[Zhihu] Sau Khi Sinh Tồn Ở Nơi Hoang Dã, Tôi Hot Lên Rồi

Chương 4


3 tuần


29.

Cứ coi như là tự thưởng cho chính mình, sau khi tôi nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, tôi mang theo balo đi đến rừng rậm Sa Châu. Mở ra hành trình sinh tồn nơi hoang dã một mình của tôi trong vòng một tháng. Không thể không nói, ngay cả chuột ở nơi hoang dã cũng đáng yêu hơn mấy kẻ bẩn thỉu kia.

Tôi mang đủ pin, còn có thiết bị quay chụp, máy phát tín hiệu. Tôi mở tài khoản trên nền tảng X đã bị đóng bụi hai năm. Lúc vừa mới phát sóng, người xem trong phòng phát sóng lác đác chẳng có mấy người.

Tôi đeo camera trên đầu, vừa đi vào sâu trong rừng rậm vừa nói:

- Hello, chào mọi người, hai năm không gặp! Tôi quay lại rồi đây, lần này tôi đến rừng rậm Sa Châu, mở ra hành trình sinh tồn mạo hiểm trong vòng một tháng, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không livestream bất chợt.

Người xem trong phòng livestream bất ngờ tăng lên dữ dội. Sóng bình luận có một ít bình luận bay qua.

[Lam Thiên! Cuối cùng cô cũng quay lại rồi!]

[Vãi chưởng! Vãi chưởng! Thế mà tôi còn có thể xem được livestream của cô khi còn sống!]

[Aaaaaaa, tôi chạy đến hỏa tốc đây!]

[Xin hỏi... là Bối Lam hả?]

...

Cái bình luận ấy vừa xuất hiện đã có mấy cái bình luận khác nhanh chóng nhảy ra theo.

[Giống thật, giọng nói cũng rất giống, streamer lộ mặt đi.]

[Bối Lam! Chắc chắn là Bối Lam!]

  [Lầu trên ơi đừng có nhận bừa được không? Chị nhà mấy người có đức hạnh gì, mọi người đâu phải không biết.]

[Tự biên tự diễn một phiên livestream một mình, khó khăn lắm mới biến mình thành ngôi sao có độ nổi tiếng cao, bây giờ còn đang bận kiếm tiền trong giới giải trí kia kìa.]

[Đúng đấy, làm gì có thời gian đi đến nơi khỉ ho cò gáy này chứ?]

[Đừng có ké fame streamer người ta, được không...?]

...

Tôi không nhìn thấy những bình luận đó, bình thường khi tôi livestream đều là livestream theo một hướng. Chỉ chịu trách nhiệm livestream, không tiếp nhận đáp lại. Do đó cũng đã bỏ lỡ một cái tài khoản tên là “Thâm Hải” lặng lẽ tặng mấy triệu, trở thành top một trên bảng xếp hạng trong livestream. Ngày nào cũng không nói gì nhưng lúc tôi livestream thì lại xuất hiện đúng giờ.

30.

Tôi ở trong rừng rậm hai chín ngày. Ngày cuối cùng, tôi nằm trên căn nhà gỗ đã được dựng xong, ăn gà nướng giao lưu với người xem trong livestream.

- Nói thật thì, tôi cũng không muốn về nữa, tôi ở thêm mười ngày nữa được không?

Tôi đầy hứng thú ngồi dậy: - Đồng ý ấn 1, không đồng ý thì ấn 2.

Tôi vừa dứt lời, sóng bình luận ngập tràn số 1 bay qua khắp màn hình. Vừa hợp ý tôi. Tôi đang định xác nhận thì bỗng nhiên fan top 1 từ trên trời liên tiếp giáng xuống một cái hỏa tiễn 22222. Trong phòng livestream yên tĩnh trong phút chốc rồi bỗng nhiên nhanh chóng sôi trào.

Tôi ho khan một tiếng:

- Hết cách rồi, mọi người, xem ra đây là ý trời, livestream lần này đến đây là kết thúc rồi, có duyên sẽ gặp lại.

...

Tôi lại quay về thành phố C.

