[Zhihu] Sau Khi Sinh Tồn Ở Nơi Hoang Dã, Tôi Hot Lên Rồi

Chương 3


3 tuần


19.

Ban đầu căn nhà gỗ to mà tôi muốn dựng một mình cần phải mất đến rõng rã ba ngày. Nhưng có thêm Lục Minh Thâm và Phương Thành An thì ngày hôm sau đã thành hình rồi. Thế nên chúng tôi có đủ thời gian để đi tìm thức ăn.

Hôm nay là ngày thứ năm ở nơi hoang dã. Ban ngày tôi đi về phía nam, tìm được mấy quả muối rừng, có thể bổ sung một chút thành phần muối. Còn có một cây vả to đã chín. Thịt quả màu đỏ cam, nhìn vào rất muốn ăn. Đây là loại đồ ngọt duy nhất mà tôi tìm được trong mấy ngày qua.

Tôi thu hoạch rồi về, nhưng trên đường về lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Là Dư Vi. Quần áo trên người cô ta tả tơi, tóc tai bù xù, giống như đang trốn chạy cái gì đó. Cô ta chạy trốn trong rừng rậm hoang dã.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta như thấy được cọng cỏ cứu mạng, cô ta bắt lấy cánh tay tôi rồi gào khóc:

- Cứu tôi với, cứu tôi với, mấy người dẫn theo tôi với, cái gì tôi cũng có thể làm, tôi sẽ giúp mấy người làm việc, chỉ cần cho tôi chút đồ ăn là được, cầu xin cô đó...

Tôi liếc mắt nhìn thấy vết xanh xanh tím tím trong cổ áo cô ta thì hiểu luôn đã có chuyện gì xảy ra, Mặc dù Lý Thanh không có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang dã, nhưng dù sao cũng có một cơ thể nam tính, trưởng thành. Hắn ta nấu chút đồ ăn cũng không khó ăn. Dư Vi thì lại không giống thế. Nếu như cô ta phụ thuộc vào Lý Thanh thì sẽ phải trả một cái giá.

20. 

Mà cái giá này, lại bị hàng triệu cặp mắt của khán giả nhìn thấy. Mặc dù bên sản xuất sẽ bắt buộc phải cắt bỏ những hình ảnh đó, nhưng kẻ ngốc cũng biết đã có chuyện gì đã xảy ra. Cùng lúc đó, fans trên weibo của Lý Thanh và Dư Vi xuống dốc không phanh. Các bên hợp tác làm người đại diện cũng nhao nhao gửi công văn hủy bỏ hợp đồng. Các trung tâm thương mại lớn, các cửa hàng bên đường nhanh chóng tiêu hủy tất cả những poster do hai người làm đại diện.

Mà tài khoản chỉ có vỏn vẹn 2 triệu fans của Bối Lam bỗng tăng lên hơn 10 triệu fans chỉ trong một đêm. Các loại hợp đồng quảng cáo cũng nhao nhao tìm đến cửa. Còn công ty thì bùng nổ luôn rồi, ông chủ nổi giận đùng đùng đến tìm quản lý Cao, ném video livestream trong máy tính vào mặt ả ta:

- Chuyện này là sao? Rốt cuộc đây là cái gameshow gì? Loại gameshow như này mà cô cũng dám cho Dư Vi nhận?

Ai ở công ty mà không biết, Dư Vi là chim hoàng yến của ông chủ lớn chứ.

Mồ hôi lạnh của quản lý cao tuôn ra: 

- Tôi... Tôi sẽ báo cho bộ phận tư pháp liên hệ với bọn họ.

Tư pháp đi một hồi lâu, khi biết người đầu tư chân chính phía sau của gameshow này thì ông chủ ngồi co quắp trên ghế:

- Vô dụng thôi, đây căn bản không phải là gameshow nữa.

Ông ta thở dài một hơi:

- Là một trò chơi của gia tộc quyền thế.

21. 

Tôi không định quan tâm Dư Vi, nhưng cô ta đi theo tôi đến chỗ trú ẩn.

Tôi vứt lại một câu: - Muốn ăn thì tự mình tìm.

Lục Minh Thâm càng không quan tâm cô ta, Dư Vi đi theo Phương Thành An một bước không rời. Phương Thành An mềm lòng chia một chút đồ ăn của mình cho Dư Vi.

