đến. Khu vườn có diện tích nhiều rai* nằm sát với cánh đồng to rộng và nhiều con kênh. Nhà gỗ kiểu Manila** xưa cũ đặt ở giữa vườn, hoa văn điêu khắc đẹp đẽ ở dưới phần đầu hồi theo kiểu nhà cổ miền nam. Tình trạng ngôi nhà và vườn được trông coi chăm sóc tử tế, cây gỗ to bao quanh giúp cho không khí quanh nhà râm mát.
*Đơn vị đo lường của Thái, một rai bằng 1600 mét vuông.
**Kiểu thứ ba trong ảnh.
Mái nhà bốn mái dốc
Thân hình mong manh mặc áo thun và quần ngắn thoải mái đang lui ca lui cui cùng với vòm hoa hồng lưới bé tí vốn đang nở rộ ra hoa màu đỏ tươi, vì người trồng chọn trồng ở điểm có thể hoàn toàn đón lấy ánh nắng mặt trời, còn hoa đạt phước rơi rớt dưới cây của nó gửi mùi thơm đến khắp nơi.
“Đen Nóng à.” Con chó giống Thái gốc có lông ngắn màu hơi cam đỏ bóng mượt ngồi quẫy đuôi qua lại. Lông màu trắng hai bên má và hai chỏm tròn trên đôi mắt màu nâu của nó thường trở thành mục tiêu cho anh trai giữa Tianrawat mỉa mai rằng giống người nuôi không sai, cả tính tình lẫn mặt mũi. Mei, cô gái nhỏ của nhà ngừng quan tâm hoa hồng khi nghe thấy tiếng xe đến đậu bên ngoài hàng rào, suy nghĩ thắc mắc là ai, vì không phải tiếng xe của anh Tian vốn ra ngoại tỉnh làm việc nhiều ngày rồi.
Hay là bạn của anh Ri? Khi thắc mắc thì liền bước về phía vòm cửa gỗ trước nhà, có Đen Nóng chạy quẫy đuôi theo chủ, người đem nó về nuôi từ ven đường.
“Anh Ri ạ, có bạn đến thăm.”
Giọng trong trẻo của em gái út có tâm trạng tốt vang qua cửa vào bên trong. Người bệnh đang nằm trên giường sô pha trước TV ngóc đầu dậy nhìn qua cửa sổ vốn được mở để đón gió. Đen Nóng lên tiếng sủa chào đón vị khách mới cùng sự thân thiện không thua kém. Con chó này nuôi chỉ để chơi mà thôi, đừng mong sẽ giúp chống trộm ở đâu cả, thấy ai lạ mặt thì phải quẫy đuôi trước đã.
Khi thấy là ai đang đi vào, nhiệt độ trong người của người bệnh dường như phóng cao lên ngay lập tức.
“Xin chào.” Monwathu lên tiếng chào cùng nụ cười mà nhìn rồi thì khiến cho khó chịu.
Sự yên lặng xảy ra ngay khi cô bước vào bên trong nhà, thân hình thanh lịch trong trang phục công sở gọn gàng từ đầu đến chân, vị khách không được mời vẫn xinh đẹp duyên dáng trên đôi giày cao gót ba inch, dù cho vừa mới tan làm đi chăng nữa.
Đến làm gì? Pariwat nghĩ trong lòng, nhưng do phép lịch sự, anh không định nói ra.
Mei vốn đi theo đưa người thăm bệnh đến vẫn đứng nhìn tình hình kỳ lạ ở cửa, vì quan sát thấy sự bất thường của sắc mặt anh trai nên liền thầm nghiên cứu khách một cách cân nhắc. Cô chắc chắn rằng chưa từng thấy người phụ nữ này trước đây, người xinh đẹp trải chuốt và có sức hấp dẫn thu hút người khác giới. Nhưng… xem ra không hề có tác dụng với anh Ri của cô. Do là chuyện của người lớn nên cô không muốn bước đến làm loạn, đoán rằng cả hai có chuyện riêng cần nói với nhau, cô liền bước tránh vào trong bếp.
