“Lương thực?” Thất Thất tay cầm gáo múc nước, ánh mắt sáng lên, thanh âm mang theo một tia nhảy nhót vui sướng.
Cùng lúc đó, Mộ Vũ Tranh nằm ở trên giường đất mở miệng ngăn cản: “Không được.”
Giọng nói Mộ Vũ Tranh không lớn, nhưng nói hai chữ đơn giản lại vô cùng quả quyết, tựa hồ ngày xưa hắn có thói quen ra lệnh, không thể nghi ngờ.
Thất Thất theo bản năng liền muốn nghe hắn, nhưng lại nghĩ tới lu gạo sắp thấy đáy, liền có chút do dự.
Tại Sơn gõ cửa: “Mau, ta đã lấy bao gạo cho ngươi rồi, chạy nhanh đi, nếu không đi, chờ lát nữa lại không còn.”
Thất Thất buông gáo múc nước, mở cửa để Tại Sơn tiến vào, khó xử nói: “Tại Sơn ca, ca ca ta nói không thể đi.”
“Ca ca?” Tại Sơn sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, Thất Thất đang nói đến tiểu nam hài bị què được nhặt về kia, trong tay hắn xách theo hai cái bao gạo, lấy một cái đưa cho tiểu cô nương: “Đừng nghe hắn, lu gạo của nhà ngươi chỉ còn chút gạo, hiện tại lại nhiều thêm một miệng ăn, còn có thể ăn mấy được ngày?”
Có lương thực tất hiên là tốt, nhưng rốt cuộc là đi cướp lấy, trực giác của Thất Thất cảm thấy có chút không ổn, hơn nữa Mộ Vũ Tranh cũng nói không thể, nàng liền có chút lo lắng: “Tại Sơn ca, đó là kho lúa của quan phủ , nếu đi tới có thể sẽ bị bắt hay không?”
“Tại Sơn, nhanh lên, mọi người đi rồi!” Trụ Tử ở bên ngoài cửa viện kêu, giọng điệu nôn nóng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT