Lúc tôi bốn mươi bảy tuổi, tôi có số của cải mà người bình thường không thể nào với tới. Nhưng ứng với câu nói đó. Ngoại trừ tiền thì tôi chẳng có gì cả.

...

Lúc tôi còn trẻ, tôi gặp được một cô gái. Lúc đó tôi mới hai mươi tuổi, tôi kinh doanh vật liệu gỗ. Lúc tôi cùng tổ đội vào rừng rậm thăm dò không cẩn thận bị lạc đường, là cô ấy đã đưa chúng tôi ra ngoài. Cô ấy rực rỡ như ánh mặt trời, khi chạy vào rừng rậm, ngoái đầu lại nhìn, giống như một con hươu con.

Tôi hơi thích cô ấy, nhưng lúc đó dã tâm bừng bừng, một lòng phải chứng minh bản thân với gia tộc. Thế nên vì vật liệu gỗ mà chặt phá một mảnh rừng rậm. Cô ấy chỉ đành rời khỏi nơi quê hương mà cô ấy kiếm sống đến một nơi khác để tìm nguồn thu nhập khác. 

Tôi đã từng ngỏ lời bảo cô ấy rời đi với tôi nhưng cô ấy từ chối. Ánh mắt khi đó của cô ấy, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên. Sau đó tôi không gặp lại cô ấy. Sau đấy thì tôi có vô số của cải.

Tôi chưa kết hôn, không có con cái, đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc thì không có bất cứ điều gì phải lo lắng. Thậm chí tôi còn lâm vào trầm tư với tài sản của mình. Không biết tôi phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ dùng. Thế nên tôi bắt đầu tìm chút chuyện thú vị.

Tôi xây dựng quỹ từ thiện, giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Tôi đi dạo trên đường phố, chọn bừa một người vừa mắt rồi để người đó “vô tình” trúng giải. Tôi bình luận khắp trên mạng nói rằng mình có thể thực hiện nguyện vọng, chỉ cần có người tìm tôi, tôi sẽ thỏa mãn hết. Dù sao, tiền cũng là vạn năng mà.

Có một hôm, có một cô gái hai mươi tuổi để lại lời nhắn cho tôi, hỏi tại sao thế giới của cô ấy lại tối tăm như vậy. Tôi hỏi cô ấy đang ở đâu. Cô ấy nói, cô ấy đang ở trên sân thượng, nói gió nơi đó rất to nhưng dường như cô ấy đã có được tự do rồi. Tôi nói tôi có thể thực hiện nguyện vọng của cô ấy. Cô ấy nói, nếu như thật sự có thể, cô ấy hi vọng nếu như có người mà pháp luật không thể nào trừng trị thì sẽ có thần đến để trừng trị. 

Sau đó cô gái ấy tự sát. Buổi tối hôm mà cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy nhảy từ trên tầng thượng xuống. Tôi lướt xem weibo của cô ấy, cô ấy tố cáo bị một nghệ sĩ tên là Lý Thanh cưỡng hiếp. Nhưng weibo của cô ấy chỉ toàn là lời chửi rủa của fans. Hơn nữa, nội dung weibo cũng rất nhanh đã bị xóa đi. 

Trống trơn. Giống như cô gái ấy vậy, giống như chưa từng tồn tại. 

Lúc đó tôi nghĩ, hình như tôi đã tìm thấy một niềm vui mới rồi. Thế thì làm một vị thần rồi chơi thôi.

Tôi sử dụng công ty giải trí trong tay tôi, bắt đầu sắp xếp một bộ phim tên là “Hai mươi bốn đêm ở nơi hoang dã” cùng với một gameshow “Mười ngày mười đêm ở nơi hoang dã”. Tôi nói, tôi muốn tự chọn diễn viên. Điều này rất thú vị. 

Tôi bắt đầu trà trộn vào mấy hiện trường quay phim, lễ trao giải, những hoạt động thương mại và những hoạt động có ngôi sao gặp gỡ. Khoảng thời gian đó, tôi tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ muôn hình muôn vẻ. Nhưng bọn họ không đủ thú vị.

Cho đến một hôm, khi tôi đi ngang qua một công ty giải trí. Tôi nhìn thấy một cô gái đang cho mèo hoang ăn. Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt đó khiến tôi nhớ đến một người.

- Bối Lam! Đi thôi!

- Đến đây.

...

