Đông Cung Tiểu Thanh Mai

Chương 6: Thu nhận


3 tuần


Nam hài mở to mắt, giọng nói khàn khàn, gian nan lên tiếng: “Nước.”

“Được, ngươi chờ một lúc, ta liền mang tới.” Thất Thất vui sướng mà đáp lại.

Vì giúp nam hài uống thuốc, lại sợ đụng tới cái đã gãy của hắn, Lâm đại phu đi một lúc rồi mà nàng vẫn không dám động vô người hắn, vẫn là để hắn ngủ ở mép giường đất, nàng vừa rồi mới ngủ ở phía sườn. Hiện giờ lại vội vã xuống đất, tay chân  phải bước vòng qua người hắn bò tới mép giường đất, nhảy xuống đất.

Tiểu cô nương lấy giày trên kệ rồi chạy đến nhà bếp, đổ nửa chén nước lạnh vào, bưng chén nước dựa vào bên giường đất, lấy thìa rồi cứ một muỗng một muỗng mà đút.

Lúc sau, nam hài uống được mấy ngụm, liền dùng giọng khàn khàn nói: “Đa tạ, không biết tại hạ nên xưng hô với cô nương như thế nào?”

Nam hài suy yếu, vô lực mà nói những lời khách khí, thong thả ung dung, Thất Thất liền chính thức giới thiệu bản thân: “Không cần khách khí, ta gọi lại Phượng Thất, ngươi có thể gọi ta là Thất Thất.”

“Thất Thất cô nương, là ngươi cứu tại hạ?” Nam hài nhìn chằm chằm nóc nhà, một đôi mắt xinh đẹp thâm thúy nhưng lại trống rỗng, tròng mắt cũng chưa từng chuyển động.

Thất Thất duỗi tay tới trước mặt hắn quơ quơ, thấy hắn không chớp mắt dù chỉ là một chút, liền biết Lâm đại phu nói đúng, hắn quả nhiênaf bị mù.

Cứ nghĩ đến dù sống ở trong ban ngày hay ban đêm, hắn vẫn như cũ luôn sống ở  trong bóng tối, Thất Thất cũng khó tránh khỏi cảm thấy khổ sở thay hắn, mở miệng an ủi nói: “Ngươi đừng sợ……”

Lúc sau lại kể lại chuyện vô tình  tìm thấy hắn ở thảo nguyên, làm như thế nào cứu hắn về nhà, Lâm đại phu nói như thế nào, tất cả đều nói cho hắn nghe.

Nam hài an tĩnh mà nghe hết, gương mặt mặt không gợn sóng, hơi hơi nghiêng đầu, hướng tới phương hướng của Thất Thất mà chắp tay: “Cảm tạ Thất Thất cô nương, đa tạ ân cứu mạng.”

Nói xong câu này, nam hài liền buông tay, cũng không nói gì thêm nữa, Thất Thất cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, chỉ là cảm thấy hắn gọi mình là Thất Thất cô nương thật sự nghe rất kì quái, vì thế liền nói: “Ngươi gọi ta Thất Thất là được”.

Nam hài cũng rất nghe lời nói: “Được, vậy ta liền mạo phạm.”

“Không mạo phạm.” Thất Thất vẫy vẫy tay nhỏ.

Cha nương của nàng, còn có hàng xóm, tất cả đều là những người không tồi, thêm vào đó người ở Vân Trung thành đều là những hạng người dũng cảm hào phóng, từ trước đến nay mọi người nói chuyện đều nói thẳng, cũng không dùng những cái nghi thức xã giao đó.

Ngày xưa, nàng cùng bọn hài tử Tại Sơn ở chung, lúc vui vẻ thì hi hi ha ha kề vai sát cánh, nếu lúc ý kiến không giống nhau, liềm kiếm một chỗ, xô đẩy lẫn nhau một chút, đánh nhau cũng là chuyện bình thường.

Đây vẫn là lần đầu nàng nơi chuyện khách khí như vậy với người có lễ nghi, nhất thời cảm thấy có chút không kịp thích ứng, ngượng ngùng đến nỗi một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.

Nam hài tuy nhìn không thấy, nhưng trực giác lại rất nhạy bén, rất nhanh liền phát hiện khác thường, hơi hơi nghiêng đầu hỏi: “Nếu là tại hạ có nói sai ở đâu, chỉ mong Thất Thất nói thẳng.”