Không có dấu hiệu rằng Pariwat sẽ bắt đầu cuộc hội thoại trước, người có sự tự tin cao vào bản thân liền tự ý bước đến ngồi ở chỗ sô pha vẫn còn trống và đánh chân ngồi bắt chéo một cách quen thuộc. Pariwat dịch đứng dậy ngồi đối diện một cách bức bối, đôi môi dát màu đỏ tươi cười lạnh với bộ dạng thờ ơ của anh.
“Thế nào rồi? Nghe tin được một lúc rằng không khỏe. Cũng lo, muốn đến thăm lâu rồi nhưng bận việc.” Cuộc hội thoại nhàm chán bắt đầu một cách bất đắc dĩ. Cả hai quen thuộc rõ về nhau, nhưng với tư cách kẻ thù đối thủ hơn là bạn bè.
Chủ nhà vẫn lặng thinh như thể cô không có tồn tại ở đó, nhưng Monwathu cũng không hề hấn gì với thái độ lạnh nhạt của anh, có thể gọi là quen rồi.
“Vẫn nói ít như trước đấy, ế… hay là thất tình tình yêu mọc ngược đến mức không nói ra được gì. Ban đầu biết tin còn nghĩ là chết mất rồi chứ, còn sống sót được… cũng giỏi đấy.” Giọng ngọt ngào nhưng tưới đầy thuốc độc dội cười đôi chút vào đoạn cuối theo kiểu cố tình mở miệng vết thương của người bệnh, như thể muốn thấy tình trạng của anh tệ hơn là sẽ khá lên.
“Nếu không cần thiết… không cần đến cũng được, sự thật thì cũng không bị gì nhiều.” Pariwat đáp lại giọng đều đều, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm đến TV để xem chương trình yêu thích, dù cho xem không hiểu đi chăng nữa. Monwathu cười trong cổ họng, đôi mắt đẹp đẽ đó có ánh buồn cười.
“Nhìn bộ dạng thì hẳn là không phải rồi. Nhưng thôi nào, dù sao cũng phải đến nhìn thôi. Đây là thiệp mời đám cưới của cô Narot, có người họ gửi cho, hy vọng là vẫn đi nổi đấy.” Giọng cuối câu đó thách thức sự gan dạ của anh một cách thấy rõ.
Pariwat vươn tay ra nhận lấy một cách bất đắc dĩ, lúc này bên trong anh đang sôi sục cùng lời nói cay độc của người mà anh không nghĩ sẽ liên quan đến, nhưng cô vẫn dám ập đến gây chiến với anh tận nhà.
“Chỉ muốn đến nói chuyện này, và cũng… lấy làm tiếc chuyện cô Narot. Quả thật không nên chia tay mà, thấy họ nói cái gì nhỉ…” Monwathu vờ tỏ ra suy nghĩ.
Mọi lời nói phát ra từ miệng cô làm cho người bệnh nổi giận choáng mặt đến mức khiến cho buồn nôn. Không nói cũng biết cô đáng đời anh gần chết, đây hẳn là ngày mà cô mong đợi lâu rồi, đợi để thấy cuộc sống của anh suy sụp chỉ vì sự ghen ghét. Và cuối cùng cô cũng được như ý, Pariwat tái mặt luân phiên với đỏ, cố gắng dằn giọng nói của mình không để cho quát ra.
“Đủ rồi, tôi và Narot chia tay êm đẹp.”
“Ừm… sẽ cố gắng tin.” Cô ậm ừ theo anh, gương mặt xinh đẹp dát mỹ phẩm dày cười trong cổ họng như thể anh đang kể chuyện cười cho cô nghe.
“Chỉ mang thiệp đến cho thôi, về đây. Và… khoan hãy buồn bã mà chết nhé, gặp sau.”
Pariwat chỉ có thể nghiến chặt hàm đến mức phồng nhô lên, không chịu quay lại nhìn thân hình người yêu cũ mà anh từng quen trước khi gặp Narot. Người con gái này luôn tham vọng, thời đi học cô quen anh chỉ vì thấy rằng anh giỏi giang trong mắt bạn bè và thầy cô.
