Thất Thất vội vàng duỗi tay giữ chặt lấy Tại Sơn, hạ giọng nói: “Tại Sơn ca, huynh nói nhỏ một chút, hắn mà nghe thấy thì sẽ khổ sở.”
Tại Sơn rất là cạn lời: “Đã là lúc nào rồi, muội còn lo lắng hắn có khổ sở hay không, lúc đầu ta còn cho rằng hắn cùng lắm là chỉ bị què chân, chờ chữa trị khỏi, thì ít nhất cũng có thể giúp ngươi đốn củi, nhóm lửa, hái rau dại, cũng xem như một gia đình, nhưng ta không thể ngờ được là hắn lại bị mù, bây giờ còn bị què, sẽ làm liên lụy đến muội.”
Tưởng tượng đến việc, tiểu cô nương đáng thương vốn không có nơi nương tựa, về sau lại còn phải chăm sóc một người như vậy, Tại Sơn cũng buồn thay nàng, buồn tới mức kéo cả tóc.
Lâm đại phu cũng nhìn tiểu cô nương: “Tuy lời nói của Tại Sơn có vẻ rất khó nghe, nhưng cũng có lý lẽ. Nghe người trong nha môn nói, Từ Ấu Đường đang được sửa lại, tiểu oa nhi ngươi nghe lão phu khuyên một câu, chờ lúc nào đó ngươi đem hắn tới nơi đó.”
Vừa nghe tới Từ Ấu Đường, đầu nhỏ của Thất Thất liền lắc như cái trống bỏi, giống như sợ ai giành người với nàng, di chuyển thân mình lên một bước, chắn trước người tiểu nam hài : “Ta sẽ không đưa hắn đi nơi đó.”
Nàng từng một lần đi vào thành tây của Từ Ấu Đường, bên trong hài tử ngoại trừ có nơi ăn uống ngủ nghỉ, thì cũng không có người cẩn thận chăm sóc, chính mắt nàng nhìn thấy mấy hài tử gầy yếu bị người khác cướp thức ăn, xong lại còn bị đánh.
Cứ như vậy mà lại để một người què đi nơi đó, cơm có thể ăn được hay không cũng khó nói, càng đừng nghĩ tới việc có người bỏ tiền cho hắn xem bệnh, sợ là đưa qua đó không bao lâu thì cũng không còn mạng.
Thấy tiểu cô nương vô cùng ngoan cố, Lâm đại phu lắc đầu, không có tiếp tục khuyên, móc ra giấy và bút mực, mài mực, viết ra phương thuốc: “Một ngày uống thuốc vào buổi sáng và tối, bây giờ để hắn dưỡng thương 10 ngày rồi nói tiếp, ngươi có thể lấy thảo dược ở chỗ ta hoặc cũng có thể đi vào hiệu thuốc trong thành bốc thuốc.”
Thất Thất liền nói: “Lâm gia gia, ta sẽ bốc thuốc ở chỗ ngài, sau đó sẽ trả toàn bộ tiền khám bệnh cho ngài.”
“Tiền bạc, ngày sau lại nói.” Lâm đại phu căn bản không trông cậy vào tiểu oa nhi này có thể đưa hắn bao nhiêu bạc, viết cách dùng phương thuốc rồi đưa cho Thất Thất, thu gọn sạch sẽ rồi đứng dậy: “Vậy Tại Sơn lại đi theo ta một chuyến, để lấy thuốc?”
Việc đã đến nước này, Tại Sơn biết khuyên tiếp cũng vô dụng, dậm chân, chấp nhận mà đi theo Lâm đại phu đi ra cửa lấy thuốc.
Lâm đại phu lâm ra cửa còn cố ý nói thêm, bảo Thất Thất chú ý đến tiểu nam hài, nếu người tiểu nam hài nóng lên thì lại đi kêu hắn.
Thất Thất liền đáp ứng, luôn nói lời cảm tạ mãi, cung kính đưa Lâm đại phu đưa ra tới ngoài cửa lớn, nhìn theo người đã đi xa, lúc này mới nhảy nhót mà chạy về phòng.
Thấy nam hài đang hôn mê, Thất Thất ghé vào bên giường đất, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhìn trong chốc lát, duỗi tay ra mà sờ sờ cái trán của hắn, lại giúp hắn đắp lại cái chăn, lúc này mới đi vào nhà bếp, chuẩn bị vo gạo nấu cháo.
Nửa người của tiểu cô nương cố gắng vươn tới chỗ lu gạo, duỗi tay nhỏ lấy một ít gạo bỏ vào trong chén, suy nghĩ một lúc lại múc nhiều thêm một ít, Lâm đại phu nói hài tử kia sẽ không tỉnh dậy lúc này, còn Tại Sơn ca bận trước bận sau giúp nàng như vậy, mời hắn ăn bữa cơm hẳn là được.
Thất Thất động tác thuần thục mà vo gạo rồi lấy nồi, chờ nhóm bếp lửa lên, lại đi lấy một nửa rau dại hôm qua đào được, cẩn thận rửa sạch rồi bắt đầu thái, sau đó lại bò lên ghế dựa, ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào trong nồi, vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi gạo được nấu chín, sau mới từ trên ghế nhảy xuống dưới, đem đồ ăn cho vào nồi, thêm muối, quấy……
Cháo rau tại mới được nấu xong liền mang theo mùi hương thơm nức, Tại Sơn liền mang theo một bao thảo dược dài đi đến, Thất Thất vui vẻ mà đón nhận: “Tại Sơn ca, huynh đã trở lại.”
