[Zhihu] Sau Khi Sinh Tồn Ở Nơi Hoang Dã, Tôi Hot Lên Rồi

Chương 1


3 tuần


1.

- 2 triệu, không thể nhiều hơn nữa.

- 3 triệu, một đồng cũng không được thiếu.

- Bối Lam! Có phải cô có hiểu nhầm gì về xác định vị trí của bản thân hay không? Danh tiếng của cô bây giờ tệ như vậy, công ty nhận cho cô một gameshow cô nên thắp hương cầu nguyện đi, sao cô lại dám ra giá cao như thế?

Danh tiếng của tôi tệ như vậy là do ai? Bởi vì không chịu tiếp rượu, công ty mua bài marketing nói tôi kiêu căng. Mắt tôi bị nhiễm trùng, công ty nói tôi trợn mắt với tiền bối. Tôi bị nghệ sĩ nam của công ty quấy rối tình dục, tôi lạnh mặt thì bị nói thành chèn ép người mới.

Nếu Mạnh Khương Nữ* mà ở đây cũng bị nói thành ác ý phá hoại kiến trúc quốc gia luôn quá.

*Mạnh Khương Nữ (chữ Hán: 孟姜女), hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (孟姜女哭长城) là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Tôi bình tĩnh uống một ngụm nước, nhìn quản lý Cao của công ty:

- Nếu chỉ tham gia một gameshow thì 2 triệu là được rồi, nhưng trong gameshow tôi phải bôi nhọ chính mình để tôn lên Dư Vi, cái này lại là một cái giá khác.

Có lẽ là do nghĩ đến hợp đồng của tôi vẫn còn thời hạn hai tháng nên quản lý Cao suy đi tính lại vẫn đồng ý. Sau khi ký xong hợp đồng “10 ngày 10 đêm hoang dã” với công ty, tôi ngâm nga bài hát rồi rời khỏi công ty.

Tôi đã tính xong rồi, chờ khi hết hợp đồng tôi sẽ rời khỏi giới giải trí. Đầu tiên đến rừng rậm Sa Châu một chuyến trước đã, địa điểm tôi cũng đã điều tra xong rồi.

Chậc, nghĩ đến là phấn khích.

Trước khi debut, tôi là một vlogger sinh tồn nơi hoang dã không lộ mặt, tôi có một tài khoản hơn một triệu fans trên nền tảng X. Mỗi năm tôi sẽ đi livestream sinh tồn nơi hoang dã hai lần. Cũng coi như là có chút độ nổi tiếng. 

Sau đó khi đi shopping bất ngờ được người săn tìm ngôi sao phát hiện ra rồi tiến vào giới giải trí, chịu đựng hai năm.

Tôi đã ngứa nghề từ lâu rồi, cứ thế mà vui vẻ nhận lấy gameshow này, là do tôi nhìn trúng chủ đề sinh tồn này.

Bạn thân gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi xem hot search. Tôi không cần xem cũng biết. Công ty bắt đầu seeding rồi. Tin tức tôi và con gái quốc dân Dư Vi mới lên chức sắp cùng nhau tham gia gameshow đã vọt lên top 1. Ở dưới phần bình luận chia làm hai phe.

Một phe khen Dư Vi:

[Aaaaa~ con gái cưng giỏi quá! Cùng tham gia một gameshow với Lục Minh Thâm đó!]

[Mặc dù rất giỏi nhưng gameshow này hình như rất khổ, đau lòng con gái…]

[Vi Vi cố lên!]

Một phe là mắng tôi:

[Tài nguyên của chị này tốt vậy? Kiếp trước cô ta cứu sếp à?]

[Nhìn thấy côi ta là tôi lại muốn “huệ”, có thể đổi người khác không!]

[Lam “thảo mai” tham gia gameshow sinh tồn? Cô ta không hại người ta cũng coi như là không tệ rồi.]

[Tránh xa con gái tôi ra một chút!]

Tôi ung dung liếc mắt nhìn bình luận rồi nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.

2.

Chẳng bao lâu đã đến ngày quay gameshow.Chúng tôi ngồi trực thăng đến một hòn đảo hoang. Tổ chương trình kiểm tra đồ đạc của chúng tôi rồi tịch thu tất cả đồ ăn của chúng tôi, mỗi người chỉ được phát một chai nước.

Dư Vi giao ra hộp khoai tây chiên mà cô ta cất giấu ra, cô ta tỏ ra đáng yêu trước ống kính rồi tạm biệt với hộp khoai tây chiên.