Hôm sau từ khóa #Bối Lam Lam Thiên# đã lên top 1 hot search. Là do một fan của tôi dùng công nghệ so sánh giọng nói của tôi với giọng nói của Lam Thiên trong livestream. Còn có cả cái tay thi thoảng sẽ lọt vào ống kính và vết sẹo trùng hợp. Thế là khắp cõi mạng đang truyền tin tôi là tôi. Ặc... lời này nghe vào cứ kỳ kỳ. Nhưng mà vẫn có người không chịu tin. Là fans não tàn của Lý Thanh và Dư Vi. Nghe nói sau khi Lý Thanh và Dư Vi vào tù, fans não tàn của hai nhà nuốt không trôi cục tức này. Lấy mục tiêu là công kích tôi rồi liên hợp lại thành một nhóm.

Bây giờ đang điên cuồng thuê seeder trên mạng:

[Bối Lam chính là một kẻ hèn hạ đi đến đâu ké fame đến đó!]

[Bối Lam đi chết đi! Hết thời rồi!]

[Ngay cả streamer chuyên nghiệp cũng ké fame, cô xem người ta có quan tâm cô không?]

[Cô tự mua hotsearch không thấy ngượng à?]

[Cô tưởng cô lấy Lý Thanh và Dư Vi làm nền là có thể hot lên à? Nằm mơ đi!]

[Đồ giả thì mãi cũng chỉ là đồ giả mà thôi!]

[Bối Lam chính là Lam Thiên? Đây là chuyện cười buồn cười nhất mà tôi nghe trong năm nay...]

...

Tôi nhìn mấy cái bình luận này nhưng trong lòng rất bình tĩnh. Nói thật thì tôi cũng không muốn trói chung tài khoản Bối Lam và Lam Thiên vào với nhau. Lúc mới đầu dùng tài khoản đó để livestream đơn giản chỉ là hứng thú, sở thích. Tôi không muốn để tài khoản sạch sẽ duy nhất của tôi biến thành chướng khí mù mịt. Cũng chẳng quan tâm nữa. Nhưng tôi không ngờ được có người tưởng rằng tôi không làm sáng tỏ là chột dạ. Thế là, bọn họ được voi đòi tiên.

31.

Ngày đến công ty kết thúc hợp đồng, tôi vừa mới ra khỏi công ty đã có một đám phóng viên ùn ùn kéo đến.

Bọn họ mồm năm miệng mười nói:

- Bối Lam! Nghe nói cô là Lam Thiên phải không?

- Bối Lam cô chứng minh đi!

- Bối Lam, nghe nói cô bị giải trí UT đơn phương chấm dứt hợp đồng, bây giờ đang phải đối diện với cục diện không có nơi nào để đi phải không?

- Công ty tung ra tin tức nói nhân phẩm cô thấp kém, còn có các bằng chứng, cô có gì muốn giải thích không?

...

Nhất thời tôi không kịp phản ứng lại. Bỗng nhiên có người giúp tôi chặn lại những phóng viên đó từ phía sau. Một cái áo khoác che trên đầu tôi, mùi bạc hà quen thuộc làm tôi hơi tỉnh táo lại. Chỉ thấy Lục Minh Thâm bảo vệ tôi, anh bình tĩnh, tự nhiên đối diện với những cái camera.

- Bị đơn phương chấm dứt hợp đồng, tôi có thể trả lời thay cô ấy. Bối Lam là được công ty giải trí Thâm Hải của tôi dùng số tiền lớn để mời từ bên UT qua, là nghệ sĩ hàng đầu của công ty tôi, chúng tôi sẽ dùng số tiền lớn để đào tạo, bởi vì về phương diện nhân phẩm của cô ấy, tôi có thể đảm bảo.

Anh ấy nhìn tôi một cái.

- Cô ấy là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp.

Tôi ngẩn người. Nghĩ đến fan top 1, Thâm Hải, chỉ sợ không phải là trùng hợp. 

Trong đám người bỗng nhiên có người bất ngờ kêu lên một tiếng: 

- Cô chắc chắn không phải Lam Thiên, có người có thể làm chứng!

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua đó. Chỉ thấy có một cô gái có khuôn mặt tròn trịa, đeo kính phẫn nộ nhìn vào tôi, sau đó giơ thẳng điện thoại về phía tôi. Trên điện thoại là hình ảnh một livestream, người trong livestream, tôi có quen. Một streamer sinh tồn nơi hoang dã nước ngoài nổi tiếng, tên là Kelvin.