Đêm thứ bảy ở nơi hoang dã.

Lúc Phương Thành An quay về sau khi đi kiểm tra lồng cá bên sông, cả người anh ta ướt sũng.

Hỏi thì mới biết, là do Dư Vi cứ nhất quyết đòi đi gội đầu bên sông, kết quả trượt chân suýt nữa cắm đầu xuống. Phương Thành An vì cứu cô ta mà không đứng vững nên ngã vào sông.

Tôi nhíu mày:

- Mau đi cởi quần áo rồi hong khô đi, cẩn thận kẻo lạnh.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới. Hôm sau Phương Thành An bắt đầu phát sốt. Ở nơi hoang dã sợ nhất là bị ốm. Tôi dùng cái bình do mình làm đi đun nước cho anh ta, nhưng nhiệt độ mãi vẫn không giảm. Hết cách tôi đành đi xung quanh tìm một chút thảo dược có công dụng mát phổi, giải độc, nấu lên cho anh ta uống rồi đặt anh ta nằm cạnh đống lửa để sưởi ấm. Trải qua hơn năm tiếng, cuối cùng Phương Thành An cũng hạ sốt.

Dư Vi chột dạ nói: - Tôi đi tìm chút đồ ăn cho anh ta.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, tôi kéo cô ta lại, phát hiện trong ngực cô ta giấu hai quả. Đây là đồ ăn tối qua của Phương Thành An. Tôi tức giận, kéo Dư Vi muốn đối chất với cô ta, cô ta giãy giụa làm hai viên thuốc ở trong túi rơi ra. Sắc mặt của Dư Vi trắng bệch. Tôi tiến lên một bước nhặt lên. Là hai viên Ibuprofen. Hôm qua Phương Thành An sốt cao như vậy, thế mà cô ta lại chưa từng nghĩ sẽ lấy nó ra.

Dư Vi gân cổ ngụy biện:

- Đây là thuốc tôi dùng để đề phòng đau bụng kinh, tất nhiên là tôi phải giữ lại cho mình, có gì sai đâu?

Tôi đưa thuốc cho cô ta: - Cô đi đi.

Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái:

- Tôi sợ hôm nào đó tôi không nhịn được mà lau cổ cô, dù sao đây cũng là nơi núi rừng hẻo lánh, cũng không ai biết.

Dư Vi giả vờ đáng thương cầu xin Lục Minh Thâm.

Lục Minh Thâm nhíu mày: - Cô không biết ư?

Dư Vi sửng sốt: - Biết cái gì?

Lục Minh Thâm hất cằm về phía tôi: - Cô ấy lau cổ cô, tôi đưa dao cho cô ấy.

Dư Vi đặt tia hi vọng cuối cùng lên người Phương Thành An.

Phương Thành An vừa nãy đã tỉnh nhưng giờ phút này không nhìn cô ta.

- Cút đi!

22.

Giờ phút này, màn hình trên livestream toàn là những câu lên án của cư dân mạng với Dư Vi. Cùng lúc đó, có thế lực của ba bên nhanh chóng nổi lên. Một là font chữ màu xanh đậm của fans couple của Bối Lam và Lục Minh Thâm.

Một là font chữ màu cam của fans couple Bối Lam và Phương Thành An.

Cái còn lại là font chữ màu xanh dương của onlyfan Bối Lam.

Ba bên cãi nhau đến túi bụi.

[Couple Thâm Lam là thật đó!!!]

[Tranh Lam mới là thật!!!]

[Chị tôi độc thân, xinh đẹp!!!]

...

Khi cư dân mạng vẫn còn đang cãi nhau ầm ĩ thì bên cảnh sát đã đàm phán với tổ chương trình. Công bố thể lệ chương trình là phạm pháp, yêu cầu tổ chương trình nhanh chóng kết thúc chương trình để đưa hai người về lập án điều tra. Lý Thanh nhiều lần dính líu đến tổ chức mại dâm. Mà Dư Vi, sau khi bị hải quan kiểm tra đồ đạc của cô ta, tìm thấy bên trong có ma túy.