- Khoai tây chiên, chị sẽ nhớ em lắm đó.

 Tôi tỉnh bơ rồi thu lại tầm mắt.

Chậc, không cần nhìn cũng biết sau khi phát ra sóng bình luận sẽ khen cô ta đáng yêu.

Dư Vi đã quá quen với cái trò này.

Tổng cộng có năm nghệ sĩ, ngoại trừ tôi và Dư Vi, còn có ba người khác là “tam kim ảnh đế”* Lục Minh Thâm, cùng với hai thành viên của nhóm nhạc nam Lý Thanh và Phương Thành An.

*Tam kim ảnh đế là danh hiệu ca ngợi những diễn viên thắng hạng mục “Nam chính xuất sắc” của 3 giải thưởng điện ảnh danh giá nhất Trung Quốc - Kim Kê, Kim Tượng, Kim Mã.

Oan gia ngõ hẹp.

Lý Thanh chính là hậu bối quấy rối tình dục tôi không thành, cuối cùng đổi nơi công tác đến một một công ty khác. Bây giờ đã là idol mới nổi chạm tay là bỏng.

Hắn ta vừa nhìn thấy tôi đã nhiệt tình tiến đến bắt tay, tôi giả vờ không nhìn thấy rồi quay người đi mất.

Lại bị ăn chửi rồi. Nhưng chị đây sắp rời khỏi giới giải trí rồi, chị đây hoàn toàn không care.

Nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi là chúng tôi phải tự mình đi đến điểm đóng quân ở nơi hoang dã. Hành lý tạm thời giao cho nhân viên công tác.

Trước khi xuất phát, tôi còn cầm theo một con dao Thụy Sĩ để phòng thân. Khi tôi cầm lấy con dao thì Lục Minh Thâm liếc mắt nhìn tôi một cái. Sau đó cũng cầm lấy một chiếc bật lửa.

Chúng tôi đi một tiếng đồng hồ, đến khi đến được nơi cần đến mới phát hiện có gì đó không đúng. Xung quanh cây cối um tùm, cành cây vươn dài, đường đi cũng là đường đá lởm chởm, khó đi. Con đường này hoàn toàn không có dấu vết đã từng có người đi qua. Đừng nói vật phẩm đóng quân, ngay cả nhân viên công tác cũng không có.

Dư Vi hoang mang nhìn xung quanh: - Có chuyện gì vậy? Người đâu?

Lý Thanh: - Không phải là chúng ta đi sai đường đó chứ?

Lục Minh Thâm bình tĩnh nói: - Gọi điện đi.

Cả đoạn đường này không có người quay phim, chúng tôi chỉ đành gọi điện liên lạc với tổ chương trình. Nhưng không ngờ điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.

Dư Vi không nhịn được mà văng tục: - Vãi? Cái quái gì vậy?

Hình tượng bình thường của cô ta là một tiểu bạch hoa* đơn thuần, ngây thơ, ngoan ngoãn.

*Tiểu bạch hoa: từ này dùng để chỉ phê phán, ám chỉ những cô gái yếu đuối, vô dụng, không được tích sự mà ngược lại còn dở chứng, đỏng đảnh.

Câu nói tục này khiến Lý Thanh và Phương Thành An sững sờ một lúc. Nhưng Lý Thanh cũng chẳng phải người hiền lành gì.

Hắn ta lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, Dư Vi nhìn thấy thì cũng giơ tay:

- Cho tôi một điếu.

Đến khi cô ta cho lên miệng mới phát hiện không có bật lửa.

- Vãi! – Lý Thanh cáu kỉnh đạp vào một cái cây: - Con mẹ nó, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào thế? Mấy người kia chết dí ở đâu rồi!

Tôi liếc mắt nhìn Lục Minh Thâm vẫn không đổi sắc mặt, rõ ràng anh mang theo bật lửa… Là một người thông minh.

Phương Thành An ngẩng đầu nhìn trời: - Trời sắp tối rồi,

Lý Thanh điên cuồng trút giận lên cái cây.

Ai cũng không nhìn thấy, trong bụi cỏ có camera giấu kín đang lóe lên ánh sáng màu đỏ nho nhỏ.

3.

Hình ảnh trên livestream là khuôn mặt tức giận của Lý Thanh.

Từ hai tiếng trước đã bắt đầu livestream, ảnh bìa của livestream “10 ngày 10 đêm hoang dã” đã nằm chễm trệ ở vị trí đầu tiên trên bảng video hot.