32.

Trước đây chúng tôi đã từng gặp nhau ở trên một hòn đảo hoang ở Đông Nam Á nên trở thành bạn. Lần đó anh ta lộ mặt trong livestream của tôi. Thế nên anh ta là người quen biết Lam Thiên duy nhất mà mọi người biết.

Cô gái đó có chút hả hê nhìn tôi:

- Tôi đã canh mấy ngày rồi, cuối cùng cũng tranh được đến cơ hội kết nối trên livestream với Kelvin, cô có dám kết nối với anh ấy không? Chắc chắn anh ấy biết cô có phải Lam Thiên hay không.

Trong lòng tôi thở dài một hơi.

- Cô chắc chắn không?

Cô ta cười lạnh: - Cô không dám?

Sắc mặt tôi không đổi: - Cô kết nối đi.

Cô ta nhanh chóng kết nối.

Kelvin đang ở bên bờ biển, tôi cười với camera, dùng tiếng anh chào hỏi với anh ta: - Đã lâu không gặp, Kelvin.

Kelvin bất ngờ sáp lại gần camera, vẻ mặt hết hồn: - Lam! Sao lại là cô!

Anh ta vui mừng khua chân múa tay: 

- Tôi đã xem livestream nửa tháng trước của cô rồi! Tôi đã tặng quà cho cô! Nhưng không giành được vị trí top 1 với người tên Thâm Hải, chết tiệt.

Tôi lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Minh Thâm. Tố chất tâm lý anh tốt, vẻ mặt không thay đổi.

Tôi nói cho có lên:

- Chỗ tôi vẫn còn có việc, có thời gian sẽ liên lạc lại sau.

Kelvin: - Thế thì tốt quá, tôi vẫn nhớ tiếng trung mà cô dạy tôi trước đây đó.

Sau đó anh ta rõng rạc nói một câu “vãi chưởng”.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng xấu hổ. Tôi tắt kết nối rồi nhìn về phía cô gái: - Cô hài lòng chưa?

Cô ta luống cuống tay chân rồi đỏ mặt chạy đi mất. Đám phóng viên phản ứng lại rồi điên cuồng chen chúc lần nữa. Dưới sự giúp đỡ của Lục Minh Thâm, tôi lên xe nanny van của anh. Không ngoài dự đoán, hôm nay weibo lại muốn sập rồi.

33.

Trong xe, tôi liếc mắt nhìn Lục Minh Thâm.

- Các anh mời tôi khi nào?

Anh đưa cho tôi một tờ hợp đồng: - Bây giờ?

Tôi liếc mắt nhìn rồi sửng sốt.

Đại khái nội dung bên trong là hợp đồng ba năm, có muốn nhận phim hay không do tôi quyết định. Nếu nhận phim mà diễn không thấy thoải mái có thể rời đi bất cứ lúc nào, công ty sẽ lật tẩy cho tôi. Một năm cho bốn tháng nghỉ phép cho tôi tự do hoạt động. Còn có điều khoản cuối cùng, ông chủ Lục Minh Thâm do tôi sử dụng vô điều kiện.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: - Anh chắc chắn, đây là hợp đồng quản lý của tôi?

- Tất nhiên là không phải, đây là văn tự bán thân.

Anh dừng một chút rồi cười: - Của anh.

34.

Lúc mới vào ngành, tôi thật sự rất nhiệt tình với nghề này. Đáng tiếc sau đó bị công ty giày vò đến mức tâm tư và sức lực, lao lực quá độ. Nếu như có một ông chủ tốt, tôi nghĩ chuyện rời khỏi giới giải trí có thể trì hoãn lại.

Không lâu sau có một bộ phim điện ảnh tìm đến tôi. Nói nhà đầu tư phía sau chính là ông trùm phía sau của “Mười ngày mười đêm ở nơi hoang dã”. Lúc tôi nhìn đến kịch bản mới phản ứng lại. Đây là một bộ phim lấy chủ đề liên quan đến sinh tồn ở nơi hoang dã, nhân viên chủ chốt đều là những nhân vật hàng đầu trong giới giải trí. Toàn là những người có mục tiêu là nhận giải thưởng quốc tế. 