Sau đó, tư bản cường đại đứng sau gameshow ra mặt, đưa được các giấy tờ chứng minh tính hợp pháp hóa của chương trình. Quyết định bắt giữ Lý Thanh và Dư Vi vào ngày chương trình kết thúc. Cư dân mạng đều sôi trào.

23. 

Dư Vi không đi. Cô ta là một người thông minh, biết rõ một khi rời khỏi chúng tôi sẽ thật sự là sống chết khó lường. Thế nên cô ta trốn ở gần chỗ mà chúng tôi trú ẩn, ngày ngày nhặt chút đồ ăn mà chúng tôi ăn thừa. Một tuần trước vẫn còn là con gái quốc dân xinh đẹp, vinh quang. Bây giờ lại như kẻ điên, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu. 

Nhà gỗ cũng bởi vì không ổn định mà sập mất một nửa. Buổi tối ngày thứ chín ở nơi hoang dã, tôi, Lục Minh Thâm và Phương Thành An chỉ đành chen chúc ở bên vẫn còn hoàn hảo còn lại ngủ. Nhưng ngủ như nào lại là một vấn đề. Lục Minh Thâm và Phương Thành An tranh nhau ngủ ở giữa. Ai cũng không nhường ai, Cuối cùng do tôi đưa ra quyết định, tôi ngủ ở giữa. 

Nhưng tiếc là tướng ngủ của tôi không đẹp lắm. Buổi tối trong lúc mơ mơ màng màng, tôi xoay người một cái, đặt tay lên eo ai đó. Còn mơ mơ màng màng tưởng đó là gối ôm ở nhà tôi nên to gan sờ tới sờ lui. Cái tay làm xằng làm bậy của tôi bỗng nhiên bị đè lại. Tôi lập tức tỉnh dậy. Tôi còn chưa lấy lại tinh thân đã bị một người ôm lấy eo rồi đổi vị trí với người đó.

Lục Minh Thâm ôm lấy tôi từ phía sau, thấp giọng nói nhỏ ở bên tai tôi:

- Động tay động chân với anh?

Tôi: “...”

Tôi có thể giải thích.

24. 

Hôm đó đã được xác định là ngày kỉ niệm của couple Thâm Lam.

Tất cả hoàn toàn điên cuồng.

25.

Ngày thứ mười ở nơi hoang dã. Bởi vì không biết chúng tôi còn phải sinh tồn ở đây trong bao lâu. Tôi quyết định đi tìm vật liệu gỗ để sửa sang lại nơi trú ẩn. Nhìn thấy trong một cái cây có quy mô vừa, tôi cầm lấy dao, thành thạo chặt thân cây ra đưa cho Lục Minh Thâm.

Anh nhận lấy, bỗng nhiên dừng lại: - Không đúng lắm.

- Hả?

Tôi đi qua đó, theo tầm mắt của anh nhìn thấy trong thân cây có ánh sáng màu đỏ mờ mờ nhỏ nhỏ lóe lên. Tôi cầm lấy dao bổ ra, đục ra một cái camera giấu kín nho nhỏ.

...

Chẳng trách chúng tôi ở đây lâu như vậy rồi mà không phát hiện ra. Cái camera này là khảm vào trong thân cây, xung quanh còn dùng nhựa cây quệt lên, hoàn toàn không nhìn ra điều bất thường. Vừa nghĩ đến không biết trong khu rừng rậm này còn có bao nhiêu cái camera nữa, tôi chỉ cảm thấy dựng tóc gáy.

Tôi từ từ ý thức được: - Hình như chúng ta bị lừa rồi.

Lục Minh Thâm: - Rất rõ ràng.

- Vãi!

Trong không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang rền, tôi ngẩng đầu lên nhìn, hơn mười chiếc trực thăng đang bay trên đỉnh đầu chúng tôi, đang bay về phía trống trải. Tôi và Lục Minh Thâm đối mắt nhìn nhau, điên cuồng chạy qua. Hơn mười công ty truyền thông tranh nhau chen lấn xuống trực thăng, tranh đoạt để có quyền phỏng vấn chúng tôi đầu tiên.

- Bối Lam! Bối Lam!

....

Ảnh đế Lục vẫn luôn được săn đón hiếm khi thấy bị lạnh nhạt.

Người phụ trách gameshow tinh thần phơi phới vừa nhìn tôi thì nhiệt tình đi đến ôm lấy.