Bây giờ đã vượt qua hơn một triệu mắt xem.

Đây mới là nội dung thật của chương trình này, dùng camera giấu kín để quay lại mười ngày mười đêm chân thật của các nghệ sĩ khi không có nhân viên công tác.

Trước khi bắt đầu livestream, nội dung được bảo mật rất kỹ càng, ngay cả công ty nghệ sĩ cũng không biết.

Bây giờ livestream đã bị bình luận che lấp màn hình rồi.

[Ôi mẹ ơi…]

[Tư thế cầm thuốc của Dư Vi vừa nhìn đã biết là một kẻ nghiện thuốc.]

[Dư Vi đã trưởng thành rồi mà má? Chẳng lẽ không được hút thuốc chắc?]

[Ha ha, Lý Thanh nói tục cũng thật là trơn tru.]

[Lầu trên ơi, nghĩ kĩ lại mà xem, nếu như cô bị ném ở một nơi hoang dã, phản ứng đầu tiên cũng là mắng người nhỉ?]

[Đúng thế, Lý Thanh của chúng tôi rõ ràng là tính cách thật.]

[Aaaaaa, Lý Thanh ngậm điếu thuốc đẹp trai quá!]

[Nhưng mà sao Bối Lam lại bình tĩnh thế?]

[Tôi cũng thấy thế, hình như cô ta là người bình tĩnh nhất? Ấy? Cô ta đang tìm gì vậy?]

4.

Tôi đánh dấu kích thước vào một cái cây to đã đổ xuống, rồi bắt đầu dùng dao Thụy Sĩ khoét.

Dư Vi khinh bỉ nhìn tôi: - Cô làm gì đấy?

- Tìm chỗ ngủ.

 Lý Thanh không có ý tốt đi đến:

- Chút sức lực này của cô, có cần tôi giúp không?

Tôi: - Cút.

Lý Thanh cười lạnh: 

- Chuyện một năm trước mà cô vẫn nhớ đến bây giờ? Không phải chỉ sờ cô một cái thôi hả? Có cần đến mức đấy không? Nói thật thì body của những người phụ nữ mà tôi từng chơi qua còn tốt hơn cô nhiều…

Hắn ta chưa dứt lời thì dao của tôi đã bổ đôi thân cây. Con dao Thụy Sĩ trong tay tôi xoay một vòng, mũi dao chỉ thẳng vào hắn ta.

Lý Thanh nuốt một ngụm nước bọt rồi không nói gì nữa.

5.

Sóng bình luận bùng nổ.

[Vừa nãy… Lý Thanh nói cái gì vậy?]

[Hotsearch năm ngoái Bối Lam chèn ép Lý Thanh mọi người vẫn còn nhớ chứ?]

[Thì ra lần đó là do Lý Thanh quấy rối tình dục… tôi “huệ” mất thôi.]

[Fans của Lý Thanh đâu, không phải vừa nãy vẫn còn kêu gào hả? Nghe thử lời của anh trai mấy người đi.]

[Đừng nói nữa, sập nhà rồi*.]

*Ý chỉ thần tượng mà mình thích có scandal.

[Đúng là làm cho người ta ghê tởm.]

[Có thể đừng đưa ra kết luận sớm vậy không? Camera giấu kín thu âm không tốt, lời anh ấy có lẽ không phải là ý này…]

[Fan não tàn làm tôi cười chết mất.]

[Nếu tôi mà là Bối Lam thì con mẹ nó tôi đã xử hắn từ lâu rồi.]

[Nỗi oan mà Bối Lam phải chịu to ghê.]

[Chờ đã! Vừa nãy tôi bỏ lỡ cái gì hả? Từ khi nào mà Bối Lam đào được cái lỗ cây to như vậy…]

[Không biết mọi người có biết một vlogger có tên là “Lam Thiên” trên nền tảng X không? Thao tác này của Bối Lam, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.]

[Lục Minh Thâm đâu?]

6.

Tôi lại tìm thêm mấy miếng vỏ cây cọ trải lên mặt đấy rồi cuộn tròn lấy cơ thể, tiến vào trong hốc cây. Cũng coi như rộng rãi. Vừa nhìn lên tôi đã nhìn thấy Lục Minh Thâm đang ngồi trên ngọn cây cao, anh đã dùng cây mây để bện thành một bề mặt chống đỡ.

Anh cúi đầu đối mắt với tôi.

- Không tệ nha. – Tôi nhướn mày: - Nhưng anh có từng nghĩ tới, nhỡ mưa thì sao?

