Đông Cung Tiểu Thanh Mai

Chương 1: Không Nơi Nương Tựa


3 tuần


Sáng sớm, gió mát phảng phất, những đám mây lớn lượn lờ trôi ở khắp không trung.

Vân Trung thành mới vừa trải qua cuộc chiến tranh rửa tội, đổ nát thê lương, rách nát bất kham.

Ngoài thành, thảo nguyên với diện tích rộng lớn vô hạn, hoang tàn và vắng vẻ.

Mấy hài tử ăn mặc rách nát, khuôn mặt xanh xao vàng vọt xách theo sọt liễu, cầm cái xẻng, cẩn thận đào những cây dau dại mới mọc trên thảo nguyên.

Một nữ hài gầy yếu khoảng 5-6 tuổi đang ngồi xổm ở trước một bụi cây bồ công anh. Dùng đôi tay bị nứt nẻ cẩn thận ngắt những chiếc lá vẫn còn mang theo sương sớm bỏ vào trong miệng, phồng quai hàm lên nhanh chóng nhai.

Chiều hôm qua, sau khi uống một bát canh suông rau dại nhưng vẫn chưa khiến nàng cảm thấy no.

Bồ công anh tuy đắng và sáp nhưng đối với cái bụng đói của nàng thì nó chính là mĩ vị nhân gian.

Ở bên cạnh nàng, một nam hài khoảng 7-8 tuổi đang cầm xẻng đào một bụi tỏi mọc hoang. Thấy tiểu cô nương đem bồ công anh ăn một cách ngấu nghiến, không nhịn được hỏi: “ Thất Thất, cô mẫu ngươi lại không làm cơm sáng cho ngươi ?”.

Tiểu cô nương cẩn thận nuốt xuống rau dại, ngẩng đầu lên.

Tóc khô vàng, làn da thô ráp. Vì trông nhỏ nhắn nên có đôi mắt rất to tròn, ngăm đen, thanh triệt, như những ngôi sao rực rỡ lấp lánh trên bầu trời đêm ở thảo nguyên rộng lớn.

Nữ hài nghiêm túc giải thích nói: “ Tại Sơn ca, nhà ta cũng không còn nhiều lương thực, ngay cả cô mẫu ta cũng không có bữa sáng”.

Tại Sơn cầm xẻng tiếp tục dùng sức đào một chút lại nói: “ Nhưng tỷ tỷ ta đã nhìn thấy vài lần, mỗi ngày sau khi ngươi ra ngoài cô mẫu của ngươi liền nhóm lửa nấu cơm”.

Thất Thất sửng sốt.

Cô mẫu thế mà ở sau lưng nàng ăn nhiều một bữa sao, chẳng trách ở nhà không có nhiều đồ ăn, dạo này lại hết nhanh như vậy.

Ngây người được một lúc, nàng cúi đầu, tiếp tục hái lá bồ công anh: “ Ta không còn cha nương, cô mẫu chịu dưỡng ta cũng đã rất tốt rồi”.

Tại Sơn đem cây tỏi dại mới vừa đào được đại khái nhổ lên rồi đặt vào giỏ của tiểu cô nương.

“Nhà bà ấy đã bị lửa thiêu rụi, nếu bà ấy không cần ngươi thì sao có thể ở nhà ngươi ?”

 "Bây giờ lại ăn thức ăn cha nương ngươi để lại, còn khắc nghiệt với ngươi, thật là đáng giận.”

Nam hài vì tiểu cô nương mà bênh vực kẻ yếu.

Thất Thất an tĩnh mà tiếp tục ngắt rau dại, không nói lời nào.

Chờ sau này nàng lớn lên một chút, có thể tự gánh nước và chẻ củi.

Chờ đến khi nàng không còn sợ bóng tối, dám làm mọi thứ một mình.

Đến lúc đó nàng có thể làm chính mình.

Tại Sơn như ông cụ non mà thở dài, ngồi xổm bên người nàng, lấy từ trong ngực ra một cái bánh nướng, đưa qua cho nàng: “Cầm”.