“Ngươi khách khí như vậy, ta không được tự nhiên.” Thất Thất đúng sự thật mà nói, lại hỏi: “Ngươi gọi gì, từ đâu tới đây, muốn tới nơi nào, còn có người nhà không, sau khi thương thế lành, ngươi sẽ rời đi sao?”

Nàng vẫn luôn không ngại dưỡng hắn, cũng rất muốn hắn ở lại với nàng, nhưng bây giờ xem cách hắn nói chuyện, hình như không phải là hài tử của gia đình bình thường chạy nạn tới, tốt nhất nên hỏi rõ ràng tình huống của hắn mới được.

Nếu hắn là công tử của gia đình giàu có lưu lạc bên ngoài, nàng liền giúp hắn đưa tin về cho gia đình, so sánh với việc sống cùng nàng ăn bữa hôm lo bữa mai, tốt nhất hắn nên về nhà  vui vẻ bên người thân, như vậy vết thương của hắn cũng có thể được chữa trị tốt hơn, nói không chừng đôi mắt cũng có thể chữa khỏi.

Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt nam hài đã hơi hơi nhăn lại, cắn chặt khớp hàm, sau đó liền khôi phục như lúc ban đầu, đáp lại: “Ta tên thật Mộ Vũ Tranh, toàn bộ gia đình bị kẻ thù tính kế, toàn bộ người trong nhà đều đã bỏ mạng, duy chỉ còn ta chết trốn thoát, hiện giờ đã không có chỗ để đi, mong rằng Thất Thất sẽ thu nhận ta.”

Trong nhà gặp đại nạn, một cái hài tử có thể bình tĩnh bình đạm như thế mà kể rõ mọi chuyện, không phải nói dối, nam hài này có nội tâm rất mạnh mẽ, kiên cường.

Nhưng tuổi tác Thất Thất còn nhỏ, lúc này không phát hiện này có gì không đúng, đối với  hắn nói cũng không có bất luận hoài nghi gì, vừa nghe hắn nói bản thân cũng là cô nhi, Thất Thất lập tức đồng cảm như bản thân mình bị, lập tức thề son sắt mà an ủi nói: “Ngươi đừng khổ sở, cha nương ta cũng không còn, hiện giờ nhà ta chỉ có một mình ta, ngươi yên tâm, nếu ta đã cứu ngươi về, vậy từ nay về sau, ngươi chính là người nhà của ta. Ta nhất định sẽ chữa khỏi ngươi, cũng sẽ dưỡng ngươi, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Nghe lời nói cũng giống như thề của tiểu cô nương, Mộ Vũ Tranh có chút lặng thinh, trầm mặc một lúc mới nói: “Đa tạ.”

Sau khi khô khăn nói mấy chữ, Mộ Vũ Tranh liền có chút không hài lòng với chính mình, một tiểu cô nương nói chuyện còn ngây ngô như vậy mà đã nghĩa khí cứu hắn, còn muốn chữa khỏi cho hắn, dưỡng hắn, hắn nên nói nhiều chúy, lấy lời này để biểu đạt sự cảm kích trong lòng, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.

Biết nói gì bây giờ, nói ngày sau ta sẽ tặng ngươi vàng bạc châu báu hay hứa cho vinh hoa phú quý?

Nhưng hiện giờ hắn lại bị mù bị què, một thân toàn là thương tích, mặc dù còn sống, cũng không khác gì lắm so với một phế nhân, sợ là dù tìm nghề nghiệp để  nuôi sống chính mình cũng khó, càng đừng nói chuyện có tiền đồ.

Huống chi, những người phía sau màn muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nếu là biết hắn còn sống, sợ là sẽ không bỏ qua.

Sau này hắn sẽ như thế nào, không một người hiểu, những câu đó chỉ là những lời nói không đáng tin khiến cho người khác vui vẻ, hắn không thể bảo đảm bản thân có thể làm được, cho nên khiến hắn nói không nên lời.

Thấy đôi mắt hắn buông xuống, tâm trạng hình như có chút cô đơn, Thất Thất đoán chắc là hắn lo lắng cho một thân bị thương của mình, nhớ tới thảo dược đang đặt trên bếp lò, liền nói: “Ngươi đừng lo lắng, đại phu đã nói, chỉ cần ngươi uống thuốc đầy đù, tất cả đều có thể chữa khỏi, ngươi chờ một lát, ta đi nấu lại thuốc cho ngươi.”