Thật sự mưa rồi.

Sau nửa đêm, mưa tích tách rơi, tôi hoàn toàn không ngủ được. Mấy người Dư Vi không biết đã đi đâu rồi. Tôi nhìn thấy Lục Minh Thâm trèo từ trên cây xuống, anh đứng dưới gốc cây miễn cưỡng tránh mưa. Dáng vẻ này của anh khiến tôi nhớ lại buổi lễ trao giải năm ngoái, tôi bị công ty lừa mặc một chiếc váy hở bạo. Lục Minh Thâm đi qua, anh tiện tay khoác áo khoác của anh cho tôi rồi tỏa sáng mà đứng trên sân khấu trao giải.

Tôi nhìn anh, trời xui đất khiến mở miệng:

- Có muốn tiền vào không?

Anh hơi do dự rồi đi về phía tôi.

- Cảm ơn.

Vốn dĩ cái hốc cây cũng được coi là rộng rãi, có thêm một người đàn ông trưởng thành tiến vào khiến nó trở nên chật chội. Chúng tôi chỉ đành dựa sát vào nhau, cổ tôi cũng vẹo luôn rồi. Tôi chỉ nghe thấy Lục Minh Thâm nhỏ giọng nói một câu xin lỗi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một người áp sát lại, anh ôm chặt tôi từ phía sau, cơ thể dính sát không một kẽ hở. Lúc này chúng tôi mới thoải mái hơn một chút. Đây đúng thật là… tư thế thoải mái nhất. Nhưng mà phía sau lưng lại truyền đến nhiệt độ nóng bỏng khiến tôi càng không ngủ được.

Vãi! 

Cùng lúc đó, sóng bình luận che kín cả màn hình.

7.

[Mấy người không ship, tôi cứ muốn ship đấy…]

[Aaaaaaaaa tôi ship được rồi!]

[Couple Thâm Lam! Bây giờ tôi bắt đầu ship!] 

[Lầu trên đúng là không kém ăn, thế mà cũng ship được? Lam “thảo mai” tránh xa Minh Thâm của chúng tôi ra một chút!]

[Bối Lam cút đi! Đừng có mà nhân cơ hội quyến rũ anh tôi!]

[Tôi thật sự bội phục đám fans não tàn mấy người, nếu không có Bối Lam thì bây giờ Lục Minh Thâm đã là con chuột lội rồi, người qua đường như tôi cũng không nhìn nổi nữa…]

[Tôi có dự cảm chương trình này sẽ hot!]

[Đã hai giờ rồi, thế mà lại có nhiều người xem như vậy…]

[Tên rác rưởi Lý Thanh đâu? Chia màn hình xem xem.]

[Lầu trên ăn nói cẩn thận, nói không chừng đây chỉ là hiệu quả chương trình mà thôi, không có chứng cứ thì đừng ăn nói linh tinh…]

[Có phải ăn nói linh tinh hay không thì cứ xem tiếp đi là biết…]

8.

Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, tờ mờ sáng tôi đã dậy rồi. Tôi chuẩn bị đi về theo con đường hôm qua, nếu như tôi chương trình cũng đang tìm chúng tôi, nói không chừng còn có thể gặp nhau.

Tôi không hỏi Lục Minh Thâm có muốn đi cùng hay không, anh ấy ngầm hiểu ý nối gót đi theo bước chân của tôi. Chúng tôi đi thẳng đến chỗ trực thăng hạ xuống lúc đầu nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả, chỉ nhìn thấy ở rìa cây đa có rơi một tờ giấy.

Tờ giấy bị mưa làm cho ướt nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt được chữ viết. Đại ý nội dung là hôm qua mưa to đổ bộ, thiết bị của tổ chương trình bị hư hại, có không ít người cũng bắt đầu phát sốt. Tình huống nghiêm trọng, nghi ngờ là bệnh truyền nhiễm, bệnh nhân cần được cứu chữa gấp nên mọi người chỉ đành vội vàng rút lui. Bất kể là như thế nào thì chắc chắn sẽ có người đến tìm kiếm và cứu giúp. Nói tóm lại là chúng tôi đã bị bỏ rơi.

Hoang đường nhưng đây là sự thật.

Tôi chỉ cảm thấy có vô số con lạc đà đang chạy trên đầu mà thôi.

Chắc có lẽ do thấy tôi ngửa đầu nhìn trời lâu quá nên Lục Minh Thâm thuận thế nhìn qua tôi.