- Ôi bé cưng! Chúc mừng đã quay xong “mười ngày mười đêm” ở nơi hoang dã! Kết thúc mỹ mãn, mừng em trở về!

Tôi đấm một quyền vào bụng hắn ta, mặc kệ ở hiện trường có bao nhiêu giới truyền thông đến, trực tiếp đạp mạnh lên hắn ta.

- Chúc mừng con mẹ anh.

...

Lục Minh Thâm lặng lẽ giơ tay ra che lại camera của người quay phim. Tổ chương trình chuẩn xác tìm đến chỗ Phương Thành An, sau khi anh ta biết được chân tướng thì vẻ mặt mờ mịt.

- Các người tìm người cho mèo của tôi ăn chưa?

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn mới bắt đầu chảy nước mắt:

- Con mẹ nó, các người đúng là phát rồ.

Còn Lý Thanh và Dư Vi khi được tìm thấy trạng thái tinh thần của hai người đều không ổn. Thậm chí còn không biết chuyện có camera ẩn. Lý Thanh vừa khóc vừa cười vừa mắng người. Hắn ta tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu rồi.

Lúc hắn ta bọc lấy thảm đi ngang qua mặt tôi còn hung tợn nhìn chằm chằm tôi:

- Chúng ta cứ chờ mà xem.

Hắn ta không biết, ở sân bay có bên cảnh sát đang chờ hắn. Sau đó đoán chừng cũng chẳng còn cơ hội chờ đấy nữa.

26.

Hành trình từ nơi hoang về thành phố C đều ở trên máy bay. Dư Vi và Lý Thanh không biết tình hình bên ngoài. Lý Thanh còn kén cá chọn canh, chê thức ăn được chuẩn bị khó ăn, chửi rủa bảo người làm đồ ăn cho hắn ta.

Nhân viên công tác nhìn có chút hả hê liếc mắt nhìn hắn ta một cái:

- Đại minh tinh Lý, chờ đến nơi lại ăn sau, có đồ còn ngon hơn.

Tục xưng cơm tù.

Lý Thanh tức thở hổn hển:

- Thái độ này của mày là sao? Mày có biết bố tao là ai không? Mày mà cũng dám nói chuyện như vậy với tao à...

Mà Dư Vi thậm chí còn làm ầm lên đòi nhân viên trang điểm trang điểm cho cô ta.

Lúc ra khỏi sân bay, cô ta vênh váo tự đắc trừng mắt với tôi.

- Bối Lam! Tôi sẽ không để cho cô sống tốt, chỉ cần tôi rơi vài giọt nước mắt trước mắt fans của tôi, bọn họ có thể bạo lực mạng khiến cô rời khỏi giới giải trí.

Tôi ồ lên một tiếng: - Tôi không tin.

...

Chúng tôi rời đi theo lối VIP của sân bay quốc tế thành phố C. Đoàn người giống như thủy triều xông về phía chúng tôi, Tôi đoán chắc là fans của Lục Minh Thâm hoặc Phương Thành An, đang định trốn đi thì lại nghe thấy bọn họ cầm biển tiếp ứng màu xanh dương, điên cuồng hét to:

- Bối Lam! Bối Lam! Em yêu chị!
- Chị Bối Lam! Nhìn em này!

- Aaaaaaaaaaaa, chị ấy nhìn tôi rồi!

- Chị iu đẹp quá đi!

...

Tôi ngơ ngác tại chỗ. Lục Minh Thâm nhận lấy túi đồ tôi mang theo. Tôi khó hiểu liếc mắt nhìn anh.

Chỉ thấy khóe miệng anh mang theo ý cười: - Anh đang ké fame.

Ồ, thế thì anh giỏi thật.

Bị biển người bao phủ, tôi nhìn thấy Lý Thanh và Dư Vi đang bị cảnh sát chặn lại ở nơi không xa.

Các fan sập nhà cùng với người thân của người bị hại cầm lấy gậy gộc muốn đòi lại công lý. Đầu Lý Thanh trực tiếp bị nện một gậy. Hắn ta mắng chửi đòi tìm bố hắn ta. Nào ngờ, công ty của bố hắn ta đang bị cư dân mạng điên cuồng điều tra, bới ra được trốn rất nhiều thuế, rút ruột công trình. Đã sắp phá sản rồi. 