Trong khi mọi người liên tiếp khen ngợi anh, sự ghen tị dần dần ấp ủ trong lòng người luôn muốn có được. Anh có được danh hiệu hàng đầu trong khi điểm trung bình của cô chỉ đủ tốt nghiệp, từ người yêu… cô liền trở thành đối thủ.
Cho đến khi anh cảm thấy hồ nghi là khi tốt nghiệp, anh có được công việc tại công ty nước ngoài có danh tiếng hoàn toàn đều nhờ kỹ năng, nhưng cô lại theo anh vào nhờ vào cách dơ bẩn, lừa gạt công ty bằng cách đem tác phẩm của anh đến giả làm của mình một cách thản nhiên. Lúc đó anh liền biết rằng người con gái này có thể làm được mọi thứ để có được công việc và danh tiếng, mà ít nhất cũng khiến cho cô nhận được sự khen ngợi trong hội bạn.
Vì rất yêu… anh liền nhắm mắt che tai tỏ vẻ như không hay biết, trong khi mọi bước đi của cô đều có bạn bè để mắt nhìn theo xem cô thầm làm gì sau lưng, cả chuyện khoác tay đàn ông hết người này đến người khác, cả chuyện nói dối bịa đặt khác… nhưng anh vẫn sẵn lòng tha thứ.
Rồi cuối cùng cô trốn đi kết hôn cùng người khác một cách thản nhiên, để cho anh trở thành một kẻ ngu bị cô gạt sang sống ở nước ngoài mà không hề hay biết rằng bản thân đang bị bỏ rơi. Người con gái này chưa từng yêu ai thật lòng ngoài bản thân mình, và dù cho không gặp nhau suốt nhiều năm, nhưng anh biết rằng cô hẳn vẫn cư xử như một đối thủ và thường theo dõi tin tức của anh. Tính tình vẫn như cũ, thích cư xử như hoàng lan hơ lửa* từ khi ly hôn chồng.
*Ý chỉ người phụ nữ có sức hút do đã trải qua chuyện vợ chồng.
Khi Monwathu quăng bom thành công thì rời đi. Mei vốn cầm cốc nước ra khỏi bếp liền đem đi cất vì nghĩ rằng không cần mời gì nữa. Cô bước đến tìm anh trai cùng sự lo lắng.
“Nếu lần sau cô ấy đến nữa, Mei sẽ nói rằng anh Ri không có nhà, được không ạ?”
Cô lên tiếng cùng gương mặt thấy tội lỗi khi để cho người mà anh trai không thích đến tổn thương tinh thần ở tận trong nhà. Cô nên hỏi cho kỹ trước, nhưng lại tự nghĩ rằng người xinh đẹp tốt bụng hẳn là đến giúp an ủi anh trai, ai ngờ…
Pariwat mỉm cười rồi sờ đầu tròn của em gái lắc qua lại cùng sự yêu chiều, Đen Nóng vẫn đi theo chủ không rời, dù cho không phải anh em chung dòng máu nhưng Pariwat cũng cưng chiều Mei hơn bất cứ gì, vì ánh mắt trong trẻo đó luôn khiến anh thấy vui vẻ.
“Anh sẽ quay về Phuket, cùng nhau về nhà không?” Pariwat đổi chủ đề, hỏi em gái trong khi tay vẫn đang sờ đầu tròn đó.
“Vâng, anh Ri.” Nateerin cười toe, không lâu thì bầu không khí tồi tệ trong nhà liền quay trở lại bình yên như cũ.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
Pariwat lướt ánh mắt nhìn chi tiết báo cáo nghiên cứu tầng đất của đồi dùng để xây khách sạn. Phía kỹ sư địa chất vốn đã lên đường trước vừa gửi kết quả về cho công ty.
“Việc này phải khoan móng cọc qua tầng đá, khá là dày đấy, xem ra phải mau đến xem thôi.” Pariwat bàn bạc cùng kỹ sư đồng nghiệp trong cuộc họp.