Thất Thất nhìn chằm chằm chiếc bánh được nướng trong tiệm lớn gần bằng bàn tay nàng, nhịn không được mà chảy nước miếng, nhưng thái độ vẫn kiên quyết vẫy tay: “ Tại Sơn ca, đây là bánh mà Mạn Vân tỷ cho huynh mang theo lót bụng, ta không cần”.

Tại Sơn không màng sự từ chối của tiểu cô nương mà đem chiếc bánh nướng đặt vào tay nàng: “ Buổi sáng ta đã ăn no, ngươi mau ăn đi”.

Thất Thất nhéo khối bánh nướng mà trong lòng ê ẩm, ấm áp.

Hiện giờ, đừng nói Vân Trung thành mà chính là toàn bộ Tịnh Châu từng nhà đều thiếu lương thực và y phục, việc kiên trì để sống mà không để bị đói bụng chết cũng là một việc rất khó khăn, lấy đâu ra việc ăn no vừa nói”.

Tại Sơn cười thúc giục: “Mau ăn đi”.

Thất Thất suy nghĩ rồi bẻ xuống một miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, còn lại đưa cho Tại Sơn: “ Tại Sơn ca, chúng ta còn nhỏ, bụng cũng nhỏ một miếng là có thể ăn no, còn lại huynh ăn đi”.

Tại Sơn cầm lấy bánh, cũng bẻ xuống một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, dư lại đưa cho Thất Thất. 

Hai đứa nhỏ cứ ta đưa qua ngươi đưa lại, ngươi không cần ta không cần, cứ như cùng nhau ăn hết chiếc bánh.

Bên cạnh mấy hài tử khác thấy thế liền nhìn lại đây.

“Đừng như vậy,  nhỡ lát nữa bánh rớt xuống đất bây giờ. Ta mang theo cái bánh bao, Thất Thất ta chia ngươi một nửa”.

“Ta có nắm rau dại ăn cũng ngon lắm, Thất Thất nếm một ngụm”.

Mấy tiểu hài tử mồm năm miệng mười, sôi nổi từ trong lòng ngực móc ra một ít lương khô, từng người từng người bẻ ra một chút đưa tới cho tiểu cô nương. 

Trong chớp mắt, trong tay nữ hài có đủ các loại lương khô đủ màu sắc, tiểu cô nương cúi đầu nghiêm túc nói lời cảm tạ: “ Đa tạ Tại Sơn ca, đa tạ Tiểu Thúy tỷ, đa tạ Trụ Tử ca.…”

“Thất Thất, ngươi tuổi nhỏ nhất lại khách sáo nhất, luôn cảm tạ”.

“Không cần khách khí như vậy, trước kia khi cha nương ngươi còn ở đây, ngươi cũng thường xuyên phân chia đồ ăn cho chúng ta”.

“Đúng vậy, ta lớn như này mới ăn qua một miếng kẹo mạch nha mà ngươi chia cho ta”.

“Ta đã ăn qua đùi gà mà Thất Thất chia ”.

“ Đùi gà của ngươi bị ta gặm một miếng, ngươi liền đuổi theo ta chạy ba con phố, ha ha ha…..”

Bọn nhỏ ngồi thành một vòng tròn, một bên hi hi ha ha về những hồi ức trước kia, một bên lại chia nhau ăn lương khô.

Nghe tiếng cười vui sướng của bọn trẻ, Thất Thất cũng cong mắt cười thành tiếng.

Sau đó nhìn những miếng lương khô trong tay như trân bảo, cái miệng nhỏ của nàng chậm rãi gặm.

Đang ăn, bỗng có một tiểu hài tử choai choai từ cửa thành chạy đến, xa xa hướng tới mọi người vẫy tay.

“Tại Sơn, hình như là tỷ tỷ ngươi đấy”. Một hài tử có nhãn lực cao, thấy rõ người tới bèn dùng khuỷu tay chạm vào Tại Sơn.

Tại Sơn đứng dậy, chạy vội tới đón: “ A tỷ, sao tỷ lại tới đây”.

Lữ Mạn Vân mới mười một tuổi chạy đến mặt đỏ rần, lướt qua đệ đệ nhà mình, trực tiếp chạy đến trước mặt Thất Thất, khom lưng tay chống 2 đầu gối thở hổn hển: “ Thất Thất, mau, mau trở về, cô mẫu ngươi ôm biểu đệ của ngươi vác tay nải đi theo thương đội, từ cửa Nam mà đi, hình như là muốn đi xa nhà”.

“Nàng đây là muốn chạy? Thất Thất ở đây, nàng muốn từ bỏ?”. Tại Sơn tức giận đến mức đem cái xẻng ném thật mạnh trên mặt đất.

Thất Thất trong lòng lộp bộp một cái, khuôn mặt căng thẳng, từ trên mặt đất nhảy lên đem nửa miếng bánh bao còn lại trong tay đưa cho Mạn Vân, nhanh chân liền chạy: “ Mạn Vân tỷ, giúp ta lấy cái sọt cùng cái xẻng, nếu ta còn trở về thì sẽ quay lại nhà tỷ lấy”.

Tiểu cô nương chạy trốn quá gấp không chú ý dưới chân, hung hăng ngã nhào xuống đất, rên một tiếng nhưng nàng không trì hoẵn, bò dậy tiếp tục chạy theo.

Tại Sơn dậm chân, vội đuổi theo: “ Tỷ, ta đi cùng với Thất Thất, cô mẫu của nàng không phải là người tốt lành gì”.

Nhìn hai đứa nhỏ chớp mắt liền chạy xa, Mạn Vân lớn tiếng kêu: “ Tại Sơn, nếu cô mẫu nàng không chịu mang theo Thất Thất thì ngươi liền đưa Thất Thất về nhà chúng ta”.

Trong khu chợ ở Vân Trung thành có mười con phố và hàng trăm các cửa hàng đổ nát.

Một đội gồm mười mấy chiếc xe ngựa tạo thành thương đội, sau khi kiểm kê rồi chấp vá lung tung các hàng hóa bắt đầu khởi hành lên đường.

Không bao lâu sau, thương đội tiếp tục khởi hành theo cửa Nam của thành.

Trong chiếc xe cuối cùng của xe ngựa có một đôi mẫu tử. Phụ nhân trẻ tuổi ngoái đầu lại xem một cái, gương mặt mang theo vẻ nôn nóng làm như sợ có người nài đuổi theo.

Trong lồng ngực của phụ nhân ôm một tiểu nam hài năm tuổi, tiểu nam hài mờ mịt tỉnh ngủ, xoa đôi mắt, mờ mịt hỏi: “Nương, tỷ tỷ đâu?”.

Phụ nhân đáp qua loa: “Đi kiếm thức ăn rồi”.

Tiểu nam hài lại hỏi: “Nương, vậy chúng ta đi đâu?”.

Nhìn xe ngựa đi ra khỏi cửa thành, phụ nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, giữa mày khó nén nét hưng phấn nói: “Nương mang ngươi đi đến nơi tốt hơn, từ nay về sau chúng ta sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn”.

Tiểu nam hài tránh thoát khỏi cái ôm của phụ nhân, ghé vào cửa sổ xe bên cạnh, nhìn xe ngựa ngày càng cách xa cửa thành, hắn quay đầu nói: “Nương, tỷ tỷ không đi cùng chúng ta sao?”.

Phụ nhân quay đầu đi chỗ khác, thuận miệng thừa nhận: “Chờ một thời gian nữa, chúng ta sắp xếp tốt sẽ lại trở về mang tỷ tỷ ngươi đi cùng”.

Nam hài nhìn phụ nhân, bỗng nhiên ý thức được cái gì đột nhiên nằm trên thùng xe, la lối khóc lóc lăn lộn: “Nương, ta muốn tỷ tỷ, ta muốn tỷ tỷ”.

Phụ nhân duỗi tay túm tiểu nam hài, thế nhưng lại không túm nổi, dỗ cũng dỗ không được liền tức giận xô đẩy một phen: “Đồ hỗn trướng, ngươi muốn nàng vậy ngươi liền ở lại với nàng, cùng nhau uống gió Tây Bắc đi”.

Thấy phụ nhân thực sự tức giận, nam hài không dám tiếp tục cự quậy, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng vì khóc, dựa vào người phụ nhân năn nỉ cầu xin: “Nương, Ngộ Nhi cầu xin người, chúng ta mang tỷ tỷ cùng nhau đi được không”.

Phụ nhân bực bội dị thường, đột nhiên đẩu tiểu nam hài ra. Còn không đợi nàng nói chuyện, bên ngoài liền nghe tiếng kêu gọi ầm ĩ: “Cô cô, cô cô.”

Nghe thấy ánh mắt nam hài liền sáng lên, bổ vào thành cửa sổ vén rèm lên, đưa cổ vươn ra ngoài mà hét to: “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi.”

Sắc mặt phụ nhân tức khắc trở nên khó coi, túm lấy cánh tay nam hài trở về nhưng cánh tay của hắn gắt gao vịn cửa sổ, nàng túm mãi cũng không được.

Khi đôi mẫu tử đang lôi kéo nhau, Tại Sơn đã  chạy tới trước xe ngựa. Hắn cố gắng dừng xe ngựa, nói chuyện với lão xa phu: “Lão bá, chúng ta có việc cần lên xe tìm người.”

Xa phu vừa nghe xong đoạn đối thoại của hai mẫu tử trên xe, nhìn thoáng qua vẻ mặt của hai đứa trẻ, gương mặt đỏ lên mệt không nói nên lời, cầm lấy roi dừng xe ngựa: “Có chuyện mau nói, không thể trì hoãn lâu.”

Phượng Thất chắp tay thi lễ với lão xa phu, hổn hển nói cảm tạ: “Đa tạ lão báo.”

Tại Sơn cũng ôm cánh tay cảm tạ.

Thất Thất đi đến cửa sổ xe ngựa, nhón mũi chân, nắm lấy tay tiểu nam hài: “Ngộ Nhi, cô cô đâu?”.

Tiểu nam hài quay đầu, nhìn thoáng qua phụ nhân: “Nương, tỷ tỷ tìm người”.

Phụ nhân không tình nguyện mà tiến đến trước khi cửa sổ xe, lạnh mặt nhìn Thất Thất: “Có chuyện gì mau nói.”

Thất Thất ngửa đầu: “Cô cô, người muốn đi đâu?”.

Phụ nhân chột dạ mà nhìn về phía nơi khác: “Đô thành”.

Đô thành sao, nghe nương nói qua, đó là địa phương tốt, không có quân giặc, không có gió cát, yên ổn giàu có.

Tiểu cô nương trong mắt mang theo chờ đợi, vươn tay nhỏ muốn nắm tay áo của phụ nhân: “Cô cô, ta ăn rất ít, ta còn có thể giặt y phục với nấu cơm, người có thể mang theo ta không?”.

Phụ nhân nâng cánh tay lên, tránh khỏi cái tay của tiểu cô nương, không dám đối mặt với cặp mắt đen sáng ngời kia: “Ta chỉ có thể mang theo Ngộ Nhi, không có biện pháp để mang ngươi theo”.

Thất Thất ngẩng đầu, ngữ khí nôn nóng: “Cô cô, khi xưa nương ta trước khi đi đã đưa cho người một cái vòng vàng, để người chăm sóc ta lớn lên, người đã đáp ứng rồi.”

Phụ nhân theo bản năng xoay tay lại, đem tay nải bên cạnh đẩy sâu vào trong, sau đó xoa xoa tóc: “Không biết ngươi đang nói cái gì, lão bá, đi thôi.”

Đây là tính không muốn mang theo nàng mà còn lấy vòng tay sao, tiểu cô nương tâm nháy mắt lạnh một nửa.

Những người như vậy, sợ rằng dù có cầu xin thế nào cũng không bao giờ đáp ứng.

Nàng duỗi tay, gắt gao vịn cửa sổ xe ngựa: “Nếu ngươi không muốn mang ta theo, liền trả lại vòng tay của nương ta đưa.”

Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt lại mang theo một cỗ lạnh lẽo.

Trịnh thị bị ánh mắt của tiểu cô nương dọa sợ, bèn đem mành kéo xuống, thúc giục xa phu: “Lão bá, mau chút đi, miễn cho lão gia suốt ruột chờ”.

Tại Sơn sợ xe ngựa đi, bèn duỗi tay ôm lấy càng xe, hướng về phía trong xe kêu: “Trịnh thím, người nói chuyện không giữ lời, vậy liền trả lại vòng tay cho Thất Thất.”

Lão xa phu nghe được, mặt mày khinh thường lắc đầu, ôm roi dựa vào càng xe, ngữ khí trào phúng: “Trịnh gia nương tử, hai đứa trẻ này, một người ôm càng xe, một người ôm thùng xe, ta như thế nào đi được, ngươi nhanh chóng nói rõ ràng với bọn trẻ, rồi còn lên đường”.

Đang lúc giàng co, mành cửa sổ xe bị xốc lên, Ngộ Nhi ghé vào cửa sổ xe, đem bao đồ vật ném cho Phượng Thất: “Tỷ tỷ, cầm lấy.”

Phượng Thất tiếp được, mở khăn ra, là một vòng tay khắc hoa được làm từ vàng .

Tại Sơn vội hỏi: “Là của nương ngươi sao”.

Thất Thất cẩn thận nhìn, gật đầu nói: “Đúng vậy”.

“Vậy là tốt rồi”. Tại Sơn thở phào nhẹ nhõm, buông càng xe ra.

Thất Thất nắm chặt vòng tay, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nam hài: “Ngộ Nhi....”

Còn không đợi nàng nói xong, Ngộ Nhi đã bị kéo trở về, ngay sau đó trong xe vang  lên tiếng đánh tay cùng với tiếng Trịnh thị tức giận mắng: “Ngươi là tiểu súc sinh ăn cây táo rào cây sung, đó là của mợ ngươi cho ta, ngươi làm người tốt cái gì”.

Nghe thấy tiếng khóc của tiểu nam hài ở bên trong, Thất Thất nhăn mày lại, giơ tau ngõ thật mạnh vào buồng xe, tức giận nói: “Vốn là đồ vật của ta, ngươi dựa vào đâu mà đánh Ngộ Nhi”.

Đoàn xe phía trước đã đi xa, bỗng truyền tới một tiếng còi, lão xa phu vội quất roi ngựa, Tại Sơn vội đem Thất Thất kéo tới bên cạnh, tránh xa đường đi của xe, bánh xe bắt đầu chuyển động, xe ngựa chạy lộc cộc lên phía trước.

Phượng Thất đỏ bừng mắt, vội đuổi theo vài bước: “Ngộ Nhi, ngươi phải sống tốt nhé”.

Ngộ Nhi ấn bàn tay, một lần nữa lộ đầu nhỏ ra, hướng Thất Thất vẫy tay, nghẹn ngào kêu: “Tỷ tỷ, chờ Ngộ Nhi lớn lên, sẽ quay trở lại đón người.”

Xa ngựa lao vút đi, đuổi theo đoàn xe, dần dần đi xa.

Phượng Thất đem vòng tay cẩn thận cất vào lòng ngực, xoay người, giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống dưới.

Đối với cô mẫu sai sử nàng như nha hoàn, nàng không hề có lưu luyến.

Nhưng với đệ đệ Ngộ Nhi, ngày xưa đều là nàng trông, hiểu chuyện lại rất dính nàng, hai người đã sớm như tỷ đệ ruột thịt, nàng luyến tiếc.

Tại Sơn duỗi tay xoa đầu tiểu cô nương, khờ khạo mà cười: “Thất Thất, muội đừng khổ sở, muội cùng ta về nhà, ta đã sớm mong có thêm một muội muội”.

“Tại Sơn ca, đa tạ ý tốt của huynh và Mạn Vân tỷ”. Thất Thất chắp tay cúi đầu thi lễ, sau khi nói cảm tạ bèn cự tuyệt: “Ta sẽ không về nhà huynh, ta sẽ sống một mình”.

Năm lần bảy lượt bị bỏ rơi, từ nay về sau nàng sẽ không dựa dẫm vào bất kì kẻ nào.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play