Còn về Dư Vi, dưới tình thế cấp bách nói ra quan hệ bất chính của cô ta và ông chủ công ty giải trí, muốn cầu cứu ông chủ. Để tự vệ, công ty trực tiếp kiện cô ta tội phỉ báng, vi phạm điều khoản trong hợp đồng. Ngoại trừ cơm tù, đồng thời cô ta phải trả một số tiền phí bồi thường vi phạm hợp đồng lớn, đời này coi như tiêu rồi.

27.

Nhưng những điều này không liên quan gì tới tôi cả. Khi về đến thành phố C, tôi ăn xong rồi đánh một giấc. Nói thật thì, mười ngày sinh tồn này đối với tôi mà nói không phải điều tra tấn gì cả. Nhưng môi trường bẩn thỉu của giới giải trí này lại khiến tôi ghê tởm. 

Lý Thanh và Dư Vi bị bắt giữ, người nhà Lý Thanh dùng một số tiền lớn và lượng nhân lực lớn để khởi kiện tổ chương trình livestream trái phép, giam cầm tự do của người. Tổ chương trình chỉ nhẹ nhàng tung ra một hợp đồng. Là hợp đồng mà lúc trước ký, hình thức livestream do tổ chương trình toàn quyền quyết định, bên nghệ sĩ không có bất cứ ý kiến gì khác. Bọn họ chơi chữ, ngay cả khởi kiện cũng bó tay. Livestream lúc trước thậm chí còn mở kênh phát sóng ở mười mấy quốc gia, đến nay đã kiếm được hàng chục tỷ, Người đứng sau là một trong những ông trùm tài chính hàng đầu trong nước.

Vào ngày mở phiên tòa xét xử vụ án mại dâm, Lý Thanh đỏ mắt chất vấn trước ống kính: 

- Lần phát sóng trực tiếp này đã hủy đi tiền đồ của tôi.

Ông trùm thậm chí còn nhẹ nhàng buông một câu:

- Tiền đồ của cậu? Đối với tôi mà nói nó không đáng một xu, cậu cho rằng là tôi đã hủy đi tiền đồ của cậu ư? Không, do cậu tự làm tự chịu mà thôi.

Còn tôi thì hot lên chỉ trong một đêm.

28.

Số lượng fans hâm mộ tăng lên một đường thẳng tắp, phần tin nhắn cá nhân bị spam. Còn có công ty cũ đau khổ cầu xin tiếp tục gia hạn hợp đồng. Hàng trăm hợp đồng quảng cáo lần lượt tìm tới tôi. Nhưng người nổi tiếng lại không có nhiều, trên mạng dần dần có một động thái khác.

[Mấy người có phát hiện hay không, sau lần livestream này, Bối Lam là người thu được nhiều lợi nhất.]

[Ngay cả Lục Minh Thâm cũng thành vật làm nền cho cô ta, càng nghĩ càng thấy sợ.]

[Rốt cuộc Bối Lam và ông trùm phía sau có quan hệ gì...]

[Bây giờ càng nghĩ tôi càng cảm thấy không đúng, một nghệ sĩ nữ như cô ta sao lại biết nhiều kiến thức về sinh tồn ở nơi hoang dã như vậy, còn có mấy loại thảo dược kia nữa.]

[Điều này hoàn toàn không phải  những kiến thức bình thường mà người bình thường có được, càng nghĩ càng thấy sợ...]

[Tôi có lý do nghi ngờ trong tay Bối Lam có kịch bản...]

[Đồ bitch tâm cơ cũng không phải là tự nhiên mà gọi.]

...

Khi bạn thân lòng đầy căm phẫn cầm theo những bình luận này đến tìm tôi, vừa hay tôi đang thu dọn hành lý.

- Cậu đang làm gì đấy?

Động tác của tôi không dừng lại: - Nhìn là biết, thu dọn hành lý.

- Cậu không quan tâm mấy cái bình luận này à?

- Quan tâm làm gì? Tớ sắp rời khỏi giới giải trí rồi.

Bạn thân tôi phun một câu vãi chưởng: - Cậu không làm nữa thật hả? Thế cậu định đi đâu?

Tôi nhướn mày: - Rừng rậm Sa Châu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play