Tại Sơn đem thảo dược đưa vào trong tay của tiểu cô nương: “Chỗ này là hai mươi bao, mười ngày, sáng một bao, tối một bao, nấu lên cho hắn uống.”
“Được.” Thất Thất đáp lời, ôm gói thuốc vào đông phòng, đặt ở trên bàn, tháo bỏ dây cỏ của một bao, đi vào nhà bếp, liền thấy Tại Sơn nhìn chằm chằm vào trong nồi cháo mà nuốt nước miếng, nhìn nàng đến, hắn vội làm bộ không thèm để ý mà nhìn đông nhìn tây: “Nhà muội cũng không có bình nấu dược, muội nấu chỗ thảo dược này như thế nào?”
“Có, đặt ở tây phòng, chờ lát nữa ta sẽ đi tìm.” Thất Thất đem bao thảo dược đặt lên trên bệ bếp, cầm cái chén gốm lớn, múc đầy một chén cháo rau dại lớn, rồi cầm thìa gỗ, nhét vào trong tay Tại Sơn: “Tại Sơn ca, ăn cơm.”
Tại Sơn có chút ngoài ý muốn mà gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ngươi nấu cho ta? Nhà ngươi cũng không còn nhiều gạo, thôi ta sẽ về nhà ăn.” Nói xong liền xoay người đi ra tới cửa.
Thất Thất vội vàng chạy đến cửa, đôi tay chống nạnh giữ cửa, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ phá lệ nghiêm túc: “Dựa vào cái gì, huynh cùng Mạn Vân tỷ cho ta ăn thì được, ta mời huynh ăn thì liền không được.”
Tại Sơn lại gãi gãi đầu: “Nhà muội không phải có nhiều một cái miệng ăn sao.”
Thất Thất: “Dù là vậy, chỗ thức ăn kia cũng không là kém gì so với chén cháo này, huynh mau ăn đi.”
Thấy tiểu cô nương hung hăng trừng mắt, lại dùng tư thế như muốn nói không ăn không cho đi, Tại Sơn đành quay đầu lại nhìn thoáng qua chén cháo mê người kia, xoa xoa bụng, giọng điệu bất đắc dĩ: “Được, ăn thì ăn, nhưng nếu tỷ tỷ của ta
hỏi tới, ta sẽ nói là muội buộc ta ăn.”
Thất Thất cười khanh khách: “Được nha.”
Hai đứa nhỏ vây quanh kệ bếp, cũng không nói gì nhiều, rất tập trung mà ăn cháo, sau lại đem bình nấu thảo dược của bếp lò ra ngoài, rồi lại tiếp tục nhóm thêm lửa cho bếp lò, rửa sạch bình gốm rồi thêm nước, bỏ thảo dược vào, chuẩn bị bắt đầu nấu thảo dược.
Trong lúc đang bận rộn, Trụ Tử xách theo sọt của hai người trở lại, nhìn thấy bên trong đầy ắp rau dại, hai người cúi người cảm tạ, Thất Thất còn đem trong nửa non chén cháo ở trong nồi múc ra, nhiệt tình mà mời Trụ Tử ăn.
Trụ Tử từ chối không được, bưng lên cái chén liền trực tiếp uống vào trong miệng, một chút cháo này cũng không cần cái muỗng, nhưng hắn cũng rất là vui vẻ, nói cảm tạ, mắt lại nhìn vào nam hài nằm trên giường đất, chắp tay sau lưng làm bộ dạng ông cụ non mà nói: “Thất Thất, hiện giờ cuộc sống của ngươi cũng không dễ dàng, sau này có chuyện gì, ngươi liền nói cho bọn ta.”
Thất Thất liền gật đầu ứng: “Được, ta đã biết Trụ Tử ca.”
Tại Sơn nhìn không quen Trụ Tử đang làm bộ làm tịch, nhấc chân đá vào người hắn: “Toàn làm ra vẻ.”
Trụ Tử kêu một tiếng rồi nhảy lên, nhấc chân lên đá lại, hai cái nam hài tử hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, Thất Thất xem đến chán, trốn ra rất xa, tránh cho không bị ngộ thương.
Chờ bọn họ làm ầm ĩ xong, liền kề vai sát cánh mà cùng ra về, trước khi đi lại vây quanh tiểu cô nương dặn dò đủ việc, dong dài không dứt.
Thất Thất không hề có cảm giác không kiên nhẫn một chút nào, nghiêm túc gật đầu nhỏ, không ngừng nói được, ngoan ngoãn không thôi.
Nhìn hai người kề vai sát cánh ra khỏi cửa viện, Thất Thất lúc này mới xoa lỗ tai, thở phào nhẹ nhõm, về phòng tiếp tục nấu thảo dược, chờ thảo dược được nấu xong, thấy nam hài vẫn còn ngủ, liền tắt lửa của bếp lò, bước vào nhà.
Nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ chăm đệm cũ, ôm đến trên giường đất, đặt ở bên người nam hài, tới gần hắn nằm xuống, duỗi tay sờ sờ trán của hắn, lại sờ sờ cái trán của mình, thấy không khác biệt lắm, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Sau khi ngủ không biết bao lâu, liền nghe thấy bên cạnh có giọng nói kêu “Nước”, Thất Thất vội mở mắt, lộc cộc xoay người ngồi dậy, vui sướng nói: “Ngươi tỉnh?”