Không mấy ngày tiếp theo thì cả nhóm lên đường đến Phuket. Pariwat vốn là kỹ sư trưởng liền đến công trường ngay khi xuống máy bay, có Monwathu đi theo kỹ sư hướng dẫn khắp mọi nơi để học hỏi công việc. Chàng trai nói chuyện cùng kỹ sư địa chất về chi tiết việc đào khoan và hạ móng cọc, lâu lâu mới quay sang giải thích công việc cho cô nghe.
Đối với kỹ sư đàn em mới như Monwathu thì coi như được nhận quyền đặc biệt hơn ai ai vì sự thật thì người hướng dẫn không nhất thiết phải là tầm cỡ kỹ sư trưởng như Pariwat. Và chính anh cũng biết rõ thủ tục này nhưng không muốn nói gì, nhiều nhất có thể làm là phàn nàn trong lòng, vì chỉ trách nhiệm của bản thân thôi thì đã đầy tay rồi, anh còn phải phân chia thời gian để chăm sóc dạy việc cho cô nữa. Thật thắc mắc rằng người đưa lệnh xuống có ý tốt muốn ghép đôi cho anh và cô hay không đây.
Thời tiết nóng nực oi bức vào lúc gần trưa khiến cho cả kỹ sư lẫn nhân công ở công trường toát mồ hôi theo nhau. Và người vẫn không chịu phàn nàn một tiếng nào hẳn vẫn là Pariwat như mọi khi, gương mặt trầm tĩnh vẫn làm việc mà không quan tâm nắng gắt đến thế nào. Áo sơ mi tay dài được gấp lên đến tận khuỷu tay và chỉ tháo mỗi một nút áo. Cà vạt sọc dọc đã được gấp lại cất vào túi áo kể từ khi xuống máy bay. Vừa quản lý công việc vừa quay sang dạy việc cho người mới, nhưng lại là Monwathu khi không mấy để tâm.
“Xin đi tránh nắng một chút được không? Nóng.” Nữ kỹ sư duy nhất của dự án than không chút e dè, trong khi giơ quyển sổ ghi chép công việc lên phẩy gió vào người.
“Nhưng tôi vẫn chưa giải thích xong công việc cho cô nghe.” Pariwat cất giọng đều đều, không quan tâm rằng cô nóng hay lạnh vì công việc là công việc.
“Chỗ này Mon hiểu rồi, đi đây.” Nói xong thì tránh đi vào chỗ râm mà không quan tâm anh cho phép hay chưa. Pariwat chỉ có thể bối rối, bắt đầu ngán ngẩm trong việc không biết phép tắc của người vừa đến làm việc, mà cô lại còn trong giai đoạn thử việc, suy nghĩ thắc mắc rằng cô không sợ anh với tư cách là người đánh giá công việc hay sao. Hay quên mất rằng cây bút trong tay anh chỉ cần ngoáy ký một cái thì cô sẽ không thể thông qua để vào nơi này làm việc.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
“Ê Ri, quên mất nhà cậu ở Phuket. Thế thì hôm nay về nhà mà ngủ, tụi ta sẽ có thêm giường trống.”
Pai vờ trêu bạn sau khi mọi người buông tay khỏi công việc vào buổi chiều, mặc dù biết rằng chủ nhân khách sạn chuẩn bị đón tiếp nhóm kỹ sư đến tận nơi một cách tốt đẹp bằng cách đặt phòng nghỉ cho cùng trong một hệ thống khách sạn. Dù đến những một hai chục người thì vẫn có chỗ trống, Pariwat chỉ có thể cười nhẹ.
Không bao lâu thì xe bán tải cũ cũng quẹo vào đậu trước nhóm người đang đứng nói chuyện ầm ĩ trước công trường. Mei bước ra từ phía người tiếp đón rồi cười tươi rói với anh trai đang đứng trong nhóm bạn.
“Đây là em gái, nhỏ Mei.” Pariwat giới thiệu em gái của mình cho đồng nghiệp làm quen, trước khi xin phép lên xe về nhà.
“Ơ, cậu định về nhà ngủ thật à?” Pethai nhướn mày hỏi.
Khi Pariwat gật đầu thừa nhận thì nghĩ thấy tiếc khi thiếu mất một người bạn đi chơi đêm.
“Sau này tụi ta xin đến ăn nhờ cơm ở nhà nhé.” Một người bạn nữa cười đào hoa trong khi nói.
Pariwat chỉ có thể ừ ờ theo chuyện vì vừa mệt vừa đói, trong đầu chỉ nghĩ muốn mau mau về nhà nên không quan tâm lời nói đó ẩn giấu ý nghĩa gì. Còn đám bạn lăng nhăng thì gửi nụ cười đến cho người lái, ngay khi xe rẽ đi mất thì nhiều tiếng om sòm vang lên.
“Ôi, em Mei đáng yêu nhất luôn.”
Monwathu đứng xa xa nhìn bộ dạng chiếc xe vừa rẽ đi mất một cách nghĩ thấy xem thường, cũ thế này thì còn có thể chạy được sao.
Nhưng như đã nói, Pariwat không phải người lắm chuyện, cô thấy anh ngồi xe buýt đi làm việc mỗi ngày. Dù cho canh chờ trước cửa công ty bao lần thì anh đều từ chối để cô chở về. ‘Nghèo mà kiêu’ là từ định nghĩa về người đàn ông như Pariwat.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
Người ngồi bên cạnh người lái nhìn ra bên ngoài kiếng xe, nhiều tháng không về nhà, cây cối bên đường lớn nhanh hơn là anh nghĩ. Pariwat tiếp tục quan sát sự thay đổi nhưng bỗng dưng chiếc xe đang ngồi tử tế lại giật một lần trước khi tắt máy. Mei thử khởi động xe một lần rồi một lần nữa, nhưng không có dấu hiệu chiếc xe già yếu này sẽ chịu nhúc nhích về phía trước. Cô gái nhỏ mặt tròn liền quay sang cười khô khan với anh trai như thể đã hiểu.
“Để anh xuống xem cho.” Không cần yêu cầu thì Pariwat cũng chịu biết rõ công việc thường làm của bản thân.
“Xin lỗi ạ anh Ri.” Nateerin xìu mặt.
“Chiếc xe cũ của anh vẫn còn đó, nên lấy ra lái.” Anh nói, còn tay thì mở nắp ca pô để kiểm tra động cơ.
“Không thì hơn ạ, chiếc này còn lái được.” Mei vẫn khẳng định, dù cho biết rằng lái được chỉ là từ trước nhà đến đầu đường mà thôi.
Rồi kết thúc thì Pariwat phải là người đẩy đuôi xe cho Mei thử khởi động xe lần nữa, lần này vẫn còn may mắn, tiếng xe vang brừm thật lâu, chàng trai vội nhảy lên ngồi cạnh người lái ngay lập tức trước khi chiếc xe này lại đổi ý tắt giữa đường lần nữa.
Cho đến khi về đến được thì cũng chật vật. Chiếc xe chạy vào đậu trước căn nhà gỗ cũ mà dáng vẻ vẫn còn tốt. Thân hình đầy đặn của người phụ nữ trung niên ngừng tay đang dùng chổi dừa để quét sơ sơ đống lá rơi xuống đường vào nhà trong khi đợi sự trở về của thành viên trong gia đình. Tiếng xe vang lên từ xa khiến cho gương mặt héo hon do tuổi tác xuất hiện nụ cười tươi tắn. Pariwat xuống xe rồi giơ tay lên lạy chào Prapa, người phụ nữ lớn tuổi ôm lấy anh thật chặt thay cho nỗi nhớ.
“Hôm nay không ra chợ bán cơm sao ạ?” Pariwat hỏi.
“Hôm nay nghỉ một ngày để đợi Ri về đấy. Dì sẽ nấu cơm cho ăn, đã ghé qua nhà hay chưa?”
“Chưa ạ, Mei vừa đến đón từ chỗ làm rồi đến thẳng đây luôn. Giờ đi về cũng không có ai, mẹ hẳn vẫn chưa về đâu.”