- Cô đang nhìn gì đấy?

- Trời trong xanh.

Lục Minh Thâm: - Ừm.

- Ngay cả ông trời cũng cạn lời.

Sau khi chấp nhận sự thật này, tôi quyết định nhập gia tùy tục.

Sinh tồn nơi hoang dã thôi mà. Không phải vừa hay đúng chuyên môn sao.

Quãng thời gian dài nhất mà tôi từng quay là sinh tồn trong 78 ngày ở trong rừng rậm nguyên thủy một mình, cuối cùng là do dùng hết muối ăn nên mới kết thúc.

Chuyện này không giống với về nhà.

Sinh tồn ngày đầu tiên là phải tìm một nơi có thể chắn gió tránh mưa để ở.

Tôi dẫn theo Lục Minh Thâm đi vào sâu trong rừng cây.

Tôi tiện tay đào mấy rễ cỏ tranh ở dưới cây đã lên, đưa cho anh ấy:

- Bổ sung tinh bột.

Anh ấy hơi sững sỡ, mày cũng không thèm nhíu đã nhận lấy rồi bỏ vào miệng. Ăn rồi anh ấy mới hỏi:

- Cô bình tĩnh như vậy, giống như rất quen thuộc với những thứ này vậy.

Tôi trợn mắt, nói lời bịa đặt:

- À, tôi học ở trong phim đó, thứ vừa ăn tôi cũng không chắc có độc hay không.

Khóe miệng anh hơi cong lên tạo thành một nụ cười:

- Nếu bị cô độc chết rồi, cô sẽ áy náy cả đời thôi. Sau này cho dù làm gì cũng nhớ đến tôi, tính ra thì tôi cũng không thiệt.

Chỉ có thể nói nam diễn viên xuất sắc nhất không hổ là nam diễn viên xuất sắc nhất.Giờ phút này mà vẫn còn có thể diễn được.

9.

Đến gần một giờ chiều, tôi đi về phía trước theo địa thế của nơi mà tôi nghỉ ngơi tối qua rồi tìm được một cái hang động. Nhưng bên trong đã có người rồi. 

Là ba người hội Lý Thanh. Dư Vi núp ở trong góc, Lý Thanh và Phương Thành An đang thử đánh lửa. Tôi vừa nhìn thấy động tác của bọn họ thì thấy buồn cười, nhưng lại không nói gì mà xoay người rời đi. 

Phương Thành An nhìn thấy quả dại ở trong túi quần tôi, mở miệng trước: 

- Cái hang động này đủ to, hai người ở lại đi.

Từ lúc tách ra đến bây giờ, bọn họ đã không ăn gì trong một ngày một đêm rồi. Có lẽ cũng không biết cái gì có thể ăn, tất cả đều đang cố chống đỡ. Tôi suy nghĩ một chút, không có lựa chọn nào tốt hơn nên đã đồng ý ở lại. Tôi đưa quả dại hái được cho Phương Thành An, Lý Thanh cũng muốn qua để lấy, tôi đá văng tay của hắn ta.

- Mấy quả thói này mà cậu cũng muốn chạm? Những thứ quả mà đại minh tinh Lý Thanh từng chạm qua chắc hẳn là ngon hơn cái này gì?

- Cô…

Mặt Lý Thanh xanh lét, đối diện với ánh mắt của Lục Minh Thâm thì cố gắng nhịn xuống.

Từ lúc bắt đầu Dư Vi chưa từng lại đây. 

Trên mặt cô ta toàn vẻ khinh thường:

- Mấy cái này chó cũng không thèm ăn, chắc chắn sẽ có người tới tìm chúng ta nhanh thôi, mấy người đúng là không có khí phách.

Tôi thấy hơi buồn cười liếc mắt nhìn cô ta.

Khí phách? Đúng là ngây thơ.

Nơi hoang dã như này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, ăn đói mặc rét thì khí phách là cái thá gì? Chắc chắn Dư Vi sẽ biết nhanh thôi.

Tối hôm đó, sau khi chờ Lý Thanh đánh lửa một tiếng đồng  hồ, tay cũng phồng rộp cả lên rồi, Lục Minh Thâm không nhanh không chậm lấy bật lửa ra.

Lý Thanh tức thở hồng hộc: - Con mẹ nó, anh có thứ đồ này sao không nói sớm?

Lục Minh Thâm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn ta: - Cậu không hỏi.

Sau đó lại nói thêm một câu: - Cậu hỏi tôi cũng không nói.

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng ở phía sau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play