Cũng không đợi Mộ Vũ Tranh nói chuyện, Thất Thất xỏ xong giày chạy đến nhà bếp, đem bếp lò đã lạnh một lần nữa nhóm lửa đặt bình thảo dược lên hâm lại, sau đó lấy giẻ lau cẩn trọng mà đem bình gốm bưng xuống, đem nước thuốc đen tuyền rót vào  chén gốm, mang vào phòng: “Thuốc tới rồi đây.”

Nghe âm thanh non nớt mà vui sướng của tiểu cô nương, Mộ Vũ Tranh đang phát ngốc cũng dần khôi phục tinh thần, đôi tay chống giường đất giãy giụa, suy nghĩ định ngồi dậy , nhưng vừa động đến chỗ bị thương nhịn không được hừ một tiếng, sắc mặt tức khắc trắng bệch.

Thất Thất vội vàng lên tiếng, bảo hắn dừng lại: “Nằm xuống, mau nằm xuống.”

Tiểu cô nương hung dữ, cùng với giọng điệu ôn nhu lúc trước hoàn toàn bất đồng, Mộ Vũ Tranh liềm không dám lại động đậy, ngoan ngoãn nằm xuống, chủ yếu cũng do không nhúc nhích được.

Thất Thất thấy hắn nghe lời, giọng điệu hòa hoãn lại:  “Lâm đại phu nói, chân của ngươi không được dịch chuyển, nếu mà không cẩn thận sẽ làm vị trí xương đã nối lại sẽ bị lệch, về sau có thể sẽ bị chân dài chân ngắn, đi đường cũng một cao một thấp, ngươi còn có nội thương, cũng phải nghiêm túc dưỡng thương.”

Mộ Vũ Tranh liền nghiêm túc đáp: “Được, ta không di chuyển.”

Thất Thất liền đem thuốc đặt ở bên cạnh giường đất, cầm cái muỗng đảo đều, chậm rãi chờ nguội một chút, lúc này mới đút một muỗng một muỗng giúp hắn uống.

Nước thuốc đen tuyền, nhìn là thấy khó uống, nhưng Mộ Vũ Tranh lại chỉ hơi nhíu mày, cứ thế không nói một lời uống hết.

Nhớ tới lúc mẫu thân vẫn còn, nàng sinh bệnh phải uống thuốc, đều phải ăn mứt hoa quả mẫu thân đút mới bằng lòng uống, nhưng Mộ Vũ Tranh lại ngoan như vậy, Thất Thất rất là cao hứng, làm bộ dáng của tiểu đại nhân, sờ soạng trán hắn,  khen một câu câu: “Hài tử ngoan, chờ sau này trong nhà có tiền, ta sẽ mua mứt hoa quả cho ngươi.”

Cảm thụ bàn tay nhỏ có chút thô ráp vuốt ve, nghe giọng điệu ngây thơ lại làm bộ dạng ông cụ non hứa hẹn, khóe miệng Mộ Vũ Tranh nhịn không được mà co rút một chút: “Thất Thất, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Thất Thất cầm cái chén đặt ở một bên: “Còn hai tháng nữa liền đủ 6 tuổi, còn ngươi thì sao?”

Mộ Vũ Tranh: “Ta chín tuổi, Thất Thất, ngươi nếu không chê, sau này liền để ta làm ca ca của ngươi được không?”

Nếu ông trời để Thất Thất cứu hắn, như vậy, mặc dù là mù hay què, hắn cũng nhất định phải sống tốt.

Vì không lãng phí tâm huyết của Thất Thất, cũng mong ngày sau nếu mà vẫn còn cơ hội, có thể tìm ra kẻ thù, chính tay bản thân sẽ xử lý.

Thất Thất vốn chính là muốn nhận hắn làm ca ca, thấy hắn chủ động nói ra, liền sảng khoái mà đồng ý rồi, giọng nói thanh thúy, ngữ khí nghiêm túc mà hô: “Ca ca.”

“Đã biết.” Nghe ra sự trịnh trọng của tiểu cô nương, Mộ Vũ Tranh cũng  liền nghiêm túc mà trả lời.

Có ca ca, về sau sẽ không còn lẻ loi một mình, Thất Thất rất vui vẻ, hưng phấn mà nhảy nhót hai cái, bưng chén lên chạy ra bên ngoài: “Ca ca, ta đi nấu cơm.”