Pariwat mỉm cười với người mà anh kính trọng như người mẹ thứ hai. Chàng trai đi theo Prapa vào bên trong căn nhà gỗ mà anh thân thuộc từ khi còn nhỏ. Hôm nay anh sẽ giúp làm chân sai vặt nấu cơm tối như mọi lần.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
Bên trong phòng nghỉ của khách sạn tầm cỡ năm sao, Monwathu đứng dựa vào thành cửa sổ và dùng điện thoại.
“Nè, cậu gặp anh ta rồi phải không? Cái cô chủ Mon.” Giọng người bạn trong điện thoại còn thể hiện sự háo hức nhiều hơn cả chính chủ. Tất cả bạn bè từng nhìn thấy người yêu cũ của Monwathu thì đều gần như là hú hét cả, chủ nhân gương mặt xinh đẹp liền cười thành tiếng.
“Đàn ông điên khùng gì cũng không biết. Ban đầu mặt mũi nhìn thấy cũng bình bình nhưng tại sao càng nhìn thì càng đẹp trai thế không biết. Chỉ tiếc một chút, hơi nghèo, nhưng cậu vốn đâu có vấn đề gì. Nhà cậu cũng chẳng có rắc rối gì về chuyện tiền bạc, dù cho anh ta không làm việc, chỉ ở nhà không thôi thì cậu cũng nuôi anh ta được mà.” Salee, người bạn chơi cùng từ trước khi vào đại học ủng hộ ra ngoài mặt.
“Anh ta hẳn không phải là lợn trong nồi* đến thế đâu chăng.” Monwathu mỉm cười một cách vẽ ra hy vọng, vừa yêu vừa hận vì anh dám có người khác ngoài cô. Ham muốn chiến thắng thúc đẩy cô làm được tất cả mọi thứ, chỉ cần có lại được anh, và nào phải không có khả năng, sự gần gũi từ trong công việc có thể khiến cho cô may mắn cũng nên. Tình cũ ấy mà, có khi nào khó châm lại đâu.
*Ý nói là thứ nằm trong tầm kiểm soát.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
“Này Ri, có còn định buồn bã lâu không? Khách sạn của mẹ xây trong kiếp này đấy, không phải kiếp sau. Nếu không nổi thì nói ra, mẹ sẽ thuê người khác.” Giọng phàn nàn của bà Sajee kêu gọi lý trí con trai lớn quay lại. Pariwat thở dài một cách ngán ngẩm, anh lỡ để cho bản thân lơ đãng suy nghĩ đến chuyện cũ nữa rồi.
“Mẹ, cho con xin cốc nước.” Anh quay sang nói với mẹ trước khi ra tay làm việc tiếp một cách hăng hái, cố gắng gạt suy nghĩ chuyện Narot ra khỏi não và nhắc nhở bản thân chỉ chuyên tâm ở cùng công việc mà thôi. Dù cho tổn thương thế nào, anh phải vượt qua nó cho bằng được.
Kỹ sư trưởng của dự án quét mắt nhìn sơ đồ khách sạn mới thuộc hệ thống của gia đình mà mình đang ra tay xây dựng. Chuyện nó quả thật là châm lửa đốt gốc cây* khi mẹ anh lại đi thuê chính công ty mà anh làm việc đến xây khách sạn này. Còn cấp trên thì lại đẩy cho anh trở thành người kiểm soát việc xây dựng. Nếu không thì hẳn đã nghe mắng khắp nhà khi anh không chịu quay về giúp việc gia đình theo như từng hứa.
*Ý nói hay làm việc gì đó động đến chính chủ mà người nói hay người làm không biết
Từng giai đoạn thời gian cuộc đời anh luôn có hạn định của nó. Anh không có yếu đuối đến mức suy nghĩ nghỉ việc bằng lý do cảm tính mà ai ai trong công ty đều hiểu. Nhưng vì đã đến lúc anh phải đến giúp bà Sajee trông coi việc kinh doanh của gia đình. Khi không thể nghỉ việc thì anh trở thành người hai chân đạp hai thuyền. Nào là phải phân chia thời gian quản lý công trường, nào là phải ngồi xem việc kinh doanh của mẹ nữa, rồi giờ anh phải phân thân thế nào đây.
“Nước ạ, cậu Ri.” Nước lạnh trong cốc được đưa lên đặt ở bên cạnh trên bàn một cách cung kính từ người làm trong nhà. Anh lên tiếng cảm ơn rồi cầm lấy nhấp, ra tay làm việc tiếp, để mặc cho mẹ phàn nàn chuyện Mei không chịu lấy xe từ nhà anh ra dùng, chỉ mải lái cái xe bán tải mà không mấy năm nữa có thể mang đi trồng ngò luôn rồi.
“Lần sau nếu không nghe lời, mẹ sẽ lén lấy chìa khóa xe đem giục luôn. Nếu như bị hỏng giữa đường nửa đêm nửa hôm thì sẽ làm thế nào.”
Dù cho miệng liên tục than vãn nhưng ánh mắt người làm mẹ cũng thầm nhìn con trai cùng nỗi lo lắng. Nhiều lần nhìn thấy anh lơ đãng giống như đang nghĩ đến ai, ánh mắt phiền muộn đó thật khó để giải thích, chỉ mong con trai có thể đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện tồi tệ này.
« ⋅ʚ♡ɞ⋅ »
“Kết quả khoan boring log* của chỗ này, mà độ sâu 15 mét là phần đất cứng. Thế nên móng cọc mà ban đầu chỉ chịu được sức nặng 30 tấn thì mỗi một cột sẽ chịu thêm lực đè khoảng 80 tấn. Nhưng chúng ta đang xây đây là toà nhà cỡ lớn, chúng ta phải làm việc thật chuẩn xác. Thế nên điều mà nhóm nghiên cứu tầng đất cần làm đề phòng như mọi lần đối với sự biến đổi của tầng đất là khoan ngẫu nhiên. Chỉ số biến đổi càng lớn thì càng cần phải khoan ngẫu nhiên tầng đất nhiều hơn nữa. Để có thể hạ móng cọc ở mỗi nơi cho thích hợp với tầng đất nơi đó. Ví như đóng 100 móng cọc thì phải cần kiểm tra ngẫu nhiên khoảng 10 cọc… Này! Cô có nghe hay không?”
*Cột địa chất.
Cuối cùng thì kỹ sư hướng dẫn cũng hết sự chịu đựng cùng việc trở thành tiêu điểm ánh mắt cho Monwathu nhìn tán tỉnh đến đáng khinh.
“Thì đang nghe đây ạ, nếu không thì sẽ đứng nhìn mặt Ri thế này sao?” Chủ nhân giọng nói ngọt ngào đưa mặt đến nói gần gần, đến mức Pariwat gần như không kịp tránh đi.
Trước ánh mắt của mấy chục kỹ sư và nhân công đang đứng khắp công trường, không ngờ rằng cô sẽ dám làm đến thế này, rồi tiếng cười cũng vang nhẹ lên từ người có mặt tại hiện trường. Nhưng khi thấy Pariwat không buồn cười cùng thì tiếng cười liền nhanh chóng lặng mất. Mỗi một người quay sang tiếp tục làm việc của mình như thể không thấy gì hết. Pariwat đành phải dùng sự yên lặng để khắc chế cử động, ít nhất cũng để duy trì hình tượng trưởng nhóm và sự đáng tin cậy.
Người cần thực hiện trách nhiệm kỹ sư hướng dẫn liền hít vào thật sâu để dằn nỗi giận, chỉ còn lại gương mặt điềm tĩnh như mọi khi.
“Nếu cô còn suy nghĩ cư xử không thích hợp như vậy nữa, tôi cần thiết phải báo cáo cho bên phòng nhân sự.”
“Hở ra là đi mách, là gà yếu thì cứ nói ra đi.” Monwathu thì thầm bên tai cùng với cười giễu, và cô cũng chẳng quan tâm rằng nếu ai đó nhìn thấy hình ả