Cô ấy đi rồi. Tôi đã biết tên của cô ấy, Bối Lam. Mèo hoang ăn xong thức ăn cho mèo thì lăn một vòng ở cạnh chân tôi, sau đó vui vẻ mà chui vào bụi. Tôi lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Tôi lần theo tiếng kêu đi tới, có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang trói bốn chân con mèo rồi nhét vào bao tải. Sau đó đi về phía chiếc xe nanny van ở trong góc.

Cửa xe mở ra, tôi cô gái trông xinh đẹp, tinh xảo ngồi ở bên trong. Cô ta nói:

- Bảo bắt có con mèo mà lề mề vậy.

- Chị Vi Vi, mèo hoang ở xung quanh đây càng ngày càng ít, Bối Lam lại luôn cho nó ăn, không dễ bắt được.

- Đồ phế vật.

...

Cô ta bảo người đàn ông xách con mèo ra, con mèo đang giãy giụa kịch liệt. Cô ta dùng bàn tay được sơn móng tay bóp lấy cổ con mèo, biểu cảm dần dần vặn vẹo.

...

Con mèo tắt thở, nó bị ném vào bụi cỏ như một miếng vải rách. Tôi nghĩ, tôi đã tìm được ứng cử viên để tham gia gameshow rồi. Còn thiếu một người cuối cùng. Tôi chọn một hậu bối tên Lục Minh Thâm. Cậu ta cực kỳ nhàm chán, đây chính là điểm thú vị của cậu ta. Cậu ta không có sở thích không tốt gì cả, không có cuộc sống đời tư dơ dáy bẩn thỉu, chưa từng đến bất cứ nơi giải trí nào. Thậm chí cũng không tìm thấy bất cứ khiếm khuyết nào trong đối nhân xử thế.

Ồ, cậu ta có một thói quen. Lúc rảnh rỗi luôn xem lại phát lại livestream của một streamer sinh tồn. Cho dù đã xem đi xem lại vô số lần cũng không thấy chán.

Dựa theo những tin tức mà tôi tra được, streamer sinh tồn kia đang nằm trong danh sách khách mời mà tôi muốn mời. Thế để hai người đó ở bên nhau đi, sẽ càng thú vị hơn.

Gameshow này vừa to gan lại kích thích. Không ngoài dự đoán của tôi. Gameshow đó hot lên rồi, đồng thời phiền phức cũng tìm đến tôi. Vì thế tôi lại phải tiêu rất rất rất nhiều tiền để xử lý công bằng. Nhưng mà cũng không sao cả. Tôi nghèo đến nỗi chỉ có mỗi tiền.

Ngày gameshow kết thúc, tôi giả dạng thành nhân viên công tác rồi theo trực thăng đến đảo hoang. Nhìn thấy Bối Lam hành hung người phụ trách, tôi lặng lẽ thở phào một hơi. Cũng may không giả dạng thành người phụ trách.

Chờ người đã đủ, Bối Lam nhìn trái ngó phải, có lẽ là thấy tôi khá rảnh, nên đưa cho tôi một cái điện thoại.

- Đây là video chứng minh Lý Thanh phạm tội trong hang động, nếu như livestream thu âm không rõ, không thể định tội thì dùng cái này. Làm phiền anh tìm giúp tôi một cái túi đựng vật chứng, đến sân bay thì giao cho bên cảnh sát xử lý.

Tôi ngẩn người một lát. Khoảnh khắc đó, tôi đã xác định được nữ chính trong bộ phim của tôi. Cô ấy quá giống với cô ấy.

Trò chơi này tôi chơi rất vui vẻ. 

Ngày bộ phim được công chiếu, tôi nhìn Bối Lam trên sân khấu, MC hỏi cô ấy muốn nói gì với tôi. 

Cô ấy nói:

- Con mẹ nó, ông đúng là một nhân tài.

Tôi bật cười. Nói thật thì, đây là vinh quang êm tai nhất mà tôi từng nghe trong cuộc đời này của tôi. 

Sau buổi lễ, cô ấy tìm tôi. Hỏi tôi rốt cuộc tại sao lại làm những điều đó.

Tôi nói: - Bởi vì người sống.

Tôi nhìn vào Lục Minh Thâm ở sau lưng cô ấy, thằng nhóc này đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào tôi. Bỗng nhiên tôi nảy ra ý xấu, cố ý sáp lại gần Bối Lam.

Tôi nói ở bên tai cô ấy: - Quan trọng nhất là vui vẻ.

Thế giới này rất tốt đẹp. Pháp luật sẽ không bỏ qua bất cứ tên tội phạm nào, thần cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người đáng thương nào, Người yêu và người được yêu đều được ban cho. Mà tôi chỉ là một người cô đơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play