Mà lúc đó Dư Vi và Lý Thanh nhận được tin tức nội bộ nên đầu tư tư liệu cho bộ phim này. Thế nên gameshow kia không phải là ngẫu nhiên. Mà là một bài kiểm tra. Tư bản phía sau theo đó mà thu về đầy túi. 

Bởi vì chuyện gameshow, tôi dù sao cũng có chút chán ghét. Nhưng không ngờ ông trùm lại trực tiếp tăng thù lao của tôi lên gấp 10 lần, đồng thời nói, chỉ cần tôi diễn, tôi có thể đảm nhận vị trí cố vấn kỹ thuật trong tổ sản xuất. Tất cả những nội dung hoang dã do tôi toàn quyền quyết định. Nếu như tôi không nhận, dự án này sẽ bị hoãn lại vô thời hạn. 

Tin tức này được tung ra đã làm bùng nổ toàn bộ internet. Ngay cả đạo diễn Vu, đạo diễn phim điện ảnh từng nhận giải thưởng lớn quốc tế cũng đăng weibo: Lặng yên chờ tin tốt.

Có thể nói rất đủ lòng thành. Cuối cùng tôi vẫn đồng ý. Một nguyên nhân quan trọng trong đó là bởi vì Lục Minh Thâm là nam chính, Phương Thành An là nam phụ. Đây là cơ hội mà bọn họ đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có được.

35.

Bộ phim quay trong hai năm sáu tháng. Ngày công chiếu đã hot khắp thế giới.

Hai tháng sau, tôi mặc bộ lễ phục vừa vặn, tỏa sáng muôn phương đứng trên sân khấu trao giải quốc tế.

Nhìn xuống đèn huỳnh quang lấp lóe trước mặt chỉ cảm thấy giống như đang mơ. Hàng trên cùng có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa. Ăn mặc tùy ý giống như vừa đi dạo phố mệt nên tấp vào nghỉ ngơi.

Khách mời trao giải nói:

- Chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều không nhận ra, quý ông này là nhà đầu tư của “mười ngày mười đêm ở nơi hoang dã”, Mr. Ngụy. Cô Bối Lam, hôm nay cô nhận được giải thưởng cao nhất của giới điện ảnh này, không thể không nhắc đến sự tán thưởng của Mr. Ngụy, cô có gì muốn nói với anh ấy không?

Thì ra người này là ông trùm phía sau bức màn. Một tay hủy đi Lý Thanh và Dư Vi, tay còn lại lại nâng tôi lên. Tục xưng Bá Nhạc* của tôi.

* Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.

Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Bá Nhạc sống vào đời nhà Chu thời Xuân thu, cùng thời với Hàn Xương Lê (thường gọi là Hàn – Dũ ). Hàn – Dũ là một trong những “Đường Tống bát đại gia”, đại thi hào đời Đường này đã đưa hình ảnh Bá Nhạc và Thiên Lý mã vào văn học qua những tác phẩm kinh điển của mình, từ đó hình ảnh Bá Nhạc trở nên nổi tiếng khắp Trung Hoa và được lưu danh muôn đời.

 Tôi cười rồi nhắm chuẩn microphone. Giờ phút này tôi chỉ muốn nói...

- Con mẹ nó, đúng thật là một nhân tài.

Toàn trường bỗng chốc yên tĩnh. Mr. Ngụy cười rồi vỗ tay, trong chốc lát, tiếng vỗ tay như sấm động.

36. 

Ở phía sau cánh cửa, trong tay Lục Minh Thâm cầm túi của tôi, anh đang kiên nhẫn chụp ảnh cho tôi đang ở trên sân khấu. Nhân viên công tác đi ngang qua đụng phải anh.

- Xin lỗi...

Nhân viên công tác nhận ra, vẻ mặt mừng rỡ:

- Lục Minh Thâm! Ôi mẹ ơi, anh Lục, anh không tìm thấy chỗ ngờ sao? Để tôi dẫn anh qua...

Lục Minh Thâm giơ ngón trỏ lên môi làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó cười lên.

- Không phải, hôm nay tôi không đến để nhận thưởng.

Anh nhìn về phía tôi ở trên sân khấu. Dưới anh đèn flash, tôi nhìn lại, cầm lòng không đậu mà bật cười.

Anh nhướm này: - Tôi đến làm trợ lý cho cô ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play