Tiểu cô nương bò đến bên cạnh lu gạo, duỗi tay nhỏ múc đầy một nắm gạo bỏ vào trong chén, sau đó lại múc thêm một phen, suy nghĩ một chút thì từ trong khe hở ngón tay lấy ra một ít, nhưng ngay sau đó lại  ném xuống, một lần nữa múc đầy một phen, hôm nay là  ngày lành, chúc mừng một chút, cũng không tính quá mức nhỉ.

Xa xỉ mà múc ra hai nắm gạo, tiểu cô nương vội vội lải nhải mà nấu nồi cháo, chờ đốt lửa lớn một chút, tiểu cô nương liền ngồi trên băng ghế, lấy tất cả rau dại mà sáng nay hái, được Trụ Tử mang đến cầm một đống cây tể thái dại, rửa sạch sẽ, đặt ở trên thớt thái……

Mộ Vũ Tranh nằm ở trên giường, trước mắt là một mảnh đen nhánh, nhưng nghe nhà bếp truyền đến tiếng thái đồ ăn, tiếng bùm bùm của củi khi được đốt, mấy ngày nay tâm trạng tuyệt vọng u ám, lần đầu sinh ra loại cảm giác an toàn như vậy.

Hắn chậm rãi duỗi tay, sờ giường đất đang nóng hầm hập, mở miệng: “Thất Thất, ngươi đem cửa nhà bếp mở ra chút, chúng ta trò chuyện.”

Hai người kết nghĩa huynh muội, Mộ Vũ Tranh liền không khách sáo như lúc trước nữa, nói chuyện tùy ý hơn rất nhiều.

“Được.” Thất Thất lên tiếng, đem cửa đông phòng đã khép hờ mở ra, tiếp tục cắt rau: “Ca ca, ngươi muốn nói cái gì?”

Mộ Vũ Tranh đúng sự thật nói: “Chỉ sợ sau này kẻ thù tìm tới, ta nghĩ nên sửa cái tên, sau này ra ngoài sẽ dùng tên giả, không bằng ngươi gợi ý cho ta vài cái?”

Đôi tay Thất Thất nắm dao phay vừa tiếp tục  băm vài cái, vừa nghiêm túc suy nghĩ nói: “Nếu ngươi là ca ca của ta, đương nhiên sẽ giọng họ của ta, dùng họ Phượng.”

Mộ Vũ Tranh không có ý kiến: “Tất nhiên là như vậy rồi.”

Thất Thất có trật tự mà tiếp tục phân tích: “Mẹ ta nói, ta sinh vào tháng bảy, liền gọi Thất Thất, hôm nay vừa vặn là mùng một tháng năm, không bằng gọi là Phượng Ngũ đi?”

Mộ Vũ Tranh nghiêm túc cân nhắc một chút, liền vui vẻ đồng ý: “Vậy gọi là Phượng Ngũ đi.”

Hai người đều họ Phượng, một cái Ngũ, một cái Thất, Thất Thất lập tức cảm thấy hai người giống như huynh muội thật, nàng rất vui vẻ, tốc độ băm đồ ăn đã nhanh lên: “Vậy sau này người khác hỏi, ta liền nói ngươi đã quên tất cả mọi chuyện trước đây, cũng không biết mình tên là gì, ta một lần nữa lại cho ngươi cái tên mới.”

“Được.” Mộ Vũ Tranh đang cân nhắc che giấu tung tích như thế nào, nghe vậy, liền cảm thán tiểu cô nương thực sự rất thông minh.

Chờ Thất Thất nấu xong cháo với rau tể thái, trời cũng đã tối mịt, nàng vội thắp ngọn nến lên, đi lấy cháo, trước dùng cái miệng nhỏ mà giúp Mộ Vũ Tranh ăn hơn phân nửa chén, sau đó chính mình cũng ăn một chén, Mộ Vũ Tranh ăn ít hơn so với nàng rất nhiều, còn dư lại nửa chén cháo, Thất Thất liếm liếm môi, còn muốn ăn, nhưng do dự một lúc vẫn là quyết định để lại, phòng ngừa Mộ Vũ Tranh nửa đêm đói thì còn có đồ ăn.

Dọn dẹp xong chén đũa, nấu một nồi nước ấm, đang chuẩn bị giúp Mộ Vũ Tranh lau mặt với tay, liền nghe bên ngoài có tiếng có người rơi xuống đất, theo sau là giọng nói của Tại Sơn dồn dập vang lên: “Thất Thất, kho lúa của quan phủ bị người khác mở ra, hiện giờ mọi người đều vội chạy đi đoạt lương thực, ngươi có